“Thái tử điện hạ đến.” Lưu Nguyệt vừa mới bước vào trong phòng, phía sau có một tiếng thông báo vang lên, từ rất xa.
Lưu Nguyệt hơi giơ giơ lên mi. Đến nhanh thật.
“Như thế nào? Có chuyện gì không?” Thái tử Thần Phi rất nhanh đi tới, Lưu Nguyệt vừa xoay người, Thần Phi cũng đạp bóng đêm bước nhanh lại đây, từ xa đã hỏi.
“Không sao.” Lưu Nguyệt lạnh lung thản nhiên ứng đối một câu, một bên nói : “Kinh thành có biến, thái tử cẩn thận.”
Thần Phi gặp Lưu Nguyệt một thân đế y (đồ ngủ), lộn xộn không chỉnh tề, khóe mắt quét qua hắc y đầu lĩnh thấy mình đến liền hiện thân từ trong đêm đen.
Đối mặt, ánh mắt giao nhau, hơi chuyển động, chớp mắt đã hiểu được ý tứ của đối phương.
Thần Phi trên mặt vốn đang có một tia nghưng trọng, sau khi giao hội ánh mắt liền lập tức tan thành mây khói.
Bước nhanh lên trước vỗ vỗ bả vai Lưu Nguyệt, gật gật đầu nói : “Ta vừa mới từ trong tam vương phủ đi ra, bởi vậy thuận đường qua đây xem. Không có việc gì là tốt rồi. Tây hán đã nhiều năm không phát ra tín hiệu khói lửa, xem ra có người định đánh tới Tây hán rồi, hừ.”
Dứt lời, lạnh lùng hừ một cái, trong mắt chợt lóe qua xơ xác tiêu điều.
Lưu Nguyệt nghe vậy, ừ một tiếng, cũng không nói gì nhiều.
“Có Tây Hán bảo hộ, hẳn là không có vấn đề gì lớn, ngươi thả…”
“Phanh.” Thần Phi còn chưa nói xong, xa xa trên bầu trời đột nhiên lại nổi lên một đóa pháo hoa, màu đỏ, rất chói mắt.
Thần Phi thấy vậy, mặt mày lập tức nhướng lên, khóe miệng hiện lên một chút ý cười.
Mà hắc y nhân kia, thấy vậy liền hành lễ với Thần Phi, rồi rất nhanh bắn vào trong bóng đêm, bay về hướng phát ra pháo hoa.
Trong nháy mắt biến mất sạch sẽ.
“Chưa từng có ai đánh tới Tây Hán mà có thể trở ra nguyên vẹn.” Vẻ lãnh trầm trên mặt Thần Phi tiêu tán đi, mỉm cười nhìn Lưu Nguyệt.
“Tốt lắm. Tây Hán đã bắt được người, bản thái tử cũng không nói chuyện phiếm với ngươi nữa, ngươi đi nghỉ ngơi đi.” Dứt lời, Thần Phi không nhanh chóng như lúc đến, chậm rãi đi ra ngoài.
Bắt được người?
Lưu Nguyệt đột nhiên cảm thấy cả kinh. Chẳng lẽ hắn bị bắt?