Vương Gia Nói Một Câu

Chương 10

Xin lỗi vì bỏ bê quá lâu = =

Thanh Thành luôn luôn trong phòng chờ Lý Trọng Gia, mãi đến đêm khuya, Lý Trọng Gia mới mang một thân đầy mùi rượu trở về. Kiếm Nam đỡ y vào phòng, nói với Thanh Thành: “Thái phó, Vương gia say rất nhiều, làm phiền ngài chiếu cố.”

“Vương gia với mấy người đó đã xảy ra chuyện gì?”Thanh Thành hỏi Kiếm Nam, “Bản đồ biên phòng kia làm sao mà tới?”

“Vương gia muốn lấy bản đồ không phải rất dễ dàng sao.”Kiếm Nam nói, “Về phần những thứ khác, ngài không phải đều thấy rồi?”

“Chuyện đó không có khả năng, Vương gia sẽ không phản bội Hoàng thượng!”Thanh Thành lớn tiếng nói.

“Con người luôn thay đổi.” Kiếm Nam chậm rãi nói, “Chuyện đã tới nước này, Thái phó phải biết đạo lý “kẻ thức thời là trang tuấn kiệt” chứ.”

Con người luôn thay đổi sao? Thanh Thành tự hỏi mình.Nhìn nam nhân đang nằm trên giường, hắn thật sự không tin, y lại phản bội Hoàng thượng. Giúp Lý Trọng Gia uống chút canh tỉnh rượi, Thanh Thành ôm đầu gối ngồi ở góc giường, cẩn thận nhớ lại những kí ức mấy ngày nay, muốn từ trong đó tìm ra vài dấu vết để lại.

“Ngô… Ân…” Lý Trọng Gia ngâm khẽ một tiếng, tỉnh dậy, đầu có hơi choáng, cả người không quá tỉnh táo, Thanh Thành vội vàng đưa cho y một chén nước, nhìn y uống hết. Lại ngồi một hồi, ánh mắt Lý Trọng Gia dần khôi phục thanh minh, y nhìn về phía thanh Thành, khó có thể thấy rõ tâm tư của y trong con ngươi thẫm màu ấy.


“Vương gia, đây là mưu kế của ngài phải không?”Thanh Thành ôm ấp hy vọng nói, “Giả vờ hợp tác cùng bọn chúng, thực tế là để một lưới tóm gọn cả, phải hay không?”

Lý Trọng Gia nhìn thẳng vào mắt Thanh Thành, nghiêm túc nói rõ ràng, “Bổn vương muốn thiên hạ.”

Thanh Thành nháy mắt mặt trắng bệch, ngôn ngữ cùng biểu tình Lý Trọng Gia hắn hiểu được, người nam nhân này nói muốn thiên hạ, thiên hạ thuộc về y.

“Hoàng thượng, Hoàng thượng phải làm sao bây giờ.” Thanh Thành run rẩy hỏi, “Tín nhiệm của Hoàng thượng phải làm sao bây giờ?”

Trong mắt Lý Trọng Gia hiện lên một tia tiếc nuối, như cũ kiên định nói, “Thiên hạ.”

Thiên hạ, vì thiên hạ cho nên có thể không cần mong muốn hết thảy sao.

Thanh Thành bỗng nhiên tích tụ lực lượng, cả người bổ nhào lên Lý Trọng Gia, hung hăng cắn đầu vai y, mãi đến khi máu đỏ tươi chảy ra.

Lý Trọng Gia đau đớn đẩy hắn ra, Thanh Thành dễ dàng bị đẩy, đầu đông một cái va vào trụ giường. Thanh Thành lại nhào tới, dùng quyền đầu đánh y, Lý Trọng Gia xoay người một cái đặt Thanh Thành dưới thân, hai người xoay đánh lẫn nhau. Thủ vệ canh giữ ngoài phòng nghe thấy động tĩnh loảng xoảng bên trong, muốn tiến vào bảo hộ Vương gia, bị Kiếm Nam ngăn cản, nói đây là tình thú nhà Vương gia linh tinh, bảo mọi người không nên quấy rầy.


Cuối cùng, Thanh Thành không còn khí lực, bị Lý Trọng Gia vững vàng đè xuống.Khoảng cách hai người rất gần nhau, ngực dán cùng một chỗ, từng làn hơi thở phả nhẹ lên mặt đối phương. Lần thứ nhất, hai người thân mật như thế là vào thời điểm Thanh Thành bị người kê thuốc, khi đó, Thanh Thành hận không thể đem tất cả hiến dâng cho Lý Trọng Gia; mà bây giờ, Thanh Thành nhìn khuôn mặt anh tuấn trước mắt, hắn chỉ hận bản thân mình đã hãm vào quá sâu.

“Lý Trọng Gia” Thanh Thành lần đầu tiên gọi tên đầy đủ của y, “Ngươi có biết hay không, ta yêu ngươi biết nhường nào.” Thanh Thành bất chấp phản ứng của Lý Trọng Gia, nhắm mắt lại thầm thì, “Ta cho dù có chủy thủ trong tay, cũng không có cách nào đâm phập nó vào trong ngực ngươi.”

Thanh Thành thở hổn hển một hồi, nói tiếp: “Nếu có kiếp sau, ta không muốn lại yêu ngươi thêm lần nữa.”

Lý Trọng Gia sửng sốt, Thanh Thành luôn luôn ngượng ngùng rụt rè, khác thường như thế nhất định là —— Lý Trọng Gia kịp nhận ra hắn định cắn lưỡi tự sát, lập tức vội vàng mở cằm Thanh Thành ra, vẫn có một tơ máu uốn lượn theo khóe miệng xuống.

Lý Trọng Gia điểm huyệt đạo Thanh Thành, gọi người tiến vào bôi thuốc cho miệng hắn. Sau khi xong việc, Lý Trọng Gia nằm trên giường, ôm hắn vào trong ngực, ôn nhu vuốt ve mái đầu của hắn, lại cảm giác được thân thể Thanh Thành cứng ngắc, không chịu thỏa hiệp.

“Tin tưởng ta.” Lý Trọng Gia cắn vành tai khéo léo của hắn, dùng thanh âm cơ hồ không thể nghe thấy mà nói.

Thanh Thành mệt mỏi cả đêm, thân thể mỏi mệt đến cực điểm không chống đỡ được, trước khi ngủ thiếp đi, hắn tựa hồ nghe thấy câu nói mờ ảo kia, lại dường như không nghe được.


Mấy ngày kế tiếp, Thanh Thành đều bị Lý Trọng Gia nhốt trong phòng, cột ở trên giường, không thể làm những chuyện tổn thương tới bản thân. Buổi tối thì ôm Thanh Thành vào trong ngực, chỉ hôn nhẹ, không tiến thêm một bước kia. Đầu lưỡi Thanh Thành vẫn không thể nói được từ nào, Lý Trọng Gia cũng không nói một lời. Vì thế quan hệ tình nhân của hai người lan truyền khắp phủ tướng quân, hạ nhân cũng biết.

“Tiểu mỹ nhân của Vương gia quả thật là người can trường a.” Tam vương tử đang uống rượu trêu chọc nói, “Ở bên chúng ta, con mèo hoang nhỏ khó đối phó như thế, luôn có biện pháp xử lý.”

Lý Trọng Gia không để mấy lời này ở trong lòng, xem là lời nói đùa. Nhưng buổi tối quay trở về phòng, nhìn thấy Thanh Thành thần tình ửng hồng, bất ổn vặn vẹo thân mình, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, ánh mắt đầy sương nhìn y. Y mới nhớ tới, Tam vương tử ngự dụng vô số người, thủ đoạn hiếm có không kể hết, hơn nữa từng có kinh nghiệm một lần, Thanh Thành trở thành cái dạng này, phỏng chừng lại bị hạ dược.

Dược Tam vương tử rất cao minh, Thanh Thành chịu đựng tra tấn khắp người, thần trí lại vô cùng thanh tỉnh.“Ta không muốn, ta không muốn.”Thanh Thành lui thân mình vào trong, né tránh tiếp xúc của Lý Trọng Gia.

“Ngươi bị kê đơn.” Lý Trọng Gia tới gần Thanh Thành nói.

“Ta không ngờ, ” Thanh Thành khàn khàn nói, vì sao mỗi lần thân mật đều dưới tình huống như thế này? Vì sao phải đối mặt với hấp dẫn lớn như thế ở thời khắc nội tâm hắn rối rắm?

Lý Trọng Gia không nói, y chỉ vươn tay kéo đai lưng của Thanh Thành, bịt kín mắt hắn lại.

Thị lực đột nhiên biến mất, Thanh Thành hơi kinh hoàng, thân thể run rẩy bỗng rơi vào cái ôm ấm áp.

“Hảo hảo cảm thụ.” Lý Trọng Gia nằm sấp nói nhỏ bên tai hắn, giống như hạ một lời niệm chú huyền bí, những địa phương bị y chạm vào trở nên nóng bỏng, kêu gào muốn càng nhiều. Thanh Thành cảm thụ được ngón tay linh hoạt của Lý Trọng Gia từ từ cởi bỏ tầng tầng ngụy trang của hắn, cái kén hằng năm rèn giũa mà sinh ra, lúc này lại chính là đầu sỏ cám dỗ Thanh Thành liên tục thoải mái rên rỉ.


Sóng triều không hề xa lạ từng đợt đánh úp tới, Thanh Thành vô lực chống cự, cánh tay kiên cố của Lý Trọng Gia dừng lại ngay bến cảng của hắn, tạm thời vứt những phiền não ra não sau, thân thể sung sướng chảy nước mắt xuống. Cứ thế mà phóng túng thêm một lần đi. Thanh Thành mơ hồ nghĩ vậy, có lẽ ngày mai, hai người sẽ đứng đối lập nhau, hắn không có dũng khí vì Lý Trọng Gia vứt bỏ trung nghĩa thủ vững nhiều năm, hắn không thể vì ích kỷ mà không để ý tới người khác, chỉ thầm nghĩ hạnh phúc bản thân.

Đây là lần cuồng hoan cuối cùng, Thanh Thành đáp lại nụ hôn của Lý Trọng Gia, ngầm đồng ý y đoạt lấy chính mình, dung túng y khiến mình hưởng thụ sung sướng cực hạn. Hiện tại, thể xác và tinh thần của hắn thuộc về lý Trọng Gia, hắn cam nguyện giao ra toàn bộ bản thân, không hề bảo lưu dụng tâm cùng thân thể nói rõ mình yêu người nam nhân này biết bao nhiêu.

“Lý Trọng Gia.”Giọng Thanh Thành nhỏ thật nhỏ gọi tên y.

“Ta đây.” Lý Trọng Gia hôn đôi môi hắn, cẩn thận như đối đãi trân bảo dễ vỡ.

“Lý Trọng Gia.”Giọng Thanh Thành lớn hơn một ít, “Lý Trọng Gia, Lý Trọng Gia.”

“Ta đây.” Ánh mắt Lý Trọng Gia phủ xuống cởi ra vạt áo ở mông, cung kính hôn lên làn mi âm ẩm nước.

Thanh Thành nhìn Lý Trọng Gia, Lý Trọng Gia cũng nhìn Thanh Thành, giống như hai người trong chớp mắt khắc sâu vào linh hồn nhau. Thanh Thành giơ nên nụ cười nhàn nhạt, đuôi lông mày ở khóe mắt mang theo vị đạo mị hoặc phong tình.

“Lại cho ta thêm nhiều một chút.” Hắn không khống chế được dùng thân thể của mình hấp dẫn Lý Trọng Gia, Lý Trọng Gia hân nhiên tiếp thụ, tiến vào thật sâu, ánh mắt Thanh Thành nhanh chóng tan rã, chỉ có thể hưởng thụ vui thích từ thân thể, không thể tự hỏi những thứ khác.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Xem như ngược sao?? Không tính đi?!!