“A? Chết. . .chết rồi sao?” Hạ Thiên hơi hoảng sợ, rụt rụt cổ, không phải chứ, nàng chỉ vừa mới đánh hắn một cái bạt tai thôi, như vậy mà đã chết rồi sao?
Cẩn thận đến gần, phát hiện ngực của hắn vẫn còn phập phồng lên xuống, nàng thở phào nhẹ nhõm, cũng may là không chết, ngẫm nghĩ một hồi, nàng lại dùng lực đá hắn một cước cho hả giận: “Hừ, ai bảo ngươi dám hôn ta!”
Trút giận xong, nàng vội vàng đứng dậy, hiện tại không chạy thì còn chờ đến khi nào? Nghĩ vậy, nàng đẩy Ân Tịch Ly nằm xuống đất, sau đó nhấc chân chạy thật nhanh như một làn khói.
Ly Vương phủ.
Đêm hôm khuya khoắt, toàn thân y phục không chỉnh tề, một nữ tử dáng vẻ chật vật không chịu nổi đang níu chặt lấy cánh tay quản gia của Ly Vương phủ, Mạc quản gia.
“Hu hu, lão bá bá, ngươi nhanh nhanh đi cứu đại thúc nhà ta, đại thúc nhà ta bị cường đạo đả thương, chỉ còn lại một chút hơi thở đang nằm thoi thóp, nếu ngươi không đi, đại thúc sẽ không kịp cứu nữa. . . . .Hu hu . . . . .”
Mạc quản gia cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lại còn xen lẫn nghi ngờ, nhìn chằm chằm vào khối ngọc bội phỉ thúy trong suốt: “Ngươi nói, đại thúc nhà ngươi. . . . .đang ở đâu?” Giọng nói của hắn mơ hồ run rẩy, giống như đang kích động, lại giống như là đang khiếp sợ, mặc dù hắn chẳng biết tại sao Vương Gia lại biến thành đại thúc nhà nàng, nhưng nhìn đến khối ngọc bội trên tay nàng, chính xác là Vương Gia rồi.
“Ngay ở phía trước, đi thẳng về phía trước rồi quẹo trái, sau đó lại quẹo phải, sau đó lại quẹo trái, rồi lại đi thẳng về phía trước, sau đó lại rẽ phải, kế tiếp lại rẽ trái. . . . . .”
“Cuối cùng là ở chỗ nào?” Mạc giản gia sốt ruột hỏi, quẹo tới quẹo lui, người ta quẹo thôi cũng muốn hôn mê bất tỉnh rồi.
Hạ Thiên chớp chớp đôi mắt to đen láy, nước mắt lưng tròng, suy nghĩ một chút: “Bên cạnh hình như là hiệu cầm đồ Thôi Ký.”
“Hiệu cầm đồ Thôi Ký? Hiệu cầm đồ Thôi Ký? Ta biết rồi! Người đâu, mau đi với ta đến cứu Vương Gia!”
Có được câu trả lời, Mạc quản gia liền kêu một đám người đi tới, trong lúc vội vàng, không ai chú ý đến Hạ Thiên đang túm chặt quần áo, âm thầm lặng lẽ vòng sang một con đường khác.
Đại thúc, tuy ngươi vô lễ với ta, nhưng ta vẫn tìm người cứu ngươi, ngươi nhất định phải cố gắng chịu đựng nha, chịu không nổi cũng không sao, nếu chẳng may có chết thì cũng đừng nhớ kỹ mặt ta, ta cũng chỉ đánh ngươi mỗi một cái bạt tai nho nhỏ mà thôi. . . . . . .