Nói cho cùng thì Dung Mô Mô vẫn nghe lời sư đệ của hắn nhất.
Bất kể đám Ngư Ngư có nói gì thì hắn cũng không chịu làm một "bánh màn thầu tốt có khát vọng có lý tưởng", nhất quyết không hé một chữ nào những chuyện đã xảy ra tối ngày hôm qua.
Mọi người đều phát hỏa, quyết định bữa ăn tiếp theo phải ăn bánh màn thầu mới được!
Cho nên khi đến giờ cơm trưa, mọi người chỉ vào cái mâm bánh màn thầu đáng thương, mỗi người đều biểu lộ vẻ mặt hung ác, "Mô Mô, ngươi có biết đây là cái gì không!"
Nam tử áo trắng liếc nhìn bọn họ nói, "Là bữa trưa không có thịt ăn của các ngươi."
Mọi người: "..."
Tại sao... có cảm giác muốn hộc máu...
Thật ra những người khác cũng chỉ hiếu kỳ muốn tám chuyện, Tiểu Trần Tử và Đường Bao lại thật sự thấy buồn bực.
Dựa trên tốc độ phát triển tình cảm, so sánh với hai sư huynh đệ này, sao bọn họ lại có vẻ như đang "rớt lại phía sau" nhỉ?
Sau khi hai người đã thương lượng một lúc thì đều cảm thấy....
"Mọi người luôn nói hoạn nạn mới thấy chân tình, nhưng cuộc sống của chúng ta quá bình yên thuận lợi rồi, không có chuyện gì lớn xảy ra cả!"
Hơn nữa hai người bọn họ cũng không phải vừa thấy đã yêu, nếu dựa theo theo tiểu thuyết ngôn tình thì chờ đợi bọn họ cũng chỉ còn con đường duy nhất lâu ngày sinh tình này mà thôi.
Không nên, không nên nha, thế này thì phải kéo dài tới năm nào đây.
Quyết định rồi, không có thử thách thì bọn họ phải tạo ra thử thách.
Đường Bao nghiêm túc lo lắng một chút, cảm thấy trong những đoạn kinh điển của tiểu thuyết ngôn tình thì anh hùng cứu mỹ nhân có thao tác dễ dàng nhất mà cũng thấy hiệu quả nhanh nhất.
"Đường Bao nàng..." Tiểu Trần Tử ngây cả người trước mục đích của cô, sau khi trầm mặc vài giây mới cười bất đắc dĩ nói, "Được rồi, mặc dù ta làm người xưa nay vốn an phận, nhưng hai chúng ta so ra... quả thật vẫn là ta vừa đẹp vừa anh hùng, xem ra như thế này chính là muốn ta tự cứu lấy mình rồi!"
Hắn nói xong thì quay sang an ủi Đường Bao, "Nàng đừng suy nghĩ thêm nữa, thật ra diện mạo của nàng nhìn rất khá rồi, nhưng mà ta..."
Tiểu Trần Tử vô cùng phiền não, "Bộ dạng của ta quá tuyệt sắc mà!"
"Trước tiên đừng khóc vội," An Tiểu Đường lập tức khuyên hắn, "Với tính cách của một thiếu nữ tuyệt sắc chuyên bất thường như vậy, những sơn tặc bình thường cũng không dám cướp anh đâu, xem ra như thế này anh phải phân liệt tinh thần thành ba người rồi, tự mình cướp mình, người thứ ba sẽ tự cứu lấy người thứ hai."
... Một kịch bản vừa đơn giản chất phác mà lại phức tạp.
Tiểu Trần Tử lại biến sắc rồi.
"Đường Bao! Ta ghét nhất loại người nói chuyện kẹp thương đeo gậy như nàng, như là đang nịnh hót vậy, nhưng thật ra lại giấu diếm tâm tư cá nhân của riêng nàng!"
Tiểu Trần Tử trợn mắt nhìn Đường Bao, "Nàng cố tình làm nhục ta có phải hay không? Nàng nói một chút xem nàng sắp xếp thành ba người kiểu gì, có đặc biệt phụ trách ăn cơm không hả? Nàng cho rằng ta phân liệt tinh thần không ra bốn người, hay cho rằng trong cuộc đời của ta sẽ có lúc đói bụng!"
"..." An Tiểu Đường ưu thương tận sâu trong đáy lòng... Thật sự không có người nào dám đánh cướp bọn họ sao?
Nhưng sau khi thương lượng được vài câu, hai người vẫn hết sức nghiêm túc quyết định tiến hành kế hoạch này...
Cho nên sau khi đi từ nhà Đại Vương chăn heo ra, nửa giờ sau...
Trên con đường núi yên lặng ít người xuất hiện một cỗ xe ngựa nguy nga lộng lẫy không có mui xe.
Bên cạnh xe không có hộ vệ gia đinh, trên xe ngựa có một nam một nữ khoác đai kim ngân, châu báu trên người chói lóa mắt, hận không thể để một cái bảng gỗ dán ở trên đầu đề "Ta vừa ngốc vừa có tiền, mau tới cướp ta đi."
"Đại ca, có ra tay không?" Tên cướp nhỏ như nhìn thấy được một đống châu báu vàng bạc lớn, phát thèm mà chảy nước miếng."
"Động cái rắm! Cái tên không có đầu óc này!"
Lão đại sơn tặc tức giận răn dạy tiểu đệ, "Ngươi nhìn bộ dáng nam nhân kia ăn đùi gà như thể đã mấy đời chưa nhìn thấy qua thịt vậy, giả bộ mà tướng ăn như vậy thì cũng vô dụng, gặm một cái mà hai mắt đã trợn ngược sáng ngời lên rồi."
"Tiểu quỷ thèm ăn này nhất định là quan phủ tìm tới làm mồi, bỏ qua! Quan phủ cũng quá xem thường chúng ta rồi, còn không tiếc bỏ ra cả đống tiền tìm một kẻ có bộ dạng giống như có tiền về!"
Thật ra đám người Ngư Ngư đang ẩn náu đằng sau cách đám sơn tặc không xa, cho nên hiện giờ cũng đang vô cùng âu sầu vì đã nghe rõ được rành mạch những lời nghe được.
Đây chính là Thái tử đương triều, Hoàng Đế tương lai đấy...
Dưới chân núi, Tiểu Trần Tử và Đường Bao đợi nửa ngày, nhưng vẫn không có ai tới cướp của bọn họ... Vì vậy Đường Bao đề nghị, "Dứt khoát trực tiếp xông vào sơn trại đi."
"Không được đâu," vẻ mặt của Tiểu Trần Tử biến sắc, "Hiện giờ ta đang giả bộ là người không có võ công, nàng giả bộ không biết dùng phù chú, tùy tiện xông vào đến mấy ngày sau cũng không ra được, lỡ như đồ ăn trong sơn trại không tốt thì làm sao bây giờ, hai chúng ta cũng không thể lén trốn ra ngoài tìm đồ ăn được!"
Ừ, đây mới là vấn đề mà kẻ tham ăn để ý nhất...
Thật ra Đường Bao cũng đã cho là đúng...
Vì vậy hai người làm vẻ mặt thâm trầm, tiếp tục nghĩ cách.
Bởi vì không có người đánh xe, con ngựa kia đi rất chậm, những bước đi nhỏ thong thả như đang tản bộ, cho nên đã đi hơn nửa ngày mà vẫn chưa rời khỏi con đường núi này.
Đi tới đi lui, sắc mặt Tiểu Trần Tử đột nhiên biến đổi, "Nguy rồi, ta có một túi bánh đậu xanh để ở trong khách điếm quên mang đi rồi!"
Sau khi nói xong, hắn vội vàng ngồi vào vị trí đánh xe, muốn đánh xe ngựa nhanh chóng trở về.
Một đống lớn vàng bạc châu báu như vậy thật sự quá dụ hoặc người khác, nhất là hiện tại nhìn thấy bộ dạng sốt ruột của Tiểu Trần Tử, lão đại sơn trại có chút dao động.
Chẳng lẽ lúc trước đã nghĩ sai rồi sao?
Đây không phải bẫy rập gì đó do quan phủ dựng nên, thật ra hai người này đột nhiên phất lên nhờ tiền của phi nghĩa, không biết làm sao để khoe ra, hiện giờ đi tới nửa đường mới nhớ tới đạo lý tiền tài không để ra ngoài sao?
Tên đạo tặc nhỏ kia cũng thật sự nhẫn nhịn không được nữa nói, "Đại... đại ca, chi bằng để ta đi xuống đó trước dò đường thử xem sao? Đại ca yên tâm, cho dù ta bị bắt thì cũng nhất định sẽ không khai ra huynh đệ trên núi đâu!"
Dứt lời, hắn ta hoàn toàn chẳng quan tâm chờ đáp án của lão đại đã vung đại đao vọt xuống dưới.
Mấy đạo tặc khác nằm cách không xa đỉnh núi cũng sớm đã không nhịn được nữa rồi, thấy có người dẫn đầu liền lập tức xuất hiện theo.
Ánh mắt Tiểu Trần Tử hung ác, "Đều tránh hết ra cho ta! Ai dám ngăn cản ta đi tìm túi bánh đậu xanh, ta liền cho kẻ đó chết đói!"
"Bánh đậu xanh?" Có một tên "cơ trí" nhìn trang phục của hai người Tiểu Trần Tử, ánh mắt sáng lên, "Thứ hắn nói nhất định là phỉ thúy!"
Cả một túi đấy! Vậy thì sẽ có giá trị là bao nhiêu tiền nhỉ!
An Tiểu Đường lặng lẽ kéo cái đệm ngồi che mặt lại, không muốn đối mặt với một màn sét đánh chết người này.
Bọn chúng đều cho rằng Tiểu Trần Tử còn đang cất giấu bảo vật ở nơi khác, một đám sơn tặc kích động đến chết đi được, không dám ngăn cản Tiểu Trần Tử nữa liền đi theo đằng sau xe ngựa, thẳng tiến đuổi theo về tới khách điếm.
Chờ đến khi Tiểu Trần Tử xúc động đến mức đã rơi nước mắt, rồi dùng một loại biểu tình như thu được món chí bảo mà cầm túi bánh đậu xanh lên...
"Mẹ nó, ngươi đùa bỡn với bọn ta có phải không! Một túi bánh đậu xanh nát..."
"Ngươi nói lại một lần nữa!" Tiểu Trần Tử phát hỏa, cất thật kỹ túi bánh đậu xanh, vén tay áo lên muốn sống mái với đối phương một phen, "Ai còn dám nói một câu sỉ nhục đồ ăn thì ta đánh cho kẻ đó từ nay về sau không có răng mà ăn cơm!"
"... Tên này không phải...." Có bệnh ở đầu đấy chứ....
Đám sơn tặc kia bị chấn kinh, nhanh chóng lui về phía sau vài bước.
An Tiểu Đường hắng giọng, giật tay áo của Tiểu Trần Tử, "Chú ý kịch bản, kịch bản..."
Cơn tức thể hiện trên mặt trong nháy mắt biến mất không còn sót lại chút gì, bộ dạng Tiểu Trần Tử buồn bã ỉu xìu như ma ốm nói, "Bạc các ngươi muốn cướp thì cướp đi, chỉ cần chớ làm tổn thương thê tử của ta là được."
Dứt lời, hắn kéo An Tiểu Đường đến bên cạnh mình, che chở giống như bảo bối vô cùng quý giá nhất.
Trước đó đám sơn tặc đã bị choáng váng trước đống tài bảo kia, phải đến lúc này mới chú ý đến dáng vẻ của An Tiểu Đường như thế nào.
"Ai, dáng dấp của cô nương này..."
Đôi mắt của một kẻ trong đám sơn tặc sáng lên, sắp sửa nói ra một chuỗi lời thoại đùa giỡn cô nương nhà lành kinh điển.
Đầu óc tên bên cạnh ngay lập tức tỉnh táo, lập tức kéo tên kia lại nói, "Cẩn thận! Cô nương này ngũ quan xinh đẹp tứ chi kiện toàn, đang yên ổn tại sao lại phải gả cho một kẻ ngu?"
"Bởi vì tên ngốc này có tiền!"
"Kẻ có tiền nhiều mà. Với điều kiện của cô nương này, gả cho một hộ phú quý làm tiểu thiếp nhất định dư dả, tại sao lại cứ phải chọn một kẻ ngu? Đáp án chỉ có một!"
"Là gì?"
"Cô nương này cũng là người ngu! Chẳng qua vẫn chưa biểu hiện ra thôi!"
"Hóa ra là như vậy..." Một đám sơn tặc lúc này mới chợt hiểu ra.
An Tiểu Đường: "..." Em gái các người ấy!
Cứ như vậy, hai người bị xem như những kẻ ngốc hết sức nguy hiểm, được cẩn thận đưa về sơn trại, bị tống vào phòng củi.
Đám sơn tặc nói phải thương lượng trước một chút mới biết phải xử trí họ ra sao.
Trong phòng củi tối om, An Tiểu Đường cắn răng nhìn Tiểu Trần Tử.
"Khụ..." Vừa khiến một cô nương yên ổn nhà người ta trở thành một kẻ ngốc, trong lòng Tiểu Trần Tử cũng rất áy náy.
Cô nương Đường Bao là người sảng khoái, khoát tay nói, "Thôi, anh cũng không cần nói xin lỗi nữa, tháo mặt nạ dịch dung xuống đi, để tôi nhìn một chút cái mặt soái ca của anh là được rồi."
Tiểu Trần Tử: "..."
Mặc dù bình thường luôn động kinh tự kỷ, nhưng khi nghe người khác khen hắn như vậy, nhất là khi người này còn là nương tử tương lai của hắn, Tiểu Trần Tử lại cảm thấy có chút ngượng ngùng...
Chờ đến khi hắn tháo mặt nạ xuống, quyết định bày ra một khuôn mặt đẹp mắt không phụ lòng của nương tử tương lai...
Một tiếng "bốp" vang lên, An Tiểu Đường cầm con dấu lớn bằng bàn tay nhanh chóng ấn một cái lên mặt hắn.
Nhìn hiệu quả một chút, ừ, rất là thỏa mãn.
Tiểu Trần Tử hiểu lầm rằng thái độ của nàng vô cùng tốt, cũng không vội xóa đi, hỏi, "Ấn cái gì vậy?"
Thủ đoạn "báo thù" của Đường Bao này cũng quá ôn nhu, chỉ ấn cái gì đó lên mặt. Dù là ấn con heo, con khỉ, chó, mèo gì đó thì hắn cũng không ngại.
Tiểu Trần Tử cười đến đặc biệt sung sướng.
An Tiểu Đường liếc hắn một cái, rất dịu dàng nói, "Thì ấn bốn chữ ăn không đủ no."
"..." Nụ cười trên mặt ngay lập tức méo xệch, tâm trạng của Tiểu Trần Tử bi thống ôm ngực.
Nỗi đau này như khiến người ta muốn sụp đổ...
Bình tĩnh, phải bình tĩnh...
Nam tử hán đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, lên núi đao xuống biển lửa thì lông mày cũng không nhíu lại... Nhưng trước tiên cũng phải ăn no đã!
Tiểu Trần Tử không nhịn được nữa, oa một tiếng bổ nhào tới, bắt lấy tay An Tiểu Đường, "Tốt xấu gì cũng phải thêm hai chữ, viết thành "Bữa sau ăn không đủ no" chứ!"
An Tiểu Đường suy nghĩ, cũng cảm thấy không thể để sự tình diễn ra như vậy được, cho nên...
Cô không nói lời nào, tay động một cái, nhanh chóng lấy tất cả đống đồ ăn vặt hắn mang theo bên người ra, sau đó mở lấy túi bánh đậu xanh mà hắn "cấp cứu" trở về khách điếm bắt đầu ăn.
"... An... Đường.... Bao!" Tiểu Trần Tử bắt đầu tức giận, thấy An Tiểu Đường vốn không định chia cho hắn, ăn xong một miếng lại nhét miếng thứ hai, khi đang chuẩn bị cắn xuống...
Cảnh hạn chế người nhìn là đây ~ Ngư Ngư ghé sát cửa lén nhìn bên ngoài phòng củi lập tức che mắt lại, phi lễ chớ nhìn.
Mà ở phía trong cửa, Tiểu Trần Tử đột nhiên nhào tới thuận lợi cướp đi miếng bánh đậu xanh kia, cũng hoàn toàn hôn được lên môi của cô nương Đường Bao.
Thật ra đây cũng là một nữa mưu kế của Tiểu Trần Tử... chẳng qua không ngờ lần đầu hôn trộm người ta lại thuận lợi như vậy, vị trí còn vô cùng chuẩn xác.
Đường Bao lại hoàn toàn ngoài dự đoán, nhìn khuôn mặt mặc dù in bốn chữ "Ăn không đủ no" gần ngay trước mắt kia lại vẫn đặc biệt đẹp trai thì ngây ngẩn cả người.