- Đại ca, thương thế của các huynh thế nào rồi? Có nên nghỉ ngơi một chút không.
Chiếc gương nhỏ không có phát ra âm thanh, nhưng có thể nhìn thấy rất rõ ràng, theo khẩu hình phát âm từ miệng của Công Tôn Lan có thể nhìn ra nàng đang nói gì.
Cảnh tượng tái diễn giống hệt ngày đó, ba người Công Tôn một mặt tăng tốc chạy, một mặt ước mơ sắp lấy được quan chức. Ngay lúc bọn hắn tiến đến gần Trầm Côn, bỗng dưng Hắc kỵ sĩ xuất hiên. Sau đó, dấu vó ngựa nát vụt, máu nhộm hồng mặt đất. Hai cái đầu người lăn xuống…. Trường hợp này cùng với ngày đó Trầm Côn nhìn thấy giống nhau như đúc.
Ngay lúc hình ảnh truyền đến cảnh Hắc kỵ sĩ đi tới gần chỗ Trầm Côn, Kha Tây lão quỷ đưa bàn tay quỷ, chặn hình ảnh. Hắn cười nói:
- Trầm tướng quân, còn muốn tiếp tục xem nữa không?
- Hừ, tại sao lại không?
Trầm Côn nói nhỏ, vạn nhất lão quỷ ngươi định lừa bần tăng đây? Biết đâu ngươi chỉ có một đoạn hình ảnh như vậy?
- Được! Tất cả như ngươi mong muốn.
Kha Tây rút bàn tay ra, một màn kinh hãi xuất hiện. Lão quỷ này quả nhiên là không gạt người, toàn bộ hình ảnh kế tiếp được hiện ra – Hắc kỵ sĩ dừng lại cây đại thụ chỗ Trầm Côn ẩn thân, nói chuyện với nhau vài câu, liền buông tha Công Tôn Lan, biết mất trong núi tuyết mờ mịt…
Xong rồi, quan hệ giữa bần tăng và Hắc kỵ sĩ đã rõ ràng.
Trầm Côn híp mắt. Nhưng rất nhanh hắn đã nhận ra hai sơ hở thú vị.
Thứ nhất, hình ảnh của Kha Tây dừng lại lúc Hắc kỵ sĩ vừa đi cho nên bón hắn không biết bần tăng tham ô tinh hạch của Công Tôn Lan. Lại càng không có khả năng biết được bần tăng gần đây có phát tài lớn.
Thứ hai, bởi vì cái gương nhỏ lại không có âm thanh, Hắc kỵ sĩ toàn thân mặc áo giáp lớn. Vì thế bọn hắn không thể biết được bần tăng cùng hắc kỵ sĩ nói những gì.
- Trầm tướng quân, ngươi còn có điều gì để nói không.
Kha Tây cười cười nhìn Trầm Côn, khóe môi nhếch lên mỉm cười quỷ dị.
- Được rồi, ta thừa nhận.
Trầm Côn hai tay xòe ra với vẻ mặt lưu manh rẻ tiền:
- Ta đã thấy Hắc kỵ sĩ. Thưa các vị đại nhân, ta không phải cố ý lừa gạt các người. Các người suy nghĩ một chút xem, Hắc kỵ sĩ vừa mới giết mấy trăm Quân Vương Triệu. Nếu ta nói có quan hệ với hắn, chẳng phải sẽ bị tiểu quận chúa lập tức tra tấn à?
Hắn cúi đầu, vẻ bị ủy khuất:
- Cho nên, ta nói dối…
- Ta có thể hiểu tâm tình của người.
Kha Tây gật đầu:
- Mấu chốt của vấn đề là cuối cùng ngươi cùng với Hắc kỵ sĩ nói với nhau cái gì?
Ha, lão quỷ này quả nhiên là không biết Hắc kỵ sĩ nói cái gì. Vậy thì phải lừa ngươi một chút mới được. Trầm Côn làm ra bộ dạng ủy khuất:
- Bây giờ nó ra còn hữu dụng sao? Các ngươi có thể tin tưởng ta sao?
- Cứ việc nói ra, ta đương nhiên có thể đoán được thật giả.
Thanh âm Kha Tây đã tràn ngập nhân từ.
- Được ta nói, Ngay lúc Hắc kỵ sĩ giết huynh đệ Công Tôn, Ta cực kỳ sợ hãi, liền hỏi hắn ngươi muốn thế nào thì có thể tha cho ta ?
Trầm Côn bắt giọng điệu bắt chước Hắc kỵ sĩ :
- Sau đó hắn đánh giá ta một lúc, dùng âm thanh lãnh đạm hỏi ta – Người là Trầm Côn ? Sao biến thành bộ dáng như thế này ?
Trầm Côn tiếp tục nói:
- Ta nói chính là ta. Sau đó Hắc kỵ sĩ hướng về phía ta cười cười, xoay người muốn đi. Lúc gần đi hắn còn nói – Nể mặt ngươi, ta tha cho Công Tôn Lan (DG :Sax thằng cha này biết cả Công Tôn Lan....
Biên : Nó biết cả mi đấy :61 :)
Nói xong hắn thở dài:
- Đây chính là toàn bộ những gì ta biết. Thưa các vị đại nhân, các người phải tin tưởng ta a.
Kha Tây, Triệu Hồng, Lô đạo trưởng, ba người nhìn nhau…
Lô đạo trưởng lại vỗ bàn, điềm nhiên nói:
- Chúng ta tin tưởng lời ngươi nói đúng sự thật. Như thế này, Trầm Côn, ngươi giải thích cho ta một chút. Hắc kỵ sĩ tàn sát mấy trăm tướng sĩ, thậm chí năng lực của hắn có thể tác yêu tác quái lũ yêu thú ngoài thành. Vì cái gì chỉ dựa vào một câu, hắn lại bỏ qua cho ngươi?
- Lô đạo trưởng, ta thật sự không biết!
Trầm Côn lộ vẻ mặt chân thành.
- Một tên đồ tể, giết một lúc vài trăm người lại cố tình buông tha cho ngươi. Ngươi còn nói là không biết?
Lô đạo trưởng giơ cao cây phất trần, đưa lơ lửng ở trên đỉnh đầu Trầm Côn:
- Trầm Côn, ngươi thành thật khai báo cho ta, nếu còn dám nói dối, bần đạo lập tức lấy tánh mạng của người.
Nguy hiểm lơ lửng trên đầu, Trầm Côn vẫn mang vẻ mặt ủy khuất:
- Đạo trưởng, những lời ta nói đều là sự thật. Cho dù là ngài giết ta, ta cũng không biết nói thêm cái gì nữa.
- Chính ngươi muốn đi tìm cái chết.
Lô đạo trưởng giận dữ, phất một cái hướng về thiên linh cái của Trầm Côn, mang theo sức mạnh của Hồng Nguyên Vũ Tông!
- Đạo trưởng, hả thủ lưu tình.
Triệu Lạc Trần kinh hô.
- Lô đạo trưởng!
Triệu Hồng nhíu mày.
Vào ngay thời điểm cực kỳ nguy kịch, bề ngoài Trầm Côn tràn ngập uất ức, sợ hãi. Nhưng mà trong lòng hắn một sự cười nhạo mọc lên.
Lão mũi trân, ngươi cho rằng bần tăng không nhận ra sao.Một chiêu này của người nhìn qua thì dọa người, nhưng chính là cho ngươi một trăm cái lá gan, cũng không dám giết bần tăng.
Trầm Côn cũng không thể cho là người thông minh. Nhưng cục diện hôm nay, hắn cũng vẫn có thể nhìn ra một ít thiên cơ.
Hắc kỵ sĩ tuy rằng cường đại, giết rất nhiều quân lính đại Triệu. Nhưng theo báo cáo của Trầm Phù Đồ, mục tiêu của hắn không phải là hướng vào đại Triệu, chỉ là muốn tìm một thứ gì đó. Nói cách khác, hắn có thể trở thành bằng hữu của Triệu đại vương triều, Hơn nữa còn có thể giải quyết được nguy cơ của yêu thú mang lại.
Như vậy có thể thấy rõ ràng, muốn cho Hắc kỵ sĩ hỗ trợ đối phó với yêu thú, Triệu đại vương không phải cần tìm một người trung gian, tìm hắn nói chuyện sao?
Về phần người trung gian là ai? Hắc hắc, đương nhiên bần tăng có vẻ rất quen biết Hắc kỵ sĩ!
Đầu óc Trầm Côn suy nghĩ rất nhanh, lập tức liền minh bạch ý đồ của đám người Lô đạo trưởng – bọn hắn cấp cho bần tăng quan tước. Nói thẳng ra chính là cho bần tăng làm người trung gian, giúp bọn hắn liên lạc với Hắc kỵ sĩ mà thôi.
Suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, Trầm Côn lại có thể e sợ Lô đạo trường sao? Lão mũi trâu, ngươi bất quá là chỉ thử quan hệ giữa bần tăng và Hắc kỵ sĩ. Nếu mà dám giết người mới thực sự là lạ.
Quả nhiên!
Sau khi phất trần chạm vào da đầu Trầm Côn, Lô đạo trường ngừng lại, cau mày nói:
- Trầm Côn, ngươi thực sự không biết thân phận của Hắc kỵ sĩ?
- Ta thật sự không biết, nhưng mà…
Trầm Côn chớp chớp mắt, làm bộ như nhớ ra cái gì đó, nói:
- Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, Hắc kỵ sĩ có nói qua. Hắn nói, hắn sẽ ở gần với Tân Nguyệt thành. Nếu có việc gì ta có thể ra bên ngoài tìm hắn!
- Ngươi có thể tìm được Hắc kỵ sĩ?
Lô đạo trưởng vẫn là thái độ lãnh đạm. Trong mắt hắn thoáng hiện lên một chút kinh hỉ có thể khó che dấu:
- Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt.
Lô đạo trường cười ha hả, nhìn sang Triệu Hồng.
- Trầm tướng quân.
Triệu Hồng nói tiếp , vẻ mặt mỉm cười thân thiết:
- Ta hoàn toàn tin, ngươi thật sự không biết Hắc kỵ sĩ, nhưng mà hắn dường như rất quen thuộc với ngươi… Không bằng thế này, ngươi đi ra ngoài thành, nếu có thể gặp được Hắc kỵ sĩ, liền nói cho hắn biết, ta đại biểu cho Triệu vương mong muốn gặp hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Nói xong, hắn lấy ra một phong mật hàm:
- Đây là bệ hạ tự tay viết. Ngươi nói cho Hắc kỵ sĩ biết, Triệu vương triều không muốn đối địch cùng với hắn, chỉ muốn nói chuyện về tình hình yêu thú. Nếu hắn vẫn chưa yên tâm, mời hắn cho thời gian địa điểm. Một mình ta sẽ đi gặp hắn.
- Cái này…
Trầm Côn làm bộ do dự.
Triệu Hồng lập tức nói:
- Trầm tướng quân, ngươi đã là tướng quân vương triều, nên vì nước cống hiến. Triệu đại vương luôn luôn có khen thưởng rõ ràng. Chỉ cần ngươi đem lời của ta chuyển tới…