Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!

Chương 156: Đại thúc quả nhiên là rất xấu!

Hình ảnh đó vẫn luôn

nằm sâu trong ký ức, nay lại như dòng nước bỗng ùa về, tràn ngập trong

đầu hắn, đường cong mê người kia thật khó quên, đó cũng chính là hình

ảnh đẹp nhất trong ký ức của hắn, mà hôm nay, người đó lại đang ở trước

mặt hắn, khiến cho hô hấp của hắn không khỏi trở nên dồn dập, toàn thân

cũng nóng lên.

Hạ Thiên mẫn cảm chú ý tới chữ ‘cởi’ trong lời nói của Ân Tịch Ly, mặc dù hắn vẫn chưa nói hết nhưng nàng đã mơ hồ đoán ra được cái gì, sắc mặt nàng đột nhiên đỏ bừng, xấu hổ đứng bật dậy: “Đại

thúc thúi, không phải là ngươi đang định nói ta cởi sạch quần áo rồi phi lễ với ngươi đấy chứ?”

Khụ, thật là đã bị nàng đoán trúng rồi,

nhưng mà cũng không phải là cởi sạch quần áo rồi phi lễ với hắn, mà là

cởi sạch quần áo để quyến rũ hắn! Ân Tịch Ly không nói hai lời liền nắm

lấy tay Hạ Thiên, kéo nàng vào trong ngực mình, mỉm cười nói: “Ta nói

này Thiên nhi, nàng đừng xúc động như vậy, nơi này là Phượng Hoàng lâu,

bên ngoài đông khách lắm đấy.”

Lúc này Hạ Thiên mới nhớ ra, lại

không khỏi tức giận đánh hắn một cái: “Không phải là tại ngươi nói vớ

nói vẩn sao?! Mau buông ra!”

Ân Tịch Ly không những không buông

mà lại càng ôm nàng chặt hơn, toàn bộ hơi thở nóng rực của hắn phả lên

cổ nàng, hắn ghé sát vào vành tai nàng, cười nhẹ nói: “Không buông,

Thiên nhi, ta thích ôm nàng.” Nói xong, hắn còn không quên cắn nhẹ vào

vành tai nhỏ xinh của nàng.

Lúc tâm tình của hắn tốt thì rất vui

vẻ ở trước mặt nàng tự xưng là ‘ta’ chứ không phải ‘bổn vương’, chỉ có

đôi lúc hắn mới ra vẻ một chút, tự xưng ‘bổn vương’ để ra vẻ mình là

Vương Gia, nhưng cũng chỉ có trời mới biết, đây chẳng qua chỉ là hổ

giấy, vì muốn dọa nàng mà thôi.

“Nhột quá. . .” Hạ Thiên vội né, rầu rĩ nói: “Đại thúc, nam nữ thụ thụ bất thân! Mau buông ta ra!”

“Nàng đã là mẹ của con ta, sao có thể nói nam nữ thụ thụ bất thân được?” Ân Tịch Ly không thèm để ý, nói.

“Nhưng mà . . . nhưng mà . . .” Cái này không đúng nha, Hạ Thiên khóc không ra nước mắt, đại thúc càng ngày càng thích làm mấy cái hành động mờ ám với nàng, lúc đầu nàng còn có thể cự tuyệt, nhưng bây giờ đuổi mãi cũng

không đi, cứ như vậy hết lần này đến lần khác, trong lòng nàng còn mơ hồ cảm thấy hình như mình cũng thích đại thúc làm như vậy. . . .

Nàng nàng nàng . . . quả thật là biến thái mà. . . .

“Nhưng mà làm sao?” Ân Tịch Ly nâng nàng dậy, áp trán mình vào trán nàng, mắt

đối mắt, chóp mũi cũng chạm vào nhau: “Chẳng lẽ nàng không thích sao?”

Nàng cũng muốn khiến mình không thích nha! Khuôn mặt nàng đỏ rực, ấp úng không nói nên lời.

Ân Tịch Ly lẳng lặng nhìn vào mắt nàng, nghiêm túc nói: “Thiên nhi, có mấy lời ta không thể không nói rõ, Ân Tịch Ly ta cũng không phải là người

hay nói khoác, thế nhưng, nếu không phải là nữ tử mà ta yêu thích, ta

nhất định sẽ không đối với nàng như thế, nhưng chỉ cần ta đã nhận định

rồi thì mặc kệ nàng là ai, mặc kệ nàng nghĩ gì, ta cũng sẽ giữ nàng ở

bên cạnh ta bằng bất cứ giá nào, không từ thủ đoạn. Cho nên, Thiên nhi,

tốt nhất là nàng nên hiểu rõ, nàng vĩnh viễn phải ở bên cạnh ta.”

Hắn không phải là người lãng mạn, chỉ biết đem những lời muốn nói mà nói ra hết, thứ hắn muốn, hắn nhất định sẽ đoạt được, cho nên hắn mới nói rõ

ràng cho nàng biết, cho dù nàng không muốn cũng kệ, hắn nhất định sẽ giữ nàng ở bên cạnh mình.

Hắn mạnh mẽ bá đạo tuyên bố như vậy khiến

Hạ Thiên ngây ngẩn, nàng giơ tay chỉ vào hắn, rồi lại chỉ vào chính

mình, lắp bắp nói: “Đại thúc . . . thật sự thích ta?”

Lúc trước

nàng cũng chỉ đoán mò, đại thúc thật sự thích nàng? Vậy nên mới ghen với Ân Dã Thần, không thích mình và Ân Dã Thần gần gũi quá mức?!

“Không phải là thích.” Ân Tịch Ly nhẹ nhàng thở dài: “Nha đầu ngốc, là yêu!”

Ta yêu nàng, yêu nàng từ rất lâu rồi, vậy mà hôm nay mới nói cho nàng biết.

Tim nàng đập thình thịch liên hồi, trong một khoảnh khắc này, nàng cảm thấy lòng mình rối bời.

“Nhưng mà ta . . . ta . . .” Nàng cũng thích hắn sao? Hạ Thiên mờ mịt, nàng

không biết cảm giác này gọi là gì, nàng chỉ biết, nàng không phải là

người của thế giới này, có lẽ một ngày nào đó, nàng sẽ đột nhiên biến

mất rồi trở về thế kỷ 21, như vậy, nàng còn có thể thích đại thúc sao?

Nàng cảm thấy hơi sợ, lại càng cảm thấy lo lắng, nếu đại thúc thật sự yêu

nàng, một ngày nào đó nàng bỗng nhiên biến mất, vậy chẳng phải đại thúc

sẽ rất đau khổ sao?

Vừa nghĩ tới chuyện hắn sẽ đau khổ, trong lòng nàng lại có chút nhói đau.

“Thiên nhi, nàng có thời gian cả đời để lo lắng về vấn đề này, cho nên bây giờ không cần phải nghĩ quá nhiều, điều duy nhất nàng cần làm chính là

ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, hiểu chưa?” Nhìn thấy vẻ bi thương trên khuôn mặt nàng, Ân Tịch Ly có chút không vui, hắn cúi đầu cắn lên môi nàng

như muốn trừng phạt: “Hiện tại không cho phép nàng nghĩ gì hết.”

“A, ngươi cắn ta. . .” Hạ Thiên xoa môi rồi lại sờ sờ cánh mũi có chút cay cay, có chút ủy khuất.

Ân Tịch Ly cười: “Vậy ta để nàng cắn lại nhé.” Hắn nói rồi nhắm mắt lại,

đưa mặt mình ghé sát đến trước mặt Hạ Thiên, dáng vẻ như ‘ta để mặc cho

nàng cắn’ vậy.

Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú gần

trong gang tấc, mày kiếm đẹp tựa như tranh, ngũ quan tuấn dật như điêu

khắc, đẹp đến tà mị, vẻ đẹp như thần tiên trên chín tầng mây, bất khả

xâm phạm, ánh mắt nàng không tự chủ được mà nhìn đến môi hắn, môi mỏng

như được đẽo gọt khẽ cong lên, đôi môi có lực hấp dẫn khiến người ta

thật muốn nghiêng người nếm thử.

Ma xui quỷ khiến, lại không bị ai kìm chế, nàng chậm rãi nghiêng về phía trước, hôn lên môi hắn.

Đứng trước một mỹ nam tràn ngập sức quyến rũ, toàn bộ sức chống cự của Hạ

Thiên đều biến mất, vậy nên bây giờ cảnh đẹp ở ngay trước mắt, chỉ sợ

nàng cũng đã quên mất tên mình là gì rồi.

Hai bờ môi kề nhau,

thân thể của hai người cũng không khỏi khẽ giật mình, dường như có dòng

điện đang chạy trong cơ thể bọn họ, làm bọn họ không tự chủ được mà run

rẩy.

Ân Tịch Ly mở to mắt, dường như không nghĩ tới Hạ Thiên sẽ

chủ động hôn mình, ngay khi nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của nàng, hắn đã

hiểu được, nàng nhất định là vừa thất thần rồi, ngay lập tức, thừa dịp

nàng còn chưa hồi thần thì hắn vươn tay ra sau đầu nàng, kéo thân thể

nhỏ xinh của nàng ôm vào trong ngực, đồng thời cũng hôn càng sâu hơn.

“Ưm. . .” Hạ Thiên ưm một tiếng, khuôn mặt nhỏ đáng thương mang theo ý muốn cầu xin tha thứ: “Đại thúc . . . đừng như vậy . . .”

“Đừng thế nào?” Ân Tịch Ly biết rõ mà còn cố hỏi, bên trong giọng nói trầm

thấp lại mang theo một ý cười khe khẽ, thậm chí hắn còn nâng ngón tay

thon dài trắng nõn như ngọc của nàng, bỏ vào trong miệng khẽ cắn, không

nặng không nhẹ nhưng cũng đủ để in một dấu răng trên ngón tay của nàng.

“Ui da!” Hạ Thiên vội vàng rút tay về: “Sao lại cắn người ta chứ!” Đại thúc quả nhiên là rất xấu mà . . . .

Ân Tịch Ly nhướng mày chẳng thèm để ý, cắn thì đã làm sao? Cái hắn muốn

làm nhất ngay bây giờ chính là ăn nàng vào bụng đấy, mà nàng đáng yêu

như vậy, lại còn đang ngồi trước mặt hắn nữa chứ.

Hắn không động

đậy, chỉ lẳng lặng ôm lấy nàng, hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh này, Hạ

Thiên cũng dần dần trầm tĩnh lại, mùi hương trên người đại thúc thật dễ

chịu, so với những món ngon trên bàn còn thơm hơn rất nhiều, cứ như đây

mới là hương vị tuyệt vời nhất trong thiên hạ vậy, nếu không phải đã mất đi vị giác, nàng thật muốn nếm thử xem mùi vị trên thân thể của đại

thúc có ngon như trong tưởng tượng của nàng không?