Trầm Côn đã hiểu rõ vì sao Hạ Khải không tiếc hi sinh Ngũ Đế Quân cũng muốn đưa hắn cùng với Trầm Ưng, Yến Nan Quy bình yên vào đây. Chính mình là đầu của Hạng Vũ, Trầm Ưng là tay trái, vậy Yến Nan Quy chính là tay phải rồi.
Ba người mình tiến vào lại thêm thân thể, chân trái, chân phải phong ấn nơi đây đã tạo thành một linh hồn Bá Vương đầy đủ, Sở Bá Vương có thể sống lại.
Mấu chốt nhất bây giờ chính là...
Trầm Côn không bài xích sống lại Hạng Vũ nhưng nếu hắn cống hiến ra bản mạng võ hồn thì chính mình sẽ có kết quả gì đây? Là chết tại chỗ hay là thực lực tổn hại?
- Lão huynh. Đừng đánh, thương lượng một chút nha. Ta không phải là đứa ngốc nên trước tiên có thể nói rõ chút được không. Nếu như ta trợ giúp Hạng Vũ sống lại thì bản thân sẽ gặp phải kết quả gì vậy?
Tôn Tẫn thản nhiên trả lời:
- Võ hồn của ngươi chính là đầu của Hạng Vũ, sau khi giúp hắn sống lại thì ngươi sẽ trở thành một bộ phận của Hạng Vũ thôi. Đến lúc đó ngươi sẽ dùng hình thái bõ hồn sống vĩnh viễn trong thân thể của Hạng Vũ.
Sống trong thân thể của Hạng Vũ? Vậy không phải là bị nhốt sao:
- Tôn lão huynh. Mối quan hệ của ta với Cổ Nguyệt Hà không tồi lắm. Hắn cũng nói về ta cho lão huynh chứ? Chúng ta ngồi xuống nói chuyện nào.
Vừa nói vừa thản nhiên ngồi xuống:
- Thành thật mà nói mặc dù ta rất bội phục Ngũ Đế Quân nhưng ta không có hứng thú trở thành võ hồn của người khác. Ta chỉ muốn đi tìm lão bà, tìm võ hồn thôi. Không bằng như vậy nha. Ta lập tức rời khỏi đây, ngươi thả ta đi Thiên Môn. Ta không tham dự bất kỳ chuyện gì của Hạng Vũ hết!
- Quá muộn rồi.
Tôn Tẫn đẩy xe lăn đi lại gần Trầm Côn.
- Muộn? Không muộn không muộn đâu! Ngươi xem, chúng ta còn chưa động thủ mà? Hạng Vũ cũng chưa có sống lại. Như vậy thì tất cả đều có thể thương lượng mà.
Tôn Tẫn chỉ lắc đầu:
- Trầm Côn! Ngươi quá ngây thơ rồi, một khi ngươi đi vào nơi này thì đã xúc động phong ấn, lúc này đầu của Hạng Vũ không thể chờ đợi ngươi quay trở về rồi.
Đầu của Hạng Vũ?
Trầm Côn nhịn không được quay đầu lại nhìn về phía cái dầu đang phong ấn kia. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Vừa nhìn thì hắn đã thấy đồng tử, mũi, miệng, tai... Hiện lên một mảnh ánh đen như những con suối nhỏ muốn hút Trầm Côn vào trong.
Khi Sở Bá Vương còn sống thì thực lực hắn mạnh ra sao? Mặc dù bây giờ chỉ có một cái đầu nhưng cũng không phải là thứ Trầm Côn có thể chống cự.
Quát to một tiếng, Trầm Côn bị những ánh sáng đen kia cuốn về phía đầu.
Hắn cố gắng chống cự nhưng phía trước giống như là có vạn quân kéo đi về phía đầu lâu.
Trong khi hắn giãy dụa thì Tôn Tẫn hét lớn một tiếng phóng ra một linh phù dán vào lưng của Trầm Côn:
- Trầm Côn. Ta biết ngươi bị Ngũ Đế Quân lừa gạt vào nhưng vì ngăn cản Hạng Vũ sống lại nên ta chỉ có thể giết ngươi rồi giam linh hồn của ngươi lại. Xin lỗi ngươi, nếu làm cho ngươi chạy khỏi đây thì Hạng Vũ vẫn còn có khả năng sống lại.
Phía trước là mảnh đất chết, sau lưng lại không có đường lui nữa.
Muốn đi Thiên Môn nhất định phải đánh bãi Tôn Tẫn, kháng cự đầu của Sở Bá Vương.
Trầm Côn vỗ một cái lên Bất Sắc ở sau lưng để cho hắn hóa thành một bộ áo giáo kháng cự lại lực hút từ đầu Hạng Vũ còn hắn thì đánh ra một chưởng:
- Bạch lão huynh. Tôn Tẫn dựa vào xe lăn mới có thể di chuyển, xe lăn thuộc mộc, sát mộc cho ta. Hỏa Thanh Long!
...
...
...
Hét lớn một tiếng hắn liền cảm giác được thân thể trống rỗng, căn bản là không hề có bất kỳ võ hồn nào phụ gia lên cả.
Trầm Côn ngạc nhiên hô lớn:
- Bạch lão huynh? Lão huynh đi đâu rồi?
Bạch Khởi biến mất?
Trầm Côn vội vàng gọi Cơ Na:
- Cơ Na! Hộ thân cho ta.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn bị chậm một bước, một tiếng phốc vang lên, linh phù của Tôn Tẫn dán vào ngực hắn.
Trầm Côn hộc máu bay ra ngoài, trong linh hồn chửi ầm lên:
- Bạch lão huynh đang làm gì? Cơ Na Hộ thân năng lực của ngươi sao lại yếu như vậy chứ?
- Ô ô.
Miệng của Cơ Na như bị chặn lại, một lúc lâu sau mới tức giận mắng:
- Đừng kêu nữa. Thừa dịp ngươi chạy qua lôi vân thì Bạch Khởi đã bịt miệng ta lại chạy đi rồi!
Bạch Khởi chạy?
Hắn không phải là kẻ nhu nhược lâm trận bỏ chạy mà?
Trầm Côn có một dự cảm không tốt lắm. Cả đời Bạch Khởi chưa từng bỏ lại chiến hữu của hắn, bất quá tâm nguyện cả đời của hắn chính là một hứa hẹn năm đó.... Chẳng lẽ hắn đi cứu Tần Chánh sao?
Bên dưới Phù Vân Thai.
Trong lôi vân cuồn cuộn thì Tần Chánh, Hán Bang đang đối chiến với Hào Long Thiên Túng.
Nhưng kết quả đã rất rõ ràng, Hán Bang bị đâm xuyên vai trái, vai phải cũng bị thương đang ngồi thở hồng hộc trong đám mây, hắn hít vào thì nhiều mà thở ra lại ít. Đừng nói là đánh nhau, ngay cả có thể sống hay không cũng là một vấn đề.
Mà Tần Chánh bá đạo vô cùng, thân thể của hắn đầy thương nhưng trong tay lại cầm được một đoạn tay áo.
Tay áo của Hào Long Thiên Túng ở đối diện bị hắn xé đi một mảnh, ngoại trừ nó ra thì trên thân thể không có chút vết thương nào cả. Hắn thờ ơ nhìn Tần Chánh nói:
- Thủy hoàng bệ hạ, còn phải đánh sao? Chỉ cần các ngươi thúc thủ chịu trói thì cho dù với thân phận địch nhân của ngươi thì thượng giới cũng không giết đâu.
- Đầu hàng?
Tần Chánh cười lớn:
- Thiết huyết Đại Tần. Từ lúc bắt đầu cuộc sống đến giờ thì chưa từng có hai chữ đầu hàng. Đại Tần cũng chưa từng có dũng sĩ lâm trận lùi bước cả.
- Cỗ củ lão Tần, công phó quốc nan...
Trong miệng hắn truyền ra tiếng ngâm khẽ bài chiến ca khi xưa. Thân thể chợt lóelên liền xuất hiện trước mặt Hào Long Thiên Túng, hai tay vừa đánh vừa cười lớn:
- Triệu tướng quân. Hôm nay ta chỉ có thể chết trận nhưng sau khi ta chết có thể hay không mang đầu ta đi đến bên ngoài Thiên Môn?
Hào Long Thiên Túng than nhẹ một tiếng nâng thương đánh trả lại:
- Cần gì phải khổ vậy chứ?
Tần Chánh cười lớn:
- Khổ sao? Bởi vì ta không phục. Tám trăm năm thiết huyết Đại Tần, mục tiêu là chinh phạt Tây Nhung, hiến công huyết sái Hà Tây, Huệ Vương lực khiên cửa đĩnh. Tần Chánh ta thống nhất cửu châu, công lao không thể xóa nhòa được. Khi ta còn làm quân vương thì trăm dặm nói cười vui vẻ, cưỡi ngựa đi dạo... Chúng ta hiện đều là cô hồn dã quỷ nhưng vì sao Thiên Môn không mở cửa cho chúng ta chứ? Là công lao chúng ta không đủ? Là thực lực không mạnh? Tần Chánh ta sau khi chết cũng muốn nhìn vào Thiên Môn xem thử nó muốn đóng cửa đến khi nào.
Tức giận vô cùng, Tần Chánh đánh rách một mảnh tay áo khác trên đạo bào của Hào Lnog Thiên Túng, trên người hắn cũng chỉ còn lại một cái áo giáp màu bạc mà thôi.
- A! Lại là một người ngoan cố. Thôi thôi...
Hào Long Thiên Túng than nhẹ một tiếng, trường thương đánh lên lưng của Tần Chánh khiến hắn rơi xuống tầng mây.
Tiếp theo trường thương chọt lóe lên một cái nữa đánh về ngực của Tần Chánh.
Tần Chánh bị thương rất nặng không thể nào tránh khỏi được nữa.
Đúng lúc này thì một bàn tay bắt vào trường thương:
- Huyết Sắc Ánh Sơn Hà. Sát Kim!
Lập tức trường thương của Hào Long Thiên Túng bị hòa tan, sau đó người này ôm lấy Tần Chánh né qua một bên.
- Bạch Khởi?
Hào Long Thiên Túng không đành lòng lắc lắc đầu:
- Biết rõ nơi này là tử địa thì ngươi cần gì chịu chết chứ?
Bạch Khởi nhìn Tần Chánh:
- Ta từng đáp ứng qua một người thủ hộ Đại Tần giang sơn cả đời. Kết cả hắn, tám trăm năm thiết huyết Đại Tần Thủy Hoàng Bệ Hạ.
- Vì một người? Vì một hứa hẹn? Vậy ta thành toàn cho ngươi vậy.
Hào Long Thiên Túng nghiêm chỉnh chắp tay, trường thương trong tay phải của hắn đã bị hòa tan không thể tiếp tục sử dụng nhưng tay trái liền xuất hiện một thanh kiếm chém sắt như chém bùn. Hắn vốn chính là thương kiếm song tuyệt. Trên sa trường thương pháp tung hoành nhưng lúc đơn độc ẩu đả thì kiếm pháp hắn càng mạnh hơn.
- Bạch Khởi anh hùng tuyệt thế. Triệu mỗ có thể tiễn ngươi lên đường chính là đại may mắn.
Trong động bên dưới...
Trầm Côn muốn khóc vô cùng. Phía trước có đầu của Hạng Vũ, phía sau lại có linh phù của Tôn Tẫn, còn Bạch Khởi lại không thấy đâu.
Võ hồn cũng chỉ còn mỗi một mình Cơ Na. Nhưng năng lực của Cơ Hạ không phải là đánh bị thương đối thủ mà, muốn rót thiện lực vào người đối thủ phải đả thương hắn trước. Hây giờ không có Bạch Khởi thì lấy gì đánh thương người ta chứ?
Linh phù đánh vào ngực khiến cho Trầm Côn có cảm giác đầu váng mắt hoa. Linh khí phòng ngự bị giáng xuống thấp nhất. Còn vòng xoáy do các ánh sáng đen kia hiện lên kéo bả vai của hắn vào bên cạnh đầu lâu.
Đầu lâu kia cắn cánh tay trái của Trầm Côn khiến hắn cảm giác được linh hồn của mình sắp sửa bị hút ra ngoài tiến vào trong đầu lâu.
Tôn Tẫn từ một bên tiến lên nắm tay phải của Trầm Côn:
- Hạng Vũ, Tôn Tẫn ta còn ở đây thì ngươi đừng mong đầu ngươi sẽ trở về.
Một bên bị khô lâu cắn, một bên bị Tôn Tẫn kéo, hai người tranh giành nhau suýt xé rách linh hồn của Trầm Côn.
Không được, cứ như vậy thì bần tăng sẽ phải chết.
Trầm Côn cắn răng:
- Cơ Na, đi ra đốt linh phù trong túi ta gấp.
Đây chính là linh phù Cổ Nguyệt Hà lưu lại cho hắn. Cơ Na lắc mình từ trong thân thể tách ra tìm kiếm linh phù đưa lên mép của Trầm Côn. Hắn liền vội vàng há miệng phun ra một ít lửa đem linh phù đốt thành tro.
- Đại ca, đại ca đừng đuổi ta chứ.
Linh hồn Hạng Vũ bị phong ấn tại đây tổng cộng có ba khối, hai khối trong đó đã hóa thành bộ dáng của Hạng Vũ đang điên cuồng đuổi giết Cổ Nguyệt Hà.
Linh phù vừa đốt lên không thể nói có cứu chính mình được hay không nhưng cũng đúng lúc cứu Cổ Nguyệt Hà.
Một làn khói xuất hiện, lập tức Cổ Nguyệt Hà lộ ra hình dáng, vỗ vỗ ngực nói:
- Lão đại. May là ngươi kịp thời gọi ta chứ không hai khối linh hồn của Hạng Vũ cùng đuổi giết ta làm ta xém chết rồi. Ủa? Lão đại, ngươi đang chơi gì vậy?
Lúc này hắn mới nhìn thấy Trầm Côn đang bị đầu khô lâu cắn còn bị Tôn Tẫn nắm kéo sắp bị phân thay rồi.
Cổ Nguyệt Hà vội vàng tiến lên khuyên giải:
- Tôn đại ca, ngươi bắt Trầm Côn làm gì chứ?
Hắn có nhiệm vụ thay Khổng Minh nên biết không nhiều bí mật lắm, còn không biết được Trầm Côn chính là đầu của Hạng Vũ.
Tôn Tẫn nghiêm mặt nói:
- Cổ Nguyệt Hà mau đến giúp ta. Bổn mạng võ hồn của Trầm Côn chính là đầu của Hạng Vũ. Nhanh nhanh giết hắn, nhốt linh hồn nếu không Hạng Vũ sẽ sống lại.
Trầm Côn cũng lên tiếng ngay lậptức.- Lão Cổ. Ngươi giúp ta hay là giúp hắn đây?
Cổ Nguyệt Hà bĩu môi.
Một giây do dự cũng không hề có, hắn từ trong áo rút ra một cái mõ bự siêu cấp đập mạnh vào đầu khô lâu kia rồi xoay lại đạp vào ót của Tôn Tẫn một cái. Hai bên đều bị đánh choáng váng, Cổ Nguyệt Hà vội vàng đỡ Trầm Côn bỏ chạy.
- Hô...
Trốn vào trong một động nhỏ rồi Trầm Côn nhịn không được thở hổn hển. Vừa rồi thật sự rất nguy hiểm, Cổ Nguyệt Hà đến chậm một tí thôi là hắn sẽ bị xé rách rồi.
Lúc vừa rời khỏi động thì Trầm Côn nhìn thấy đầu lâu kia bay lên muốn lao ra ngoài khiến cho Tôn Tẫn vội vàng trấn áp làm cho Trầm Côn có cơ hội bỏ chạy.
Vừa thở Trầm Côn vừa mắng:
- Cũng không phải là thứ tốt gì. Ngũ Đế Quân muốn sống lại Hạng Vũ thì tại sao còn kéo bần tăng vào đó làm gì? Mà Thập Đại Trí Giả cũng không hề nói đạo lý gì hết. Không muốn cho Hạng Vũ sống lại liền muốn làm thịt bần tăng?
- Lão đại. Đừng tức giận nữa, ai kêu bản mạng võ hồn của ngươi lại là...
Cổ Nguyệt Hà thở dài:
- Đừng nói nữa. Nguy hiểm còn chưa hết đâu! Lão đại, tình huống trước mắt thì ngoại trừ linh hồn của ngươi ra thì các bộ phận linh hồn khác đều thoát khỏi phong ấn dung hợp cùng một chỗ rồi.
Trầm Côn đang suy nghĩ ba bộ phận dung hợp lại có ý nghĩ gì thì đột nhiên Địa Hạ Vực Sâu lắc lư kịch liệt.
Theo sát đó có truyền ra âm thanh rất hỗn loạn, có người cười lớn, có người kêu thảm thiết kèm theo những tiếng mắng chửi.
- Nguy rồi.
Cổ Nguyệt Hà chán nản nói:
- Bây giờ không phải là ba bộ phận dung hợp. Âm thanh vừa rồi chính là từ Tô Tần với Trương Nghi truyền ra. Trầm Ưng cùng với Yến Nan Quy cũng đã mang bản mạng võ hồn đến rồi. Linh hồn của Hạng Vũ đã mang về trợ thủ đắc lực, chỉ còn thiếu mình ngươi mà thôi.
Trầm Côn cười mà giống như khóc...
- Lão đại, đừng phát ngu chứ. Linh hồn của Hạng Vũ bị phân làm sáu, hôm nay dã tìm được năm rồi. Nếu như bị hắn tìm được lão đại thì nguy rồi. Hạng Vũ muốn sống lại nhất định sẽ đến ăn ngươi, Thập Đại Trí Giả vì không cho Hạng Vũ sống lại cũng sẽ giết ngươi. Ngươi trở thành mấu chốt của Địa Hạ Vực Sâu Sâu rồi.
Thành thật mà nói thì trong lòng Trầm Côn cũng kinh hoảng vô cùng.
Một bên là Tây Sở Bá Vương, một bên chính là Thập Đại Trí Giả. Bị hai bên như vậy đuổi giết thì sao không hoảng hốt được chứ?
Nhưng sau khi Cổ Nguyệt Hà nóng giận một lúc liền tự tát vào miệng:
- Lão đại. Xem ra ngươi chết chắc rồi. Nhưng mà...
Trầm Côn cau mày hỏi gắt:
- Muốn nói cái gì?
- Ta có biện pháp muốn mạo hiểm thử một lần. Hạng Vũ muốn thu ngươi thì sao ngươi lại không nhân cơ hội thu hắn chứ? Thu Tây Sở Bá Vương làm võ hồn của ngươi. Có hứng thú chứ?
Trầm Côn hưng phấn nắm lấy bả vai của Cổ Nguyệt Hà.
- Lão đại, đừng kích động, chúng ta cũng nên đi gặp Sở Bá Vương thôi. Thật ra từ ngày trở thành một trong Thập Đại Trí Giả thì ta đã thấy được Tây Sở Bá Vương nhất định sẽ trở thành võ hồn của ngươi.
Võ hồn: Trí
Quy chúc: Thiên đạo võ hồn.
Năng lực một: Mưu tính tinh vi, bày mưu nghĩ kế, quyết thắng từ xa. Đây không phải là lực lượng của vũ lực. Hắn có thể đề cao trí tuệ của võ giả.
Năng lực hai: Trí lực siêu quần nhưng vũ lực lại không hề có. Nhưng bù lại hắn có thể đề cao võ giả lên một cấp bậc.
Biến hóa: Còn có thể biến thân.
- Lão huynh. Ngươi tấn cấp thành thiên đạo võ hồn rồi sao? Còn có thể tăng cấp bậc của ta nữa?
Nghe được thuộc tính của Cổ Nguyệt Hà khiến cho Trầm Côn vui vẻ vô cùng. Đề cao một bậc, là Hư Không Võ Thần liền có thể tiến đến tầng thứ chín thu nạp thêm một võ hồn nữa.
Địa Hạ Thâm Uyên rất hỗn loạn, chiến đấu liên miên nhưng Trầm Côn lại kích động vô cùng, hắn một đường đi thẳng xuống dưới. Mục tiêu: Tây Sở Bá Vương!