Lúc đó, Vân Chỉ đang ngồi trong phòng ngẩn người nhìn mưa rơi xối xả ở bên ngoài cửa sổ, đã sang tháng ba rồi, không phải là không nên có kiểu thời tiết mưa to gió lớn như thế này chứ.
Gió to điên cuồng thổi qua vách tường cửa sổ, tạo ra từng tiếng rít gào, mưa rào rào như tát mạnh vào cửa sổ đang đóng chặt, không hề theo quy luật nào cả, trong lòng Vân Chỉ có cảm giác không yên, trực giác mách bảo, hôm nay hình như có chuyện gì đó sẽ xảy ra.
Ánh chớp lóe sáng ngoài cửa, Mộng nhi cứ tiếp tục chạy trong mưa, vào đến phòng, lúc này Vân Chỉ mới nghe thấy tiếng khóc thương tâm của nàng, cộng thêm tiếng mưa rơi trên cửa sổ càng làm cho trong lòng Vân Chỉ lo lắng hơn.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Sau khi nhìn thấy một cảnh như vậy, Vân Chỉ sợ hãi hỏi.
Đột nhiên Mộng nhi đi đến quỳ sát dưới chân nàng, khóc không ra tiếng, đau buồn thật lâu mới nói được câu: "Thiên, Thiên Đại, gia tộc, hu hu, bị, diệt môn rồi! Vương phi.......Làm sao bây giờ........"
Trái tim treo ở trên cao như đang rơi xuống, nện vào vực sâu không đáy. Hồn phách Vân Chỉ giống như đang ở một nơi nào đó, vừa rồi, Mộng nhi nói.......diệt.....môn......Vậy mẫu thân của nàng!
Đẩy Mộng nhi sang một bên, Vân Chỉ nghiêng ngả lảo đảo chạy về hướng phủ tướng quân, mưa to xối xả không chút lưu tình nào tạt vào trên thân thể nàng, trên mặt nàng. Tuy nhiên, nàng không khóc, đó là mưa, mẫu thân tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì, nàng làm sao có thể khóc được chứ!
Cho đến khi chạy đến trước phủ tướng quân, Vân Chỉ đột nhiên mất hết sức lực để bước thêm bước nữa, cảnh tượng trước mặt nàng căn bản không cần nàng đi lên phía trước tìm kiếm chân tướng, lúc này phủ đệ chỉ còn lại là một mảng phế tích, bên ngoài dân chúng tụ tập lại thành một vòng tròn bàn tán, không khí bên trong nhà tràn ngập mùi máu tanh cùng với mùi thịt bị nướng cháy, tất cả màu đen cháy sém trên mặt đất đang được nước mưa dội xuống che giấu đi, khói đen lượn lờ trên không trung giống như mang đi những mảnh hồn phách còn sót lại.
Trong đầu nàng giờ dường như có vô vàn âm thanh đang nói dồn dập: bọn họ đều đã chết, đều đã chết, một người cũng không để lại, kể cả mẫu thân của ngươi!
"Không!" Gào lên một tiếng thê lương, Vân Chỉ dùng hết khí lực còn lại chạy vào trong phủ.
Cảnh tượng bên trong trông còn khủng bố hơn so với bên ngoài, mấy thi thể trên mặt đất không còn đầy đủ, mỗi thứ một nơi, toàn bộ nơi này tràn đầy không khí âm u, nơi này có lẽ là địa phủ! Là địa ngục!
Vân Chỉ lập tức chạy vào trong sân, ánh mắt di chuyển xung quanh, cực lực tìm kiếm bóng dáng mẫu thân. Trong lòng lẩm bẩm, nhất định mẫu thân vẫn còn ở bên trong, lúc này, có lẽ là nàng đang may y phục.
Đột nhiên, nàng dừng bước, ngơ ngác nhìn về phía trước, bước lảo đảo, trên mặt đất là một bộ hài cốt kèm theo vài mảnh vải, đây là quần áo mà mẫu thân thường xuyên mặc, cái kiểu hoa này nàng hẳn là không nhớ nhầm.
Một chút sức lực còn sót lại cũng đã bị vắt kiệt, Vân Chỉ cứ như vậy ngã thẳng tắp xuống đất, ôm lấy mấy mảnh vải vụn cùng với vài mảnh xương cốt khóc không thành tiếng. Thương tâm, tuyệt vọng, phẫn nộ, lúc này nàng đã vứt tất cả sự kiên cường bên ngoài vốn có!
Toàn thân run rẩy, móng tay đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay mà không có chút cảm giác đau nào! Là ai! Là người nào mà lại tàn nhẫn như vậy!
Kiếp trước, nàng đã không hiếu kính được mẹ cả dời, kiếp này nàng vẫn vô dụng khiến mẫu thân bị liên quan, rời bỏ nàng mà đi, rốt cuộc là nàng đã làm sai điều gì mà ông trời lại đoạt đi của nàng quá nhiều như vậy!
"A...!" Vân Chỉ ngửa đầu gào to, tiếng khóc kinh thiên động địa vang vọng khắp phủ tướng quân, vì sao, vì sao lại cướp đi chút hạnh phúc bé nhỏ này của nàng!
"Ngươi có khỏe không?" Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Vân Chỉ, Vân Chỉ từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy một tấm mặt nạ màu vàng, hai mắt nàng trống rỗng, ngơ ngẩn nói: "Mẫu thân đã rời bỏ ta, lần này không phải là ta có chủ đích vứt bỏ người, mà không, là ta, chính ta lại rời bỏ nàng, ta sai lầm rồi.........."
Nước mưa tạt vào trên khuôn mặt hoàn mỹ của nàng, giống như thay nàng rơi nước mắt khi nàng đã sớm cạn khô nước mắt.
Nhìn sự thương tâm vô cùng của nữ tử trước mặt, trong lòng Cực Thiên hung hăng giật giật, tay dừng lại một chút, nhưng vẫn không dừng lại được cảm giác muốn ôm người phụ nữ mềm yếu trước mặt này.
"Ngươi không hề rời bỏ nàng, nàng cũng sẽ không rời bỏ ngươi, phu thê bọn họ chỉ rời khỏi một vài ngày thôi, rồi mọi chuyện sẽ tốt lên thôi, toàn bộ sẽ tốt lên thôi." Cánh tay nhẹ nhàng vuốt phía sau lưng nàng an ủi, đôi mắt dưới tấm mặt nạ xẹt qua một tia sát khí!
Không biết hai người cứ ôm quỳ trên mặt đất như vậy bao lâu, lúc này mưa gió cũng đã dừng lại, vết máu trên mặt đất đều được rửa sạch nhưng vẫn không rửa sạch được mùi máu tươi tràn ngập trong không khí!
Đột nhiên Vân Chỉ ngẩng đầu chuẩn bị đứng lên, sự thương tâm tuyệt vọng trên khuôn mặt đã được thay thể bằng sự thù hận.
"Nếu có thể, hãy tìm giúp ta xem hung thủ có lưu lại dấu vết gì hay không!" Nói xong ngay lập tức cẩn thận tìm kiếm, nàng không thể tiếp tục khóc, lấy được cái gì, mất đi cái gì, nàng muốn tìm lại từng cái, tìm lại từng cái!
Không biết nên tiếp tục nói cái gì, hai mắt Cực Thiên chăm chú nhìn vào người phụ nữ trước mắt đang cố hết sức để chính mình kiên cường lên, có lẽ, báo thù sẽ cho nàng thêm hy vọng để sống tiếp.
Vân Chỉ dừng lại bên cạnh một khối thi thể cách đó không xa, người đàn ông này cách đây không lâu vẫn oai hùng mà lúc này lại im hơi lặng tiếng nằm ngủ trên mặt đất.
Ngồi chồm hỗm trên mặt đất, Vân Chỉ nhìn vào khuôn mặt vốn dĩ cứng rắn mạnh mẽ, lúc này cũng đã bị lửa thiêu đốt hoàn toàn thay đổi, nhưng vẫn còn cặp mắt với ánh nhìn trợn ngược kia, con ngươi đen mở rộng giống như còn đang cố gắng giữ lại hai ngọn lửa hừng hực.
"Ngươi, phụ thân làm việc không đảm bảo trách nhiệm, ta đã dặn ngươi bảo vệ thật tốt cho mẫu thân ta, ngươi đã không làm tốt rồi lại còn rời đi như vậy, kiếp sau, nhất định ngươi phải để cho mẫu thân ta làm phu nhân, để cho mẫu thân ta có thể hảo hảo mà khi dễ ngươi." Vân Chỉ nhìn chằm chằm gương mặt trước mắt, thê lương tự nói thì thầm, còn tay thì run rẩy khép lại hai con mắt của hắn.
Cực Thiên đi đến, nhìn phương hướng cây kiếm đang nằm trên mặt đất cùng với vị trí tay cầm lại hoàn toàn khác nhau, trong lòng sinh nghi, đi đến cầm lấy cây kiếm nghiên cứu cẩn thận.
"Thái.......Hậu...." Vân Chỉ nghi ngờ khẽ nói kéo sự chú ý của Cực Thiên trở lại, cúi đầu nhìn về phía cây kiếm vừa nằm ở đó, trên mặt đất hiện lên rõ ràng hai chữ "Thái hậu" được viết bằng máu tươi, đây là nhắc nhở của người chết trước khi chết, không cam lòng tố cáo.
Thì ra là nàng! Khâu Lệ Đại Cơ, cái lão yêu bà kia! Không thể lấy được binh phù thế nên muốn cho toàn bộ mọi người trong phủ chôn theo binh phù! Hừ, nhưng mà nàng ta không biết, hiện tại binh phù nằm trong tay nàng, cả đời này bọn họ đừng hòng mà lấy được! Hơn nữa, nàng còn muốn dùng 20 vạn đại quân này làm cho lão yêu bà kia chết không có chỗ chôn!!
"Khâu...Lệ...Đại...Cơ, thù giết mẹ diệt môn, Thiên Đại Vân Chỉ ta không báo thì uổng công làm người!" Lời thề mạnh mẽ hùng hồn được phát ra, dấy lên lửa giận hừng hực của Vân Chỉ, cũng đồng thời dự báo sự tranh đấu phía trước.
Nam tử đứng bên cạnh nghe thấy lời nói kiên định mà vững vàng đó, không biết như thế nào mà trong lòng khẽ run.
Từ đó, tất cả mọi người truyền nhau rằng, Thiên Đại đại tiểu thư ngốc nghếch mười mấy năm, cũng là Dự Vương phi, sau khi thảm sát diệt môn mà bỗng nhiên trở nên hoàn toàn tỉnh táo, trở nên thông minh cơ trí, giỏi giang, so với Thiên Đại nhị tiểu thư càng khiến người khác sinh lòng hiếu kì, tìm tòi nghiên cứu.