Gió thổi phất phơ, mang đến cảm giác mát mẻ dìu dịu. Ngọn núi cao vời vợi, ánh mặt trời nhỏ vụn, vừa huyên náo lại vô cùng tĩnh lặng.
Hắn ta đến trước mặt Mị, đồng tử màu đen vào đôi sâu thẳm nhìn nhau chăm chú.
Ánh mặt trời thản nhiên rơi trên đầu bọn họ, mai tóc đen như thác nước theo gió tung bay, hai nam tử tuấn mỹ đứng đối diện nhau, phong cành sau họ tích tắc liền biến thành một bức tranh thuỷ mặc.
Trúc cùng Lan hai ămtj nhìn nhau, Mị cùng vị công tử này hình như có quen biết nhau. Nhưng là hai ngwòi không ai nói câu nào, chỉ là im lặng nhìn nhau chăm chú. Không khí bỗng dừng cổ quái, hai ngườicũng không đoán được bọn họ là bạn hay thù.
Ánh mắt Lăng phong thâm thuý nhìn trúc cùng lan, môi mấp mày, hướng Mị nói:
“Không nghĩ tới chúng ta còn có thể gặp lại nhau?” Hắn cứ tưởng rằng đêm đócùng uống rượu bất quá chỉ là ngẫu nhiên, không nghĩ là hôm nay có thểtái ngộ, thế này không phải là duyên phận sao?
“Ừ.” Mị nhànnhạt gật đầu, xem như là đáp. Hắn sớm biết rằng bọn họ sẽ gặp nhau,chẳng những là hắn, còn có vp. Không biết bây giờ Lăng Phong còn giữ tình cảm với vp hay không? Không biết khi cvp xuất hiện, hắn sẽ như thế nào?
“Mị, các ngươi biết nhau sao?”
Trúc thấy hai người nói chuyện như vậy, rõ ràng là có quen biết.Nhưng bộ dáng lạnh nhạt kia thật khiến người ta tò mò, bọn họ rốt cục là có quan hệ thế nào?
“Phải.” Mị gật đầu, trả lời Trúc.
Trúc thấy hắn trả lời ngắn gọn như thế, không khỏi thầm xem thường. Hắn lúc nào cũng tích chữ như ngọc, trừ bỏ đứng ở trước mặt vương gia vương phi, còn lại chưa bao giờ thấy hắn nói câu nào dài hơn mười chữ.
“Hai vị đây là…?”
“Tại hạ là Minh Trúc.”
“Ta là Minh Lan.”
“Mị.” Mị cũng là thản nhiên nói tên, cũng không có nói ra danh phận.
“Trúc cô nương, MỊ công tử, Lan cô nương, thất kính.” lực.
“Tại hạ Lăng Phong.” Hắn giới thiệu.
“Hóa ra là Lăng minh chủ.”
“Các vị cũng là tới tham gia Đại hội võ lâm, hiện tại không bằng theo tại hạ cùng nhau đi vào.”
“Đa tạ minh chủ.”
Mị gật gật đầu, lại ngóng về phía cửa. Không biết Vương Phi đã đến chưa.
VTRúc hai mắt vừa liếc liền biết Mị là đang đợi Tiểu thư, nàngcũng thẳng thắn đem nghi vấn của Mị cũng như chính mình nói ra.
“Không biết tiểu thư bao giờ đến?”
“Hẳn là đến nhanh thôi.”
Lăng Phong nghe bọn họ nói đến tiểu thư nào đó, mày kiếm hơi nhíu. Có chút tò mò, Mị thoạt nhìn vô cùng lợi hại này còn có người lợi hại hơn sao? Ánh mắt thâm thuý đnáh giá Mị, khí thế bất phàm không giống người thường thế này, tiểu thư của hắn không biết là người như thế nào?
“Đi thôi.”Mị nhìn ra nghi hoặc của LĂNG Phongg nhưng cũng không giải thích. Vương phi đằng nào cũng sẽ đến, bọn họ dù sao cũng sẽ gặp mặt, hiện tại không cần phải tiết lộ bí mật.
“Mời…” Lăng Phong làm tư thế mời ba người bọn họ.
Ba người theo hắn tiến vào hội trường, chúng môn phái người trong giang hồ vừa thấy minh chủ đến đây đều dừng.
“Minh chủ khoẻ.” Mọi ngwòi trái phải đều đnưgs lên, hướng tới Lăng Phong ôm quyền cung kính hỏi.
“Các vị chưởng môn, hiệp sĩ không cần đa lễ.” Lăng Phong hướng tới mọi người cũng chắp tay trước ngực, sau đó lại giới thiệu tên ba người.
“Ba vị này alf bằng hữu của tại hạ, Trúc cô nương, Lan cô nương, Mị công tử.”
“……”
“Mọi người cũng không cần khách khí, mời ngồi.” Lăng Phong đi đến ghế trên ở vị trí chủ toạ, vươn hai tay ý bảo mọi người ngồi xuống.
“Đã lâu không gặp.” Một âm thanh nhàn nhạt đột nhiên truyền đến.
Mọi người vừa ngồi xuống đều cả kinh, không ngờ có người vào hội trường màkhông ai phát hiện, có thể thấy được người tới công lực thâm sâu thế nào. Họ cùng lúc ngẩng đầu, lại nhìn thấy bốn thiếu niên nâng một chiếc kiệu hoa lệ tinh xảo tiến đến, bên người còn có hai hắc y nữ tử đi theo. Họ là ai vậy? Nhìn dung mạo của bốn kiệu phu và hai hắc y nam tử đã vô cùng tuấn mỹ, khí thế bất phàm, không biết người trong kiệu sẽ như thế nào? Nhưng họ đều là người xưa nay chưa từng gặp? Rốt cục là ai?Mọi người đều mơ mơ hồ hồ.
“Tiểu thư đã đến.”