Phương Đàn ôm sướng tay xong rồi mới buông Tống Ứng Diêu ra, nhìn y phục trên người mình cười nói: “Nàng may quần áo rất hợp với ta.”
Tống Ứng Diêu giúp nàng chỉnh sửa vạt áo tỉ mỉ trên dưới, hài lòng trong dạ, xác thực rất thích hợp với ngài ấy: “Vậy ngài cứ mặc đi, đừng thay đổi.”
Phương Đàn không ý kiến, Tống Ứng Diêu giúp nàng cột chắc đai lưng, xoay người cầm lấy ngọc bích bên cạnh, vừa nhìn Tống Ứng Diêu nhận ra đây là khối ngọc hôm đó ném vòng được thưởng, lơ đãng hỏi: “Vương Gia sao không đeo khối ngọc đã đưa cho thiếp?”
Phương Đàn nhìn xuống khối ngọc đeo bên người mình, nghe thấy nàng ấy hỏi như thế có phần ấp úng nói: “Lâu lâu cũng nên thay đổi mà, không phải sao?”
Tống Ứng Diêu cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi, thật lòng buộc chặt ngọc bội.
Phương Đàn nhìn ngoài cửa sổ dồn tuyết rơi không ngớt: “Chờ khi tuyết ngừng rơi chúng ta ra ngoài một chút đi, tản bộ cũng tốt.”
Trận tuyết này xem vậy mà không nhỏ trái lại càng rơi càng nhiều, mãi đến tận hôm trừ tịch ( giao thừa) mới dần ít lại. Sáng nay từ sớm đã bắt đầu nghe tiếng pháo vang đến tận bây giờ, trời tối khói pháo bay lên khắp nơi trên không trung, bầu trời đen nmở ra từng đoá từng đoá hoa lửa rực rỡ.
“Vương Gia bên kia thật đẹp.” Tống Ứng Diêu đẩy cửa phòng ngủ bên ngoài ào ào gió tuyết, từng tiếng pháo ồn ào huyên náo hòa lẫn với âm thânh gió tuyết lạnh lẽ tràn vào, nàng vội vã đóng cửa lại ngăn chúng xông vào phòng. Cẩn thận thu ô và cởi áo choàng ra, phủi lớp tuyết trên người xuống, vẫn không có người nào đáp lại lời nàng, nàng lại kêu một thêm tiếng: “Vương Gia?”
Lúc này phía sau bàn viết mới có người đáp lại: “Hả?”
“Vương Gia còn chưa xong việc sao?” Tống Ứng Diêu đi đến sau lưng Phương Đàn hỏi. Ăn xong cơm tất niên Phương Đàn đi vào thư phòng bận rộn mãi đến tận bây giờ.
“Bản vương sau tết phải đi Giang Nam rồi, ta sợ đến lúc đó sẽ nhiều việc vì thế sớm sắp xếp.” Phương Đàn vừa viết vừa nói.
Lúc Tống Ứng Diêu đi vào, một thân mang theo hơi lạnh, Phương Đàn cảm giác được điều đó, nàng dừng bút ngẩng đầu lên xem gương mặt nhỏ của Tống Ứng Diêu đã lạnh đến ửng hồng, đưa tay qua vuốt ve lòng bàn tay của nàng, cau mày hỏi “Còn lạnh không?”
Tống Ứng Diêu mỉm cười: “Thiếp không có chuyện gì, Vương Gia tiếp tục công việc đi.”
Phương Đàn dùng chính nhiệt độ của mình sưởi ấm tay cho Tống Ứng Diêu, liếc mắt nhìn giấy bút trên bàn, suy nghĩ một chút mới nói: “Không làm nữa, bồi Vương phi vẫn quan trọng hơn.”
Tống Ứng Diêu nghe vậy ý cười càng sâu.
Tuyết ngừng rơi, hạ nhân trông cửa vương phủ khoanh tay tán gẫu chuyện nhà, bọn họ được Vương phi thưởng bạc, mỗi người đều vui cười hớn hở, trên người họ lại ăn mặc áo bông mới tinh ấm áp, không ai thèm oán giận khí trời lạnh lẽo. Mọi người thấy Vương Gia cùng Vương phi từ trong sân đi ra, vội vã đạp tuyết đi tới trước mặt hai người hành lễ, Phương Đàn để cho bọn họ đứng lên, thủ vệ cất giọng hỏi: “Vương Gia, Vương phi muốn đi đâu? Có cần hạ nhân sắp xếp xe ngựa không?”
Phương Đàn khoát tay áo, thở ra khói nói rằng: “Không cần, bản vương cùng Vương phi muốn đi ra ngoài một chút mà thôi, mở cửa đi.”
Mọi người cung kính tuân mệnh, cùng nhau dùng sức mở cửa lớn.
Khí trời lạnh giá, trên đường không náo nhiệt nhiều như trước kia, vài ba cửa sạp mở cửa, các lão bản nằm lì trên quầy buồn bực nhìn người qua đường hi vọng gặp được vị khách nhiều tiền nào đó. Sạp nào cũng như sạp nấy, lối vào đều treo đèn lồng, hai bên cửa dán đôi câu đối mới tinh, một cảnh tượng vui vẻ chào đón năm mới. Trên đường tuy ít nhưng vẫn có người đi lại, tay cầm đèn lồng vội vã chạy về nhà đoàn viên, nào có như hai người bọn họ nhàn nhã thế kia. Nếu tình cờ nhìn thấy một hai người đi chậm là bởi vì họ không có đèn lồng, sợ đi nhanh không cẩn thận sẽ vấp ngã.
Hai người nắm tay chậm rãi đi trên phố, mỗi một bước đều lưu lại trên tuyết dấu chân thật to, một trận gió lạnh thổi qua khiến Tống Ứng Diêu run cầm cập.
Phương Đàn dừng bước lại nhăn nhó: “Nàng xem, nói nàng mặc áo nhiều vào nàng lại không nghe, trời lạnh lắm“. Phương Đàn giúp Tống Ứng Diêu đội lên mũ áo choàng, cột dây chặt chẽ, nàng còn thấy chưa đủ muốn cởi áo choàng khoác lên cho Tống Ứng Diêu.
Tống Ứng Diêu vội ngăn cản nàng: “Thiếp như vậy là được rồi.”
Phương Đàn không biết làm cách nào nên thả tay đang nắm dây buộc áo mình ra, bung mở ô trong tay che cho nàng.
Chốc lát sau tuyết lại rơi, tuyết cứ từ trên cao rơi xuống thật nhiều. Tống Ứng Diêu đưa tay ra khỏi tán ô hứng những bông tuyết, phút chốc hoa tuyết đã đầy tay, Tống Ứng Diêu để chúng gần miệng mình thổi một hơi, hoa tuyết trong tay bay lượn hòa vào với hoa tuyết đang rơi bên ngoài. Nàng cảm thấy rất vui, quay đầu lại Phương Đàn, phát hiện trên vai và mũ của Vương gia đầy tuyết. Nàng vẫn hồn nhiên không biết nguyên nhân là do Phương Đàn đều hướng tán ô về phía nàng, mà chính mình lại không cần che chắn bao nhiêu.
Tống Ứng Diêu nhắc nhở Phương Đàn: “Vương Gia, trên đầu ngài đều là tuyết, mau vuốt xuống đi, không sẽ nhiễm lạnh.” Nói xong liền muốn nhón chân lên phủi tuyết cho Phương Đàn.
Phương Đàn kéo lại tay của nàng, càng khuynh tán ô xuống: “Nàng ngốc, ô này tán nhỏ, chỉ có thể che khuất một người, che khuất cho nàng là được rồi.”
“Vương Gia thu ô lại đi.” Tống Ứng Diêu kiên định.
“Tại sao?” Phương Đàn nhíu mày nói.
Tống Ứng Diêu thừa dịp Phương Đàn không chú ý cởi mũ của mình ra, buông bàn tay hai người đang nắm chặt chạy về phía trước hô lớn “Bởi vì thiếp muốn cùng Vương Gia sống đến bạc đầu!” Nếu như có thể như vậy cùng nhau đến già, thật tốt biết bao.
Phương Đàn nghe vậy đầu tiên là nở nụ cười, thấy nàng cởi mũ xuống lại nhíu mày: “Nàng đừng chạy, nhanh kéo mũ lên, đường trơn cẩn thận!” Chân cất bước đuổi theo.
Lúc quẹo sang góc đường bỗng có một tiếng nổ lớn dọa Tống Ứng Diêu sợ hãi, nàng đột ngột dừng chân, nhưng đường tuyết trơn nên chân dừng không được khiến nàng trượt vòng quanh. Phương Đàn chạy theo phía sau nhìn thấy nàng như thế vội chạy đến nắm tay của nàng. Lúc va vào tường Phương Đàn đã chắn trước mặt cho nàng, trán Tống Ứng Diêu liền như vậy va vào ngực của Phương Đàn, Phương Đàn bị nàng va chạm đau đớn phát ra tiếng rên. Tống Ứng Diêu sợ hãi không thôi ngẩng đầu lên hỏi: “Vương Gia ngài không sao chứ.” Giơ tay lên muốn đi kiểm tra ngực của nàng.
Phương Đàn ngăn tay của nàng lại, xoa xoa vào ngực mình: “Không có chuyện gì.” Không nhịn được ho khan một cái, xem ra là va đập không nhẹ.
Tống Ứng Diêu gấp đến nỗi sắp rơi nước mắt: “Nếu không chúng ta trở lại tìm phủ y xem sao đi.”
“Ta không sao.” Phương Đàn mỉm cười nói, trái lại giơ tay lên xoa xoa trán của nàng: “Chắc nàng đau lắm phải không?”
“Thiếp cũng không có chuyện gì.” Tống Ứng Diêu trả lời. Phương Đàn thấy vậy nên hỏi “Vừa nãy có chuyện gì?”
Tống Ứng Diêu quay đầu đi tìm kẻ đốt pháo, lại phát hiện mấy đứa nhỏ vừa nãy đốt pháo đã chạy mất tăm hơi nên đành nói: “Thiếp không cẩn thận trượt chân mà thôi.”
Nàng xoay đầu lại thấy Phương Đàn đang dịu dàng nhìn mình, Tống Ứng Diêu trong lòng hốt hoảng chỉ nghe Vương gia nói với nàng rằng: “Nàng bị bản vương bắt được rồi! Nhanh kéo mũ lên!”
“Không được! Không được!” Tống Ứng Diêu vừa hô vừa xoay người muốn chạy, lại bị Phương Đàn vững vàng giữ chặt.
Phương Đàn xoay người liền đem nàng ấn lên tường: “Ghẹo bản vương, còn muốn chạy sao?”
“Vương Gia định làm gì? Đây là bên ngoài...” Tống Ứng Diêu kinh ngạc không thôi.
“Bên ngoài thì làm sao?” Phương Đàn nhướng mày hỏi.
Tống Ứng Diêu ấp úng trả lời “Sẽ bị người ta nhìn thấy...”
“Ta không sợ.” Phương Đàn kề sát gò má của nàng, hơi thở nóng bỏng phủ lên mặt nàng, Tống Ứng Diêu chỉ cảm thấy mặt đỏ tía tai, vài giây sau đã lâm vào cơn mê tình ái.
Mấy đứa trẻ vừa nãy đốt pháo ở góc đường vốn định quay lại xem người bọn chúng dọa có sao không, không nghĩ rằng lại thấy cảnh hai người kia đang hôn nhau, vội vã che mắt của mình lại lập tức giải tán.