Vũ Toái Hư Không

Chương 264: Cái gì gọi là kỹ năng diễn xuất ??

Vừa bước ra, Nguyên Quân sợ hãi lau mồ hôi lạnh, sau đó hô to:
- Diễn viên sắm vai Triệu binh lập tức tới gặp tôi, để thiên tài như vậy đi làm diễn viên quần chúng thật là phí phạm tài năng.
- Mỹ nữ, tôi đang ở sau lưng cô nè.
Trầm Côn quỳ rạp trên mặt đất, vẻ suy yếu thở hổn hển.
Lý Mục lão huynh thật sự là quá điên cuồng, không ngờ dùng cấm chiêu huyết bạo này khiến cho Trầm Côn mất nửa cái mạng, may là kịp thời đoạt lại quyền khống chế thân thể, bằng không sẽ bị Lý Mục hành tới chết rồi.
- Sao vậy, anh có sao không?.
Nguyên Quân ân cần hỏi thăm.
- Vẫn tốt, vẫn tốt, còn chưa có chết.
Trầm Côn thoáng kiểm tra thân thể, chẳng qua chỉ mất máu quá nhiều, tu dưỡng một đoạn thời gian là có thể khôi phục như cũ. Sau đó hắn lại nhìn A La cũng chỉ bị thương ngoài da mà thôi, hắn liền buông lỏng tâm thần, nói:
- Nguyên Quân tiểu tư, đã làm rối loạn cuộc biểu diễn của cô rồi.
- Không, anh không cần phải xin lỗi.
Trong ánh mắt Nguyên Quân tỏa ra quang mang không thể che dấu. nNàng rất thưởng thức tên Trầm Côn này.
- Để một người như vậy đi diễn vai chạy cờ. Là ta đã sai, chính ta mới phải nói lời xin lỗi mới đúng.
- Ôi chao!
Trầm Côn ngẩn ra "Diễn viên thiên tài".
- Đúng vậy a, đã lên sân khấu vô số lần, nhưng chưa từng có diễn viên nào có thể làm được như anh, diễn vai Lý Mục rất sống động, quả thực giống như là người này tái thế vậy.
Nguyên Quân hưng phấn nói, càng đáng quý chính là vừa rồi nội dung vở kịch đã bị lộn xộn, mà người sửa nội dung vở kịch cũng chỉ mất vài phút thời gian liền đem vai diễn thành một bộ mặt mới. Hơn nữa còn hợp tình hợp lý, rõ ràng đây chính là một đoạn lịch sử chân thực, kỹ năng biểu diễn trời tự nhiên như vậy, Nguyên Quân cũng rất hiếm thấy.
Có thể không chân thực sao? Lý Mục lão huynh tự mình nói mà còn không chân thực? Trầm Côn ngượng ngùng nở nụ cười.
- Mở ra mở ra!
Có mấy trăm hoàng kim phong kỵ do Lệ Thiên làm đầu lĩnh đột nhiên tiến vào hậu trường. Hắn vung tay lên, bọn lính lập tức vây lấy Trầm Côn, sau đó đám người lại tủm tỉm cười nhìn bộ dáng của Trầm Côn, tựa hồ như nhìn thấy phần thưởng đã ở trước mắt mình vậy.
- Lệ Thiên ngươi định làm gì?
Nguyên Quân lập tức chắn trước người Trầm Côn.
- Nguyên Quân tiểu thư, cô đã nói, một khi ta xác định được thân phận của hung thủ, có thể tùy ý mang đi đúng không. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Lệ Thiên chỉ vào Trầm Côn đang mặc áo diễn, nói:
- Xin Nguyên Quân tiểu thư nhường đường, bằng không ta cũng khó giải thích trước mặt Đông Ca thánh nhân."
- A!
Nguyên Quân nhíu mày:
- Ngươi dựa vào cái gì mà nói anh ta là hung thủ?"
- Bởi vì hắn căn bản không biết diễn.
- Hắn không biết biểu diễn? Lệ Thiên, ngươi đang miệt thị bản thân không xem biểu diễn, hay là đang mắng Nguyên Quân ta có mắt như mù chọn một kẻ không phải là diễn viên để diễn

Nguyên Quân lạnh lùng cười rộ lên, áp lực cường thế không ngờ khiến Lệ Thiên lùi về phía sau một bước. Ánh mắt lạnh lùng của nàng như điện, thế nhưng ngữ khí vẫn rất nhẹ nhàng, nói:
- Người này diễn thế nào, tin tưởng khán giả cùng diễn viên đều nhìn ra, hắn không biết diễn? Hừ! Có thể trong vài phút đồng hồ chỉnh nội dung vở kịch, cứu vãn tình thế, còn làm cho vở kịch Lý Mục thú vị giống như thật, chỉ với hành động này, Nguyên Quân ta dám đem đầu mình đảm bảo hắn không phải là hung thủ. Hơn nữa, sau ngày hôm nay hắn sẽ là diễn viên nam đệ nhất của đoàn biểu diễn. Mấy ngày ta sẽ để hắn sắm vai chính trong buổi diễn "đại điển chi công" sắp tới ở Đoạt Nhật Lâu.
Liên tiếp mắng chửi khiến cho Lệ Thiên có phần lúng túng. Đúng thật là hắn không hiểu thế nào là diễn kịch, hơn nữa thời điểm Lý Mục mới diễn, hắn đã mang binh xuất phát, căn bản không có chứng kiến sau đó Trầm Côn nửa đường xuất hiện diễn xuất thật tuyệt vời. Đúng lúc này, hai lão chuyên gia hấp tấp chạy vào, Lệ Thiên chặn lại, nói:
- Hai vị lão nhân gia, Nguyên Quân cố ý bao che cho hung thủ, mời nhị vị làm chứng, tên diễn viên sắm vai Lý Mục này nguyên vốn không biết gì về diễn kịch, chính là hung thủ mà chúng ta muốn tìm đó.
- Cái gì mà hung thủ, ai nói hắn không biết diễn kịch?
- Ngươi tránh ra cho ta.
Hai lão đầu chỉ vào mũi Lệ Thiên mà mắng, một tay lại kích động kéo Trầm Côn, nước mắt tuôi rơi đầy mặt.
- Con trai, con trai ngoan a.
Lão nhân vỗ vỗ khuôn mặt Trầm Côn, nức nở nói:
- Vài chục năm rồi, chúng ta đều cho rằng nam nhân của giới vũ kịch đã xuống dốc rồi, sân khấu đã là thiên hạ của đàn bà. Bất quá, hôm nay cậu đã để hai lão nhân chúng ta mở rộng tầm mắt rồi, cho chúng ta biết trên đại lục này vẫn còn có nam diễn viên có thể trấn trụ tràng diện, còn có thể đùa giỡn cùng Nguyên Quân trên sân khấu, để Nguyên Quân rơi vào thế hạ phong a.
Một lão nhân khác lệ quang đầy mặt cũng chạy tới tiếc hận nói:
- Con trai à, vừa rồi hai lão già chúng ta thật sự bị mờ mắt rồi. Không ngờ nói ngươi không biết diễn kịch. Sai rồi! Sai rồi! Ngươi không phải là không biết diễn kịch, chỉ là có chút thói quen xấu mà thôi.
Giọng nói dặn dò mà quan tâm:
- Con trai, tuổi của cậu còn nhỏ, con đường phía trước còn dài, sau này lúc lên sân khấu, nhất định phải nhớ kỹ trình tự, thời điểm diễn vở nhỏ cũng phải chăm chỉ một chút. Ngàn vạn lần chớ bắt chước đám người kia, diễn viên tốt phải bắt đầu làm tốt từ việc nhỏ. Cậu xem, cũng bởi vì vừa rồi cậu không chăm chú, hai người chúng ta còn lầm rằng cậu không biết diễn kịch nữa a. Để Thiên Tướng quân tới bắt ngươi.
Một
Hai
Ba
Ba lão nhân thuộc hàng diễn viên đỉnh cấp Cửu Châu nhất trí tán thưởng hành động của Trầm Côn, điều này làm cho Lệ Thiên có phần không hiểu ra sao, hắn nhíu mày nói:
- Hai vị lão nhân gia, các vị đã nhìn rõ rồi, vậy rốt cuộc kỹ thuật diễn xuất của người này là như thế nào.
- Không cần xem xét nữa, chúng ta đã thấy rất rõ ràng, tiểu tử đột nhiên xông vào đóng vai Lý Mục này chính là một thiên tài biểu diễn hiếm thấy, tuyệt đối không phải là hung thủ. Mà cho dù hắn có là hung thủ ngươi cũng chờ đó cho ta, ta sẽ viết thư cầu tình tới cho hai vị thánh nhân, thiên tài như vậy nhất định phải lưu lại, giới diễn nghệ Cửu Châu không thể mất đi một tân tinh anh như vậy.
Lão nhân đối diện cũng lên tiếng khen ngợi. Trầm Côn khiêm tốn tỏ vẻ:
- Ài, nghe hai vị lão nhân nói vậy ta có chút ngượng ngùng a. Đây mới là lần thứ hai trong đời ta lên đài biểu diễn a.
- A, lần thứ hai mà có thể biểu diễn tới loại trình độ này?
Hai mắt của lão nhân sáng rực lên, sau đó kéo Trầm Côn tới một góc rồi nhỏ giọng nói:
- Con trai, lão phu họ Mạnh, xuất thân Mạnh gia, một trong tam đại gia tộc của Hoàng Kim. Tuy không am hiểu võ đạo, nhưng với Hoàng Kim huyết tộc còn có thể nói vài câu. Cậu theo ta đi, làm học sinh của ta, lão nhân ta sẽ tiến cử một hiền tài như cậu trở thành thành viên lớp xướng ca của Hoàng Kim Huyết tộc.
- Đi Mạnh gia làm gì?
Một lão nhân khác tủm tỉm cười nói tiểu tử cậu có tiền đồ không hạn lượng, muốn đi cũng phải đi Tiêu gia chúng ta. Trầm Côn nhìn lão đầu này, lại nhìn lão đầu kia, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài. Hắn nhận thấy, hai lão nhân gia này mặc dù là Hoàng Kim Huyết Tộc, nhưng cũng chỉ là nghệ thuật gia, là thật tình muốn đề cử Trầm Côn vào giới diễn nghệ.
- Hừ! Bần tăng thành đại minh tinh rồi sao?
Lúc hai vị lão nhân còn đang vây quanh Trầm Côn tán dương, Lệ Thiên nhìn thật sâu Trầm Côn, sau đó cười cười xoay người bỏ ra ngoài.

- Hoàng kim phong kỵ, lui lại.
Khi tới cửa, hắn chắp tay nói:
- Nguyên Quân tiểu thư, nếu ngài đã bảo đảm, tôi tin tưởng người này không phải là hung thủ. Nhưng mà còn chưa bắt được hung thủ, đại đội Phong Kỵ của tôi, ha ha, không thể tiếp tục bảo vệ đoàn biểu diễn của cô nữa. Nếu để hung thủ uy hiếp, vậy cô cũng không tốt rồi."
- Lệ Tướng quân xin cứ tự nhiên.
Nguyên Quân mỉm cười, cũng không quản Lệ Thiên không cam lòng ra làm sao, nàng nhẹ cười đi đến sau lưng hai vị lão chuyên gia:
- Hai vị lão tiền bối có phải nên cho tôi chút thời gian hay không a?
- Làm cái gì?
Lão chuyên gia lập tức cảnh giác, cầm chặt tay Trầm Côn, giống như sợ bị Nguyên Quân cướp người đi vậy.
- Hai vị hiểu lầm rồi, tôi không phải muốn cướp người cùng các vị. Chỉ là các vị cũng biết quy của của giới diễn nghệ rồi đấy, hãy lắng nghe xem, khán giả bên ngoài đang hoan hô như nước thủy triều rồi kìa, mau để Trầm Côn ra ngoài trấn an khán giả đã.
- Trấn an khán giả?"
Trầm Côn ngẩn ra.
- Ai nha ai nha, đúng là chúng ta già nên hồ đồ rồi!
Lão chuyên gia vui vẻ đẩy Trầm Côn ra:
- Hài tử ngốc, vẫn chưa rõ sao? Cậu đã dùng diễn xuất của mình chinh phục khán giả, một đêm thành danh a. Ha ha! Đại minh tinh mau mau ra ngoài kí tên cho khán giả đi.
- Đại… Đại minh tinh?
Trầm Côn càng thêm mơ hồ, mà Nguyên Quân đã mang theo một hộp hóa trang tới, một mặt hóa trang cho Trầm Côn, một mặt cười nói:
- Làm diễn viên thể diện là trọng yếu nhất, gương mặt này tuy không coi là xấu xí, thế nhưng cũng không phải là có duyên gì. Trước khi ra, để ta hóa trang cho ngươi đã, diễn viên cũng chỉ có một phần trời sinh, bảy phần là nhờ vào hóa trang đó."
Một phút đồng hồ sau... Bộ dạng của Trầm Côn hoàn toàn thay đổi, một đầu tóc đen, thân mang lễ phục đen tuyền bó sát, áo khoác là một bộ lông cừu trắng như tuyết. Khóe miệng là bộ râu vểnh lên như Tiểu Hồ Tử, trước ngực có đính một thành lưu tuyến như trường kiếm xưa cũ.
Hắn u mê bước lên trên thảm cỏ, hơn nữa, ánh mắt của hắn cũng bị công cụ hóa trang làm cho lớn hơn, bộ dạng lúc này của Trầm Côn rất lãnh mục mi tấn (Biên: ai coi phim TQ có ca kịch sẽ hình dung được)/
-Trầm Côn!!!!!!
Khán giả đông nghịt ùn ùn lao tới, Trầm Côn đột nhiên cảm thấy võ hồn chấn động, thân thể run rẩy, tinh thần suy sụp, mặc dù đối mặt với thiên quân vạn mã cũng chưa bao giờ có áp lực như thế. Đêm khuya, Trầm Côn rốt cục cũng có thể buông lỏng, thân hình mệt mỏi đi tới đại viện của Nguyên Quân. Lúc này cổ kiếm của hắn đã bị người đoạt đi, áo lông cừu bị người xé nát rồi, lễ phục bó sát người cũng trở thành mảnh vải không đủ che thân, lộ ra lồng ngực cùng vết thương sâu. Mà ngay cả bộ râu Tiểu Hồ Tử của hắn cũng bị người lấy đi một cây, đúng là cảnh tượng loạn binh chà đạp cùng với dân chạy loạn.
Nhưng mà thời điểm tới đại viện, hắn thấy ánh mắt của các thành viên đoàn biểu diễn cũng không giống với lúc trước nữa. Có tôn kính, có hâm mộ, có đố kỵ, mà mỗi một người đều cung kính hạ thấp người đối với Trầm Côn. Đây là quy củ của giới diễn nghệ, danh khí quyết định hết thảy. A La bị thương cùng Y Y vẫn chưa tỉnh lại. Trầm Côn trực tiếp đi tới gian phòng của Nguyên Quân. Nguyên Quân đang ngắm trăng, đột nhiên ánh mắt quét tới, thấy bộ dạng chật vật của Trầm Côn, nàng khẽ cười nói:
- Tư vị của minh tinh thế nào?"
- Nói thực ra!
Trầm Côn vỗ vỗ miệng nói:
- Ta rất muốn trở về Thiếu Lâm tự ăn chay niệm phật làm xử nam hơn.
- Hả?
Nguyên Quân ngẩn ra, tiếp đó hé miệng cười rộ lên:
- Thật là một người thú vị, trên mặt bàn có một vật, anh hãy cầm đi đi.
Trầm Côn đi tới cạnh bàn, nhìn thoáng qua một cái thì ra là ngân phiếu mười vạn lượng, hai rương châu báu đầy ắp, còn có một chồng thư tình? Thư cầu ái? Hay là ám chỉ tình một đêm? Trầm Côn nhặt lên một lá thư, nhìn mấy lần, tất cả đều là thư của phu nhân cùng tiểu thư quý tộc ái mộ mà viết.
- Viết thư, đó chính là chuyện tất yếu mà minh tinh phải làm.
Nguyên Quân cười nói:
- Anh thành danh rồi, hơn nữa sau khi hóa trang, gương mặt cũng coi như tuấn tú. Như vậy rất khó để các bà quý tộc hoặc là nữ háo sắc bỏ qua, dĩ nhiên sẽ chăm chú theo dõi anh. Ha ha! Về phương diện này tôi rất rõ, anh có thể tùy tiện rời đi, nhưng mà không nên làm chậm vở kịch của tôi là tốt rồi.
- Mỹ nữ, tôi cũng chưa đáp ứng diễn kịch giúp cô mà.
Trầm Côn mở to hai mắt nhìn.
Nguyên Quân thật giống như không nghe thấy hắn nói gì, cười híp mắt lấy ra một phần công văn:
- Đây là hợp đồng của anh, có rất nhiều người gọi nó là văn tự bán mình, mà quản gì tên của nó? Nhưng trái lại nếu một khi ký xuống, anh chính thức sẽ là thủ hạ của tôi.