Vũ Toái Hư Không

Chương 197: Giết tất

- Cái gọi là Kim bình xế thiêm, chính là đem tên của mấy nhân tuyển linh đồng để vào pháp khí kim bình của Phật môn rồi lắc lên. Tên ai rơi ra thì người đó chính là chuyển thế linh đồng của Thích Ca Bồ Đề. Sau đó trải qua một loạt lễ tiết và điểm hóa, linh đồng này liền có thể đạt được Phật môn kim ấn, kế thừa tất cả của Thích Ca Bồ Đề.
- Ừ, trình tự xác nhận chuyển thế linh đồng phi thường phức tạp, nhưng đại khái mà nói, chính là mấy bước như vậy đấy...
Cổ Nguyệt Hà cuối cùng nói:
- Ngay từ đầu, Thích Ca Bồ Đề muốn tìm Huyền Si làm người bãi độ cho hắn. Thế nhưng hiện tại tốt rồi, Trầm Côn tự nhiên thích thể hiện, lộ ra Phật pháp còn cao thâm hơn Huyền Si. Vậy Thích Ca Bồ Đề không tìm hắn thì tìm ai? Khà khà, Trầm Côn rước họa vào thân, mấy vũ hồn chúng ta cũng không tránh khỏi phiền phức.
- Thật đúng là vướng tay chân mà...
Lý Mục cũng thở dài, hắn dù sao cũng lăn lộn chốn quan trường vài thập niên, thoáng cái liền hiểu ra điểm mấu chốt của sự việc.
Tình huống hiện tại là, hoàng đế của Phật môn đã chết, mà người thừa kế của hắn lại do Trầm Côn quyết định.
Việc này thoạt nhìn thì rất vẻ vang, một khi Trầm Côn tìm được người thừa kế này, liền trở thành thầy dạy vỡ lòng của người đó, có địa vị vô cùng quan trọng tại Phật môn. Nói một cách tà ác, Trầm Côn thậm chí có thể bồi dưỡng con của mình làm bù nhìn, để con của mình giả mạo chuyển thế linh đồng, còn mình thì làm ông trùm đằng sau Phật môn.
Nhưng vấn đề là quá nhiều người có ý nghĩ tà ác này.
Những người này sẽ nghĩ: nếu thái tử của Phật giáo là do Trầm Côn quyết định, vậy khống chế được Trầm Côn không phải chẳng khác nào khống chế mấy nghìn vạn tín đồ Phật giáo sao? Đúng, chỉ cần bắt được Trầm Côn, chẳng khác nào tóm được tín ngưỡng của Phật môn, chỗ tốt nhiều không kể xiết... Nếu thế, liệu Trầm Côn còn có ngày tháng an lành không?
Hơn nữa tin tức đã truyền ra rồi, Trầm Côn muốn không làm cũng không được nữa.
- A di đà phật.
Sau khi Xác định phương hướng của chuyển thế linh đồng, các hòa thượng hướng Trầm Côn chắp tay trước ngực nói:
- Đại sư, bí đồ đã phát ra, xin đại sư mang hài cốt của sư phụ, mau chóng đi thánh địa để quán tưởng.
Trầm Côn trở thành người bãi độ của Thích Ca Bồ Đề, thái độ của các hòa thượng cũng thay đổi luôn. Trong ánh mắt tràn ngập sự tôn trọng không hề che giấu.
- Yên tâm, yên tâm!
Gói lại pháp khí của Thích Ca Bồ Đề rồi đeo trên lưng mình, Trầm Côn ai oán nói:
- Nói đi, thánh địa ở nơi nào, ta đi quán tưởng ngay đây.
- Thánh địa chính là Độc Cốt động.
- Vậy thì đi thôi.
Trầm Côn nhấc chân muốn đi, bỗng nhiên thấy các hòa thượng vẫn không thèm đi, vô cùng kinh ngạc nói:
- Các ngươi không theo ta đi thánh địa à?
- Xin đại sư lượng thứ!
Các hòa thượng áy náy nói:
- Sư phụ viên tịch, chúng ta phải lập tức đi tứ phương truyền tin, không thể đi cùng đại sư được.
- Này!
Trầm Côn hô to.
- Các lão huynh đừng đùa chứ, ta hiện tại chính là cao tăng duy nhất có tư cách điểm hóa linh đồng, các ngươi không phái người bảo vệ ta, ta chết tại thánh địa thì phải làm sao, bị kẻ có dã tâm bắt đi thì phải làm sao?
Chỉ chỉ thi thể của Thích Ca Bồ Đề.
- Cho dù các ngươi mặc kệ ta, cũng phải chú ý đến hài cốt của Thích Ca Bồ Đề chứ!

- Đại sư đừng nóng vội, sư phụ đã an bài cho ngài một người bảo vệ rồi...
Các hòa thượng từ trong lòng lấy ra hai viên đá, đưa đến tay Trầm Côn.
- Bọn ta tại Bạch Mãng sơn tìm kiếm nửa tháng, đã tìm được hai viên Phục Hoạt Thạch... Chỉ cần đại sư có thể lấy được bảy viên Phục Hoạt Thạch, là có thể có được sự trợ giúp của Độc Phật Huyền Si.
Cười cười.
- Độc Phật Huyền Si tuy rằng đã chết, nhưng trong đầu hắn toàn là cách điều chế thiên hạ kịch độc, đủ để bảo vệ sự an toàn của đại sư.
Cầm lấy hai viên Phục Hoạt Thạch, Trầm Côn tức giận thiếu chút nữa chửi ầm lên.
Dùng hai viên đá để đuổi bần tăng đi, đám hòa thượng này thật là, thật là...
Không có lãi
...
Vốn chỉ muốn vây công Độc Cốt động, cho các hòa thượng một chút giáo huấn, lại đột nhiên gặp Thích Ca Bồ Đề, còn trở thành người bãi độ giúp hắn chuyển thế... Trầm Côn cũng chỉ có thể ai oán thở dài trong lòng.
Chia tay với các hòa thượng xong, Trầm Côn bắt đầu thu thập thi thể của Thích Ca Bồ Đề.
Cao tăng Phật giáo sau khi viên tịch, thi thể xử trí như thế nào cũng rất được coi trọng. Còn may Trầm Côn hiểu được những thứ này: Hắn cởi y phục của Thích Ca Bồ Đề ra, dùng lá xanh thấm nước cọ rửa ba lần, rồi lại gập tứ chi vào trong ngực, tạo ra tư thế ngồi xếp bằng. Rồi hắn tìm một ít lá cỏ thiên nhiên để bọc thi thể lại, thêm vào áo cà sa của mình, đeo lên trên lưng.
Vóc người của Thích Ca Bồ Đề vốn không coi là cao to, sau khi cuộn mình lại, giống như là đẹo một cái bao lớn, rất khó nhìn ra bên trong là cái gì.
- Ô kìa, đây là...
Đúng lúc động đến ngực của thi thể, Trầm Côn bỗng nhiên phát hiện, sườn trái của Thích Ca Bồ Đề có bảy vết thương, đều to cỡ ngón cái, sắp thành hình Bắc Đẩu Thất Tinh.
- Ắt hẳn là vết thương mà hung thủ để lại cho Thích Ca Bồ Đề đây mà?
Trầm Côn cũng không có lưu ý bảy vết thương này, đeo thi thể rồi chạy về Độc Cốt động.
Theo Trầm Côn thấy, Thích Ca Bồ Đề đã chết, Phục Hoạt thạch lại không có ở bên trong Độc Cốt động, cuộc chiến Độc Cốt động đó cũng liền mất đi ý nghĩa, mình tới nói vài câu coi như là xong việc.
Thế nhưng… Thật là như vậy sao?
Lúc đi tới Độc Cốt động, cuộc chiến đã đến giai đoạn cuối cùng: Minh bá lơ lửng giữa không trung, hai tay không ngừng quẳng kim hoàn, hai lão tăng đối diện hắn đã bị kim hoàn trói lại, đến sức để nhúc nhích cũng không còn nữa. Mấy hắc y nhân lúc trước gặp A Phúc chính là thủ hạ của Minh bá, chúng đã tới đằng sau Minh bá.
Mà Kha Tây đã lộ diện rồi, hắn tựa vào một tảng đá không ngừng thở dốc, hai lão tăng khác thì đang hôn mê cách đó không xa. Ca Thư Tình và Bạch Tiên Nhi cũng đã bắt được Huyền Khổ, đang thẩm vấn hòa thượng này dưới sự bảo hộ của quân đội của mình.
- Trầm tướng quân tới thật sớm nha.
Thấy Trầm Côn đi tới, Minh bá cười lạnh một tiếng, tung một đôi kim hoàn cuối cùng đánh bất tỉnh hai lão tăng ở đối diện, đi nhanh tới nói:
- Chúng ta thì ở chỗ này chém giết, tướng quân lại ở một bên nhàn rỗi, hừ...
- Ô kìa, xem lão huynh ngươi nói kìa, ta đây không phải cũng gặp phải một vài phiền phức đó sao?
Trầm Côn ngượng ngùng cười, chỉ chỉ Độc Cốt động.
- Vừa hay, lão huynh đại phát thần uy, đã giải quyết xong mấy hòa thượng, chúng ta đi vào nhé?
- Tiểu sư đệ, vị đại tổng quản Dạ gia này là do ngươi mời tới sao?
Bạch Tiên Nhi cười dài đi tới, Ca Thư Tình đi theo bên người nàng ta.

- Không hổ là đại tổng quản Dạ gia, một mình đã giải quyết được hai hòa thượng hàng chữ Huyền.... Được rồi, chúng ta cũng không phải không rõ đạo lý, lát nữa tìm được Phục Hoạt thạch, chúng ta sẽ cùng đại tổng quản Dạ gia chia đều.
- Ồ, ngươi muốn vào Độc Cốt động, mà ngươi, muốn cùng ta chia đều Phục Hoạt thạch...
Biểu tình của Minh bá có vài phần quỷ dị, hắn chậm chạp chỉ chỉ Trầm Côn, lại chỉ chỉ Bạch Tiên Nhi, bỗng nhiên cười quái dị nói:
- Trầm Côn, ta chỉ đáp ứng ngươi liên thủ đối phó Đại Bồ Đề tự, nhưng... Ta từng đáp ứng ngươi, để ngươi vào Độc Cốt Động rồi chia đều Phục Hoạt thạch à?
Lời này là có ý gì?
Trầm Côn nhìn kẻ trung gian Kha Tây một cái, Kha Tây nhíu mày nói:
- Minh lão ca, ngươi muốn độc chiếm Phục Hoạt Thạch chăng?
- Cái gì mà độc chiếm? Thiên tài địa bảo, người có đức mới được sở hữu, Dạ gia ta chính là huyết mạch của thần, phải lấy được toàn bộ Phục Hoạt thạch là lẽ đương nhiên. Hơn nữa chỉ có ta mới có tư cách tiến vào Độc Cốt động.
Minh bá cười lạnh một tiếng, bỗng ném một kim hoàn ra, kim hoàn ở trong không trung càng lúc càng lớn, không ngờ lại bao được cả hai ngọn núi trong vòng mười dặm.
Ngay sau đó, kim hoàn này còn kịch liệt co lại, giống như một cái vòng liêm đao sắc bén, đi qua đâu thì đại thụ bị chặt, đá bị cắt ở đó, núi cũng bị chém ngang. Rất nhanh, kim hoàn đã thu tới trước mặt mọi người, quang mang âm trầm như thiểm điệm kéo tới. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thấy kim hoàn đoạt mệnh này, Kha Tây cười khổ một tiếng.
- Liên Hoàn Thiên Vũ… Liên Hoàn Thiên Vũ ư!
- Kha lão huynh, Liên Hoàn Thiên Vũ gì?
Cảm nhận được sát khí do cái vòng mang tới, sắc mặt Trầm Côn trở nên ngưng trọng.
- Đây là vũ hồn của Minh Thành, tên là Liên Hoàn Thiên Vũ, một khi bị kim hoàn này trói lại, trừ phi có thực lực hơn Minh Thành một cấp, nếu không đừng hòng chạy trốn, sẽ bị kim hoàn giết chết.
Kha Tây gần như rơi nước mắt.
- Liên Hoàn Thiên Vũ vừa ra, liền không còn đường sống, Minh Thành là muốn giết chúng ta diệt khẩu đây mà!
- Không sai, ta phải giết các ngươi.
Minh bá thản nhiên nói:
- Thân phận của các ngươi quá đặc thù. Hôm nay ta nếu như để cho một tên chạy thoát, ngày mai, Thích Ca Bồ Đề, Ca Thư Ứng Long, Luyện Xích Hào, tam đại truyền thuyết sẽ giết tới trước cửa nhà ta đòi Phục Hoạt thạch... He he, xin lỗi nhé, ta nếu muốn yên ổn mang Phục Hoạt thạch đi thì chỉ có thể giết các ngươi diệt khẩu thôi...
- Nhưng ngươi lại dùng Liên Hoàn Thiên Vũ giết ta?
Kha Tây giận dữ hét:
- Minh Thành, hai mươi năm trước, chính ta đem Liên Hoàn Thiên Vũ đưa cho ngươi, *** bây giờ ngươi lại dùng nó để giết ta, lương tâm ngươi bị chó gặm rồi sao?
Hắn vừa mới tức giận mắng chửi, quầng sáng của Liên Hoàn Thiên Vũ đã tới trước mặt, Kha Tây vội vàng ra sức vung tay, tập trung vào một góc của kim hoàn.
Không cần hắn nhắc nhở, Trầm Côn cũng nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo, chống đỡ một góc khác, dưới sự hợp lực của hai người, tốc độ co rút của kim hoàn giảm vài phần, thế nhưng theo như lời Kha Tây, đặc điểm của Liên Hoàn Thiên Vũ chính là nhốt toàn bộ kẻ địch cùng đẳng cấp trở xuống, bọn họ không có đẳng cấp hơn Minh Bá thì không thể thoát khỏi vòng vây của Liên Hoàn Thiên Vũ.
Khi kim hoàn co lại gần ngực Kha Tây, Minh bá bước chậm tới, hắn chậm rãi nói:
- Kha Tây, ta quả thật nợ ngươi rất nhiều, hôm nay giết ngươi, ta thẹn với lương tâm... Nhưng ta là đại tổng quản Dạ gia, không thể để cho ngươi sống sót, mang phiền phức tới cho Dạ gia được.
Nói xong, hắn thừa lúc Kha Tây chống lại Liên Hoàn Thiên Vũ, nhẹ nhàng một chưởng, đánh vào giữa lưng Kha Tây.
- Đừng oán ta, muốn trách, thì cứ trách phong thuỷ bí thuật của ngươi không tới nơi tới chốn, tính không ra ta sẽ giở mặt.
Phốc!
Kha Tây bị đánh cho thổ huyết đương trường, yếu ớt ngã xuống.
Mất đi đồng minh này, áp lực trên người Trầm Côn đột nhiên gia tăng hơn mười lần, hai tay một trái một phải duỗi ra, chống đỡ Liên Hoàn Thiên Vũ, mệt tới mức trán nổi gân xanh.
- Lão huynh, có chuyện gì thì cũng từ từ mà nói.
Trầm Côn cười hì hì nói:
- Ta nói thật với ngươi nhé, kỳ thực Phục Hoạt Thạch đã sớm không còn ở bên trong Độc Cốt động, ngươi giết ta cũng vô dụng...
- Việc tới nước này, ngươi còn muốn gạt ta?
Còn tưởng rằng Trầm Côn vì mạng sống mà nói láo, Minh bá cất bước đi tới phía sau Trầm Côn, lại tung ra một chưởng.
- Vốn định chờ ngươi quay lại Tân Nguyệt thành rồi giết ngươi và Trầm Phù Đồ một thể, xem ra không cần phải phiền phức như vậy rồi... Đi chết đi!