Editor: nhungchuoi
Vân Chỉ trở lại phòng đổi y phục, mở cửa ra thấy Tần Lãng đã chờ ở đó, biết rằng nhất định hắn đến là để hồi báo lại tình huống, liền miễn cưỡng tựa vào bên cửa, chờ hắn mở miệng.
"Người mặc áo tím đó khinh công quá cao, ta không đuổi kịp." Tần Lãng cúi đầu, có chút tức giận.
"Không sao, người đó không phải cố ý nhằm tới chúng ta, người hoặc chuyện của phủ Tướng quân có thể đã khiến hắn chú ý, sao có thể trên người chúng ta được, chẳng qua là tham gia náo nhiệt thôi." Vân Chỉ thả lỏng mí mắt, thờ ơ nói.
Vừa rồi suy nghĩ kỹ lại cũng đã thông suốt hơn nhiều, viện không được chú ý nhất trong phủ tướng quân, làm sao lại có thể có một người thần bí như vậy xuất hiện ở đây! Mà vừa rồi người đó đi theo sau phụ thân, vừa nhìn cũng biết đó là tổng quản hoặc thái giám trong cung, nếu là người trong cung tới, nơi này xuất hiện một người mặc áo tím nên cũng sẽ không làm khó bọn họ.
"Điều ta cảm thấy kỳ quái chính là, lý do gì khiến cho Thiên Đại Tuyết Ngưng đột nhiên nổi điên như vậy?"
Vân Chỉ đi đến bậc thang ở ngưỡng cửa ngồi xuống, ngước đầu nhìn về phía Tần Lãng, trong mắt lấp lánh vô số ánh sao, chờ đối phương trả lời.
Nhìn bộ dạng tò mò của Vân Chỉ như một đứa trẻ đáng yêu, trên khuôn mặt khuynh thành lại có thêm một điểm đơn thuần khả ái.
Lắc lắc đầu, làm sao trong đầu hắn có thể xuất hiện suy nghĩ này, đơn thuần? Khả ái? Có đánh chết hắn cũng không tin, giả ngây giả ngô, hãm hại lừa gạt, từ khi bắt đầu gặp gỡ nàng, hình tượng nàng luôn thay đổi trong nháy mắt.
"Nhị tiểu thư đột nhiên nổi điên lên, cái đó là do người mặc áo tím kia ra tay, nghe nói có một loại thuốc cổ có thể làm cho tâm trí người ta bị mất phương hướng, nổi điên lên, không thể khống chế mình, tuy nhiên loại thuốc này rất ít thấy, nhìn như vậy, có lẽ người mặc áo tím này không tầm thường."
Hai ngón tay giữ cằm, Vân Chỉ trầm tư suy nghĩ một chút cũng không nghĩ ra đầu mối gì, liền không suy nghĩ nhiều nữa: "Quên đi, chúng ta có thể thanh thản ổn định sống qua ngày là tốt rồi, hôm nay đã giải quyết được một nha đầu, những ngày sau có thể yên tâm hơn nhiều rồi."
"Chỉ sợ là không yên tâm được." Tần Lãng nói một câu nhẹ nhàng rồi đi ra ngoài, Vân Chỉ vừa chuẩn bị đứng lên lại tiếp tục ngồi xuống, tiếp tục ngẩng đầu nhìn hắn, chờ hắn giải thích.
Liếc nhìn Vân Chỉ, ánh nhìn đó truyền đến cho Vân Chỉ một dự cảm xấu.
"Lúc ta trở lại, không cẩn thận nghe được trong phủ vừa mới xảy ra chuyện đại sự, tổng quản mà phụ thân ngươi đưa đi chính là người tuyên đọc thánh chỉ, là di chiếu của tiên đế, nội dung là tứ hôn cho Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư phủ Tướng quân với Dự Vương gia và Hoàng thượng, hơn nữa đám cưới đã được định vào mười ngày sau, còn nữa........."
Nhìn xuống thấy vẻ mặt Vân Chỉ cũng biết căn bản nàng không biết gì về tình hình Mặc Kỳ quốc, liền tiếp tục nói: "Mọi người đều nói Dự Vương gia Mặc Kỳ quốc là một kẻ ngu, liên tiếp gây họa."
Sau khi nói xong, hắn âm thầm quan sát vẻ mặt Vân Chỉ, không biết nói thế nào, trong lòng có một tia ưu thương xẹt qua.
Tứ hôn? Thế nào mà ngay cả nàng muốn có một cuộc sống bình thường cũng không được, vừa mới tới đã bắt nàng phải gả ra ngoài, chuyện gì đã xảy ra đây! Trong lòng phát sinh phiền não, giọng nói cũng có chút thay đổi: "Tốt lắm, ngươi đi nghỉ trước đi, ta muốn suy nghĩ xem phải làm thế nào."
Nhìn vẻ mặt phiền não của Vân Chỉ, Tần Lãng biết mình lúc này cũng không làm gì giúp nàng được, chỉ có thể xoay người rời đi để nàng suy nghĩ một mình, nhìn thấy được, nàng muốn một cuộc sống bình thường, nhưng hắn vẫn vô cùng băn khoăn, thế giới của nàng, hắn không thể dễ dàng dung nhập vào được.
Vân Chỉ tùy ý ngồi trên thềm đá ngay lập tức trở nên ngây ngô, bất kể Dự vương đó có phải ngu si thật hay không, đây đều không phải chuyện của nàng, bây giờ nàng có hai sự lựa chọn, thứ nhất chính là ngoan ngoãn gả ra ngoài trở thành Dự Vương phi, một cái chính là rời khỏi phủ Tướng quân đi đến nơi chân trời góc bể, phủ Tướng quân mất đi một tiểu thư ngu dại, sẽ không có người để ý đi, Dự Vương phi thì cũng có thể chọn người khác. Không đúng, không phải là không ai để ý, mẫu thân nàng rất quan tâm đến nàng, kiếp trước đã từng rời khỏi mụ mụ, nàng chính là tâm can của mẫu thân, nếu một lần nữa nàng lại mất tích, mẫu thân nhất định sẽ rất đau đớn, không thể để người tiếp tục thương tâm nữa.
Nàng cũng không muốn ở lại trong phủ Tướng quân, nếu thật sự gả ra ngoài, Dự vương cũng ngu si theo như lời bọn họ thì ở Dự Vương phủ nàng sẽ có một cuộc sống thư thái đi, nàng sẽ an bài thỏa đáng cho mẫu thân ở phủ Tướng quân, đến Dự Vương phủ nàng sẽ mau chóng quên đi mẫu thân, ở nơi nào có được cuộc sống ổn định cũng giống nhau thôi, chỉ đơn thuần là cuộc sống của một kẻ ngu.
Sau khi nghĩ thông suốt, Vân Chỉ không cảm thấy rối rắm nữa, lúc ăn cơm tối, nàng thường đến nếm thử tài nấu ăn của mẫu thân, mùi vị đó hoàn toàn giống với mụ mụ kiếp trước, loại ấm áp, vui vẻ, hòa thuận này càng làm cho nàng không muốn xa rời, ông trời cho nàng cơ hội, hôm nay nàng sẽ nắm chặt nó không buông tay.
Dưới ánh sáng mờ tối, trong không gian nho nhỏ không rõ là nơi nào, chỉ mơ hồ nhìn thấy mặt đá ngoài lởm chởm của vách tường kia, như là một hòn đá xếp lại cao thấp không đều, nhìn giống cửa vào mật thất.
Phân cách tuyến.
Trong bóng đêm có duy nhất một nam tử ngồi trước cái bàn, che giấu dung mạo dưới một tấm vải đen, hắn chỉ yên tĩnh ngồi chờ ở đó, không nhúc nhích, giống như một bức tượng đá.
"Ầm ầm" một luồng âm thanh phá vỡ màn đêm yên tĩnh, nam tử ngồi kia ngẩng đầu lên, nhìn về phía tường đá đối diện, một bức tượng người trên tường đá từ từ di chuyển, một luồng ánh sáng len vào, chiếu vào trên người nam tử đó, hiện ra rõ ràng cả cơ thể người.
Giữa luồng ánh sáng, có một bóng người đi từ cửa đá đi vào, một dáng người màu tím với bóng dáng ngạo nghễ, hơn người, thong thả đi vào, sau đó cửa đá từ từ khép lại.
"Xem ra ta lại đến muộn rồi!" Nam tử mặc đồ tím cười nhẹ với nam tử ngồi bên cạnh, miễn cưỡng dựa vào trên bàn, giọng nói ngọt ngào tinh khiết như mỹ tửu, dày như cái trống, thư thái dễ nghe.
Chờ đến khi thân thể nam tử kia không căng thẳng nửa, thì nam tử tao nhã kia mới nở nụ cười: "Đến đây nào!" Giọng nói khàn khàn trầm thấp, giống như là thân thể không được khỏe.
"Ngươi gọi ta đến là vì chuyện di chiếu đi, di chiếu là phụ hoàng giúp chúng ta giữ lại một phần chiến thắng, Thiên Đại tướng quân cầm trong tay 20 vạn binh, chúng ta phải mượn sức thật tốt mới đúng. Nhưng mà, hiện tại Thiên Đại tướng quân đang trổi nổi dập dờn, đang có dấu hiện hướng về lão yêu bà kia." Nói đến phần sau, mày nam tử nhíu chặt, thế cục này đối với bọn họ là hoàn toàn không có lợi.
"Chỉ cần quân quyền vẫn còn thì chúng ta còn có hy vọng, chuyện này cứ để nó xảy ra đi." Đột nhiên như nhớ đến cái gì, trong lòng nảy sinh ra một chút áy náy "Ta biết ngươi và Băng Tuyết là thanh mai trúc mã, khụ khụ, yên tâm đi, khi đại công cáo thành, ngươi có thể thôi nàng, vị trí Vương phi này vẫn là của Băng Tuyết."
Đảo mắt nhìn về phía đối phương, đã thấy hắn bắt đầu suy tư, như căn bản là không nghe thấy lời hắn nói. "Làm sao vậy?"
"Nàng, không giống như là một kẻ ngốc..........." Thì thào tự nói rồi ngẩng đầu lên nhìn Mặc Kỳ Tẫn nói: "Hôm nay ta đến phủ Tướng quân một chuyến, không tìm được thứ mà ta muốn tìm, liền đi theo Tuyết Ngưng xem kịch vui, phát hiện, nàng cũng không hề đơn giản. Thiên Đại Vân Chỉ, so với Thiên Đại tướng quân càng có ý vị sâu xa hơn!"
Trực giác hắn có chút không thích hợp nên không nhịn được định thăm dò, không ngờ đến còn chưa kịp nhìn tiếp xuống thì đã bị phát hiện rồi.
"Ý của ngươi là nàng giả ngốcsao?" Sau khi ngạc nhiên thì lại cảm thấy khả năng này không lớn, trêu đùa nói: "Ta xem ngươi giả ngây giả dại đã lâu rồi đi cho nên mới nhìn người nào cũng thấy giống như ngươi, khụ khụ, vậy có gì bí hiểm?"
"Không biết, cũng chỉ là suy đoán của ta thôi." Dù sao dáng vẻ ngốc ngếch điên dại kia đã lừa toàn bộ người trong phủ, ví như nếu thật sự là giả vờ thì hắn thật sự muốn mở mang một chút mới được.
"Ha ha, khụ khụ, là do tâm tư của ngươi quá mức kín đáo rồi, không cần đoán nữa, khụ khụ khụ........." Nam tử vừa cười nói xong thì không ngừng kho khan, một tay che miệng, nhìn dáng vẻ xem ra rất khó chịu.
Nam tử mặc đồ tím cảm thấy không ổn nên tiến lên để một tay ra sau lưng hắn vận công điều hòa khí huyết, trên mặt che giấu một tầng sát khí. "Cái lão yêu bà này còn chưa đưa thuốc giải cho ngươi sao!"
Rất không dễ dàng mới có thể ngừng ho, cánh tay bên cạnh miễn cưỡng đỡ được thân thể. "Khụ khụ, đã đưa cho ta, nhưng mà thân thể ta cũng đã như vậy, không biết có thể chịu được đến lúc đó hay không."
"Không được nói điều xui xẻo, chúng ta chịu nhục mười năm, nhất định sẽ thành công." Nhanh chóng phản bác lại, nhưng có thể nhìn thấy sự vô lực bên trong.
Trong lúc này, hai người nhìn nhau không nói gì.
HẾT CHƯƠNG 6