Lần đầu tiên trong đời, đôi mắt đẹp của Nguyên Quân hiện lên một tia sợ sệt.
Nàng thực sự sợ con chó điên Cơ Na này! Giết ư? Người ta là nữ nhi của Đại Chu thiên tử, cháu ngoại của một trong hai đại thánh nhân Hoàng Kim, ai dám động vào một cọng tóc của ả ta thì đừng mong có chỗ đặt chân ở Cửu Châu nữa. Trốn ư? Con chó điên này hết lần này tới lần khác chắn ở trước cửa, khiến người ta tránh cũng không thể tránh , hơn nữa chỉ cần Cơ Na xuất hiện, bảo tiêu của ả không có một vạn thì cũng có tám nghìn, cho dù ngươi trốn trong hang chuột cũng bị đào ra.
- Nguyên Quân tham kiến công chúa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Nguyên Quân mắt thấy tránh không khỏi, bất đắc dĩ hạ thấp người thi lễ.
Cơ Na đeo một đôi găng tay màu đỏ, từ trong tay thị nữ cầm một chiếc quạt giấy lên, dùng đầu quạt nâng cằm Nguyên Quân lên.
Ả từ từ đánh giá dung mạo tuyệt mỹ của Nguyên Quân, đột nhiên bĩu môi cười.
- Mấy tháng không gặp, đại minh tinh nhà ngươi đẹp hơn trước nhỉ?
Nửa câu đầu còn coi là lời khách khí, thế nhưng mà nửa câu sau lại tràn đầy sự trào phúng. Cơ Na bỗng nhiên hiện lên một tia tức giận, nàng giật lấy chén rượu trong tay thị nữ. Nàng hất cả chén rượu vào người Nguyên Quân.
- Ngươi lớn lên có khuôn mặt của hồ ly tinh, nếu không phải là khuôn mặt này, ngươi thật sự có bản lĩnh đoạt chức lĩnh xướng của ta không? Có bản lĩnh được Đông Ca gia gia coi là khách quý không?
Tí tách!
Rượu theo mặt Nguyên Quân chảy xuống dưới đất, phát ra tiếng kêu trong trẻo.
Lúc này, trong đại sảnh yên lặng như tờ, mấy trăm khách khứa đều biết đầu óc Cơ Na không bình thường, nhưng ai cũng không ngờ, ả ta lại tạt rượu vào mặt Nguyên Quân.
Ả là Đại Chu công chúa, là một trong những người ứng cử cho Hoàng Kim thánh nữ. Mọi người không hẹn mà cùng hỏi phong độ quý tộc của ả đã ở đâu, mặt mũi để đâu?
- Cơ Na, ngươi quá đáng lắm rồi!
Y Y nhíu mày, bước nhanh tới, nhưng còn không đợi nàng ta mở miệng. Nguyên Quân đã giữ nàng ta lại.
- Công chúa điện hạ ban rượu. Nguyên Quân cảm kích không thôi!
Nguyên Quân cười cười, tao nhã khom người tạ lễ:
- Xin hỏi công chúa còn có gì chỉ giáo không? Nếu như không có, Nguyên Quân và diễn viên trong đoàn xin cáo lui trước, ba ngày sau còn phải biểu diễn, chúng thần còn muốn tranh thủ thời gian tập luyện!
- Vậy mà còn muốn chạy sao?
Cơ Na ra lệnh cho các tỳ nữ đưa lên mấy khay.
- Đừng nóng vội, bản công chúa nghe nói ngươi ở chỗ này, còn chuẩn bị cho ngươi rất nhiều tiểu lễ vật đấy, chén rượu vừa rồi chỉ là món khai vị.
Nói xong, ả tử trong tay tì nữ lấy một cái lư hương nhỏ, bên trong toàn là tro hương.
Giơ lư hương lên đỉnh đầu Nguyên Quân, đổ xuống một cái, một đống tro hương rơi vào mặt Nguyên Quân. Rượu còn chưa bốc hơi hết, lại thêm tro hương, lập tức trọn thành một loại nước bẩn màu đen, vấy bẩn mái tóc dài của Nguyên Quân. Khuôn mặt xinh đẹp động lòng ngươi cũng biến thành khuôn mặt bẩn thỉu.
- Công chúa điện hạ...
Các vị khách đều hơi ngứa mắt rồi, đánh người không đánh mặt, minh tinh dựa vào mặt mũi kiếm tiền lại càng không thể sỉ nhục khuôn mặt họ nhưng Cơ Na này một chén rượu, một lư hương toàn bộ đổ lên mặt Nguyên Quân, rõ ràng là muốn sỉ nhục Nguyên Quân tới mức không còn mặt mũi gặp ai!
Không hổ là con chó điên nổi tiếng Cửu Châu.
Mặc dù nhìn ngứa mắt, nhưng sợ hãi thân phận của ả, các vị khách cũng không dám đứng ra nói một câu công đạo. Đến thành chủ Khuê La cũng chỉ có thể cho Nguyên Quân một ánh mắt áy náy: "Nguyên Quân tiểu thư, tiểu thư là khách của ta, tại nhà của ta mà tiểu thư phải chịu nhục là ta không đúng nhưng ta thực sự không ngăn nổi con chó điên này!"
Nguyên Quân nhìn thấy ánh mắt áy náy của Khuê La. Nàng hướng về phía Khuê La cười cười, đổi lấy một ánh mắt cảm kích của Khuê La. Sau đó nàng lại lần nữa tao nhã khom người.
- Công chúa điện hạ tự tay giúp Nguyên Quân tẩy trang, Nguyên Quân vô cùng cảm kích... Chúng thần có thể đi chưa?
- Ngươi không tức giận?
Cơ Na hiếu kỳ chớp mắt, nhìn Nguyên Quân giống như quái vật.
Đột nhiên, ả ta khóc rống lên, sướt mướt như trẻ con nói:
- Ngươi vì sao không tức giận? Ngươi phải tức giận, phải mắng chửi lại ta, sau đó để ta phán ngươi tội danh tập kích Hoàng Kim huyết tộc chứ!
- Nguyên Quân được Công chúa điện hạ dạy bảo, là coi trọng Nguyên Quân. Nguyên Quân sao có thể tức giận chứ?
Nguyên Quân vẫn như trước hết sức tao nhã. Nàng thấy Cơ Na cũng không còn có thể dở trò gì nữa, trong mắt nàng hiện lên một tia khinh thường, quay người đi luôn.
Y Y, Trầm Côn, còn có tất cả nòng cốt của đoàn biểu diễn đều cúi đầu đi theo phía sau Nguyên Quân. Đoàn trưởng bị người ta làm cho nhục nhã trước mặt mọi người. Bọn họ cũng có gì là hứng thú cả
- Tiểu thư.
Đi ra phòng khách, Y Y rốt cục bạo phát.
- Tiểu thư dễ dàng tha thứ cho con chó điên kia sao? Cơ Na là cái thá gì chỉ là một công chúa điêu ngoa ỷ vào quyền lực của phụ thân, ỷ vào vũ hồn đặc biệt mà làm xằng làm bậy mà thôi. Chỉ cần một câu nói của tiểu thư, trường thương trong tay Dương Ngũ gia, tám ngàn Vân Trung bộ binh trong đoàn còn có năm vạn thủy quân Ngạc tộc mai phục ở ngoài thành, cũng chỉ cần một phút là có thể khiến Cơ Na ôm hận
- Y Y.
Nguyên Quân đột nhiên nặng nề hừ một tiếng.
- Bộ binh nào, thủy quân nào, chúng ta chỉ là diễn viên mà thôi!
- A di đà phật. Quan tự tại bồ tát, hành thâm ba nhược ba la mật đa thì.
Trầm Côn làm bộ chưa nghe được gì, giả bộ niệm kinh.
- Bỏ đi!
Nguyên Quân cũng không tính toán với Y Y, dù cho mặt mày đen đúa. Nàng cười lạnh nói:
- Cơ Na cũng chỉ là một con chó điên mà thôi, xung đột với ả sẽ dẫn tới địch ý của Hoàng Kim huyết tộc. Không đáng!
Dừng một chút, nụ cười nàng có thêm mấy phần tự kiêu.
- Trái lại, hôm nay ta dễ dàng tha thứ cho Cơ Na bởi vì ta đã đạt được lợi ích không thể tưởng tượng được. Ta đã dạy ngươi rồi, chúng ta không phải là trời sinh quý tộc, không có gia tộc làm chỗ dựa. Muốn từng bước bước lên đỉnh Cửu Châu, nhất định phải có sự nhẫn nại phải dùng sự khuất phục, dùng sự khôn ngoan để mà từ từ đổi lấy.
- Hừ!
Y Y giận dỗi nói:
- Ta nhìn không ra, tha thứ cho một con chó điên còn có thể đổi lấy lợi ích gì!
- Nhìn không ra thì từ từ suy nghĩ!
Nguyên Quân cười tự phụ
- Lát nữa thôi, lợi ích sẽ dâng lên tay chúng ta!
Vừa nói, nàng ta đột nhiên bước nhanh hơn.
Mà Trầm Côn lại hiếu kỳ, bị người khác làm nhục mà lại có lợi ích, đầu Nguyên Quân không bị làm sao chứ? Hắn nhất thời hiếu kỳ, cười tủm tỉm tính thời gian.
Một phút.
Hai phút.
Ba phút.
Mười phút trôi qua, Nguyên Quân đã dẫn người đi ra bên ngoài trang viên, chỉnh lý đội ngũ, muốn đi tới kiểm tra sân khấu chuẩn bị cho buổi biểu diễn ba ngày sau rồi.
- Lợi ích có lẽ không tới.
Mười một phút.
Mười hai phút.
Mười ba phút.
- Nguyên Quân tiểu thư, xin dừng bước!
Đúng lúc đoàn biểu diễn sắp khởi hành, một tên quản gia của phủ thành chủ chạy nhanh tới. Hắn kéo lại dây cương tọa kỵ của Nguyên Quân, áy náy nói:
- Khuê La thành chủ nhà ta có việc bận không thể gặp mặt tiểu thư. Thành chủ ủy thác ta nói với tiểu thư một câu: "Hôm nay tiểu thư là khách của thành chủ, nhưng lại phải chịu nhục trước mặt thành chủ. Ài! không nói nhiều nữa, ngày khác có chỗ cần tới Khuê La thành chủ. Xin tiểu thư cứ lên tiếng!
Hắn kêu bọn người hầu ở phía sau đưa lên một rương nhỏ:
- Ngoài ra, còn có chút lễ mọn coi như là xin lỗi Nguyên Quân tiểu thư!
- Thay ta chuyển lời với Khuê La thành chủ. Nguyên Quân vô cùng cảm kích!
Nguyên Quân cười dài nhận lấy cái rương, để lại một ánh mắt, để đoàn viên lặng lẽ lấy ra vài món từ trong rương châu báu, kín đáo đưa cho lão quản gia này.
- Đây chính là thứ ta đổi được!
Sau khi tiếp tục lên đường, Nguyên Quân thản nhiên nói:
- Từ hôm nay trở đi, Khuê La thiếu ta một món nợ ân tình. Sự tình không coi là quá quan trọng, chỉ cần ta lên tiếng hắn sẽ không cự tuyệt. Cái này gọi là ngoại giao, diễn viên chúng ta muốn phát đạt, muốn luôn luôn thành công thì nhất định phải ngoại giao, để hào kiệt khắp Cửu Châu trở thành bạn bè của mình.
Nàng ta dạy dỗ Y Y nói:
- Muốn ngoại giao, nhất định phải học sự nhẫn nại. Hôm nay ta nhịn Cơ Na, đổi lấy một lời hứa của Khuê La! Năm ngoái ta nhịn việc Hoàng Kim huyết tộc hoạnh họe, trở thành Hoàng Kim lĩnh xướng giả do Đông Ca thánh nhân khâm điểm, là người đứng đầu ban nhạc Hoàng Kim. Mà nửa năm trước, ta nhịn đám hôn quân nịnh thần Tây Hán quốc, đổi lấy một nụ cười của lão thái hậu, ban cho ta danh phận công chúa. Nhịn mãi nhịn mãi, ta đã nhịn được mười năm rồi, mới có mạng lưới ngoại giao trải khắp Cửu Châu như hôm nay!
Nàng ta thở dài:
- Mạng lưới ngoại giao a! Thứ này sờ không được, nhìn không thấy nhưng sẽ có một ngày, ngươi sẽ phát hiện chỗ tốt của việc này.
Y Y vẫn có chút không cam lòng bĩu môi.
Trầm Côn đối với cách nói của Nguyên Quân lại càng không dám tán đồng. Hắn sẽ không vì nịnh nọt hai đứa bạn không thể trông cậy vào mà nhịn việc bị người khác hất rượu vào mặt.
Nhìn thấy sắc mặt của bọn họ, Nguyên Quân cười tự giễu, khẽ nhắc mãi một câu nói.
- Có lẽ rất nhiều người sẽ coi ta là đồ ngu. Vậy thì làm đồ ngu là xong! Chấp Kích Lang ngươi, không phải cũng bị người ta coi là đồ ngu nhiều năm sao?
Đội ngũ rất nhanh tới một bãi đất trống đối diện Đoạt Nhật Lâu, dựa theo thời hạn lễ khởi công Đoạt Nhật Lâu. Nguyên Quân sẽ liên tục biểu diễn ba lần ở chỗ này còn phải tham gia nghi thức cắt băng khánh thành cuối cùng.
Mà vở diễn đầu tiên của ba ngày sau, tương tự với vở diễn ở tiền thế. Nguyên Quân là nhân vật chính, Y Y đánh nhạc đệm. Trầm Côn - diễn viên nam chính của đoàn biểu diễn sẽ dẫn đầu đội vũ công cho Nguyên Quân, hơn nữa còn có ca hát.
Trầm Côn làm hai đời người chưa từng nhảy múa. Hắn có chút phát điên rồi! Vì để đỡ mất mặt trên sân khấu, hắn chỉ đành cầu cạnh Y Y, ngoan ngoãn học vũ đạo.
Nhờ có vũ hồn Điên Đảo Chúng Sinh, Trầm Côn cuối cùng cũng trong vòng hai ngày trở thành vũ đạo diễn viên ưu tú, tốc độ hiếm thấy này khiến Y Y kêu Trầm Côn là hiếm có thiên tài mấy trăm năm nay. Sau đó nàng ta bắt đầu dạy Trầm Côn ca hát.
- Lực bạt sơn hề, khí cái thế...
Sáng sớn ngày thứ ba, Trầm Côn mặc khôi giáp nặng trịch, vừa gõ trống vừa lớn tiếng hát. Nhưng Cai hạ ca của Sở bá vương ngày trước lại bị hắn hát thành mềm nhũn vô lực, không có một chút khí phách Hạng mỗ xúc động mà hát giữa ba quân nào, lại càng không phải nói tới sự lưỡng lự khi chia ly với Ái Cơ.
- Sai, sai!
Y Y ở bên cạnh liên tục xua tay.
- Cai hạ ca coi trọng chính là dũng cảm, bi tráng, còn có một chút lưỡng lự. Hãy nhìn ngươi đã hát thành cái dạng gì rồi? Bá Vương Ái Cơ hay là hầm gà mái!
- Mỹ nữ.
Trầm Côn ai oán thở dài.
- Bài hát này thực sự không hợp với ta, ta ngoài thích kiếm tiền ra, ca hát không thể lột tả sự dũng cảm của Bá vương, hay là.. đổi bài khác?
- Thông cáo đã sớm phát ra rồi, ngươi tưởng muốn thay là thay được sao? Biểu diễn ngày mai, Nguyên Quân tiểu thư còn chờ ngươi hòa âm cho người đấy!
- Nhưng mà.
- Không có nhưng nhị gì cả, để ta dạy cho ngươi!
Y Y khoa tay múa chân thủ thế:
- Ca hát phải lột tả tâm tình, Cai hạ ca lại càng phải lột tả được khí phách bá vương của Sở bá vương. Ngươi nghĩ xem ông ta đã làm nhưng gì, khởi binh một mình phá vạn quân. Người khác thì chờ thời thế tạo anh hung nhưng ông ta lại lấy sức lực anh hùng mà sáng tạo thời thế. Trong đại chiến Ung Khâu, một mình một ngựa đột phá vào trăm vạn quân, lấy đầu tướng địch như lấy đồ trong túi, tám nghìn tử đệ qua sông, quyết đánh đến cùng, bốn mươi vạn hắc kỵ đại Tần đánh đâu thua đó. Trong cuộ huyết chiến Bành thành, tinh nhuệ đại Hàn đếu xuất ra, năm mươi sáu vạn đại quân vây khốn tòa thành, kết quả bị ba nghìn quân của ông ta chia binh tập kích, giết tới mức thây chất thành núi, máu chảy thành sông. Ngươi nghĩ lại những chiến tích này, sau đó nghe tiếng hát của mình, tiếng hát của ngươi sẽ có thể lột tả được tâm tình của vị thiên cổ đệ nhất bá vương này!
Trầm Côn tiếp tục trợn mắt.
- Mau mau, Y Y tiểu thử. Mau tới giúp!
Hai người đang nói chuyện, mấy tên bảo vệ trong đoàn biểu diễn xông vào nơi đóng trại. Bọn họ khiêng theo một cái kiệu mà Nguyên Quân lại tê liệt ngã xuống kiệu, khăn lụa che mặt, hơi thở mong manh có vẻ không còn mấy phần sinh cơ rồi.
- Tiểu thư làm sao rồi?
Y Y vội chạy tới
- Y Y, ta đánh giá thấp đầu óc của Cơ Na. Ả ta là một con chó điên, nhưng lại là một con chó điên thông minh!
Thanh âm của Nguyên Quân vô cùng hư nhược, nàng ta không kịp giải thích kỹ càng, thở dốc nói:
- Vừa rồi nghe Trầm Côn đang hát. Cơ sở ca vũ của hắn thế nào?
Y Y ngẩn ra.
- Vũ đạo không có vấn đề rồi, ca hát thì còn có chút khiếm khuyết, nhưng ta là có thể sửa được.
- Thế thì được!
Tay Nguyên Quân chỉ Trầm Côn đang chạy tới:
- Biểu diễn ngày mai, Trầm Côn thay ta, thay ta chủ xướng.