Vũ Toái Hư Không

Chương 189: Ngũ Sắc thạch (1)

Tại một khu dân nghèo ở Xích Tiêu thành. Trải qua một kiếm nghịch thiên của A La, và Thiên khiển của Trầm Côn, đến đường lớn cũng biến thành đống hoang tàn, dân quanh đó gào khóc bỏ chạy, phân đà Thiên Cơ môn thì bị phá nát tan tành.
Gạch ngói vỡ vụn tung tóe.
Lưu lại ít bạc giúp những dân thường gặp nạn, Kha Tây đành phải đưa Trầm Côn đến một lữ điếm nhỏ trong thành. Tại lữ điếm, theo hướng dẫn của Cổ Nguyệt Hà, lão tiếp tục trị thương thế cho Trầm Côn cùng A La.
- Ha, rốt cuộc đã sống lại!
Khi trời vừa sáng, Trầm Côn cố gắng mở to hai mắt, lại phát hiện muốn mở mắt ra cũng phi thường khó khăn, mi mắt hắn giống như bị ngàn cân đè lên, thân thể nặng nề như đá tảng, điểm chết người chính là toàn thân đau nhức kịch liệt, giống như đã bị cho lên chảo rán cả đêm, toàn thân đều bị nướng chín.
Đây là di chứng do thiên khiển lưu lại, chỉ có thể dựa vào bản thân Trầm Côn nghỉ ngơi từ từ hồi phục, không có ai có thể giúp được hắn.
Lại nhắm mắt điều tức thêm chốc lát, hắn một lần nữa cố gắng mở mắt ra. Ah, @$#$# hắn thấy mình đang nằm ở trên một cái giường nhỏ sạch sẽ, A La đang dựa người ngồi trên một cái giường không xa, tròng con ngươi màu trắng đang chớp chớp nhìn vào Trầm Côn.
Tròng mắt trắng dã, là đang xem thường hắn sao? Sao chuyện này tối qua hắn lại không phát hiện ra, Trầm Côn xoa nhẹ hai mắt, tập trung nhìn kỹ, đúng vậy, A La, ánh mắt nàng đã hoàn toàn biến thành màu trắng, mái tóc cũng không còn màu đen bóng mượt như xưa, mà hoàn toàn trở thành màu trắng như tuyết.
- Mỹ nữ, làm sao ngươi lại như thế này?
Trầm Côn kinh hãi hỏi.
- Ta chỉ là một hoàng Nguyên vũ tông, lại dùng một chiêu đánh chết hơn chục đệ tử Thiên Cơ môn, nên giờ phải trả giá
Chẳng lẽ là như vậy? A La vốn xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, có điều bây giờ mái tóc cùng ánh mắt bạc trắng như tuyết khiến cho nàng thêm phần yêu dị đáng sợ, có chút giống nữ tinh linh trong truyền thuyết phương Tây, đẹp thì vẫn đẹp, nhưng lại có cảm giác không giống với con người.
- Tốt rồi, đừng nói chuyện đó nữa!
A La nhắm hai mắt lại, cười lạnh nói:
- Chúng ta đều đã bình an, có điều những chuyện xảy ra tối hôm qua trước lúc ngươi hôn mê là như thế nào? Nói đi!
- Tối hôm qua?
Trầm Côn mơ hồ liếm môi, tựa hồ trên đó còn vương lại cái gì đó,
Là hương thơm, hắn bỗng tỉnh ngộ.
Hắc, hắc
Hắc, hắc
Hắc, hắc!Tối hôm qua hình như bần tăng đã cố tình hôn A La thì phải a! Trong lòng Trầm Côn có chút đắc ý, bất quá hắn lại giả ngốc nói:
- Ta tối hôm qua đã làm việc gì sao? Ai nha ta tại sao lại chẳng nhớ gì cả, mỹ nữ, cho ta chút gợi ý được không?
- Ngươi còn dám giả ngốc trước mặt ta!
A La cầm gối đập vào đầm Trầm Côn, mắng to:
- Ngươi, cái đồ vô sỉ kia, thừa dịp ta trúng độc, lại dám, lại dám…
Nàng dù sao vẫn là hoàng hoa khuê nữ, hai chữ "cưỡng hôn" này bất kể thế nào nàng cũng không thốt lên được. Chính là tên tặc hòa thượng Trầm Côn này lại còn trừng mắt, ủy khuất nói:
- Này, này, mỹ nữ phải nói rõ cho ta biết rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì, đến nỗi mới sáng ra đã muốn đại chiến bằng gối với ta? Ngươi lập tức nói cho rõ ràng, bằng không bần tăng với ngươi trở mặt!
- Ngươi, ngươi!
A La vừa tức vừa thẹn,
- Tên quỷ xấu xa đáng chết không thể tha, ngươi dám cưỡng…, dám cố tình khinh bạc ta!
- Khinh bạc? Ta khinh bạc gì ngươi nào?
Trầm Côn vẫn cố giả ngu:
- Mỹ nữ, ngươi đừng vu oan giá họa, ít nhất cũng phải nói rõ cho ta biết chuyện gì xảy ra đã chứ? Trước tiên nói xem, ta dùng cái gì khinh bạc ngươi, lại khinh bạc chỗ nào của ngươi, cụ thể khinh bạc trong thời gian bao lâu, độ mạnh yếu thế nào, dưới hoàn cảnh nào?

Sắc mặt A La càng lúc càng đỏ, chuyện tối qua nàng nghĩ còn không dám nghĩ, làm sao còn dám kể lại nữa chứ!
Chứng kiến dáng vẻ thẹn thùng của A La, Trầm Côn trong lòng bỗng nhiên có cảm giác sung sướng muốn bay lên, lá gan cũng theo đó lớn hơn, miệng càng khoác lác dữ hơn:
- Ai nha, ta hình như nhớ được một chút,
Trầm Côn làm bộ đang suy nghĩ, chậm rãi miêu tả lại chuyện tối hôm qua:
- Tối hôm qua ngươi nằm trên giường, khuôn mặt hướng về phía ta, mà ta nhẹ nhàng chạm vào bờ vai của ngươi, tay kia thì nhẹ nhàng gạt sợi tóc trên mặt ngươi, làm lộ ra dưới lớp lụa mỏng một mảng trắng da thịt trắng như tuyết.
- Không được nói nữa!
A La hoảng sợ nhảy dựng lên, đem chăn bông trùm kín đầu Trầm Côn, hung hăng đập hắn hai quyền. Nàng vốn là thừa hưởng nền giáo dục phong kiến Cửu Châu, dưới lễ giáo thông thường, làm sao chịu được cái loại miêu tả "Tinh tế" như vậy? Phải nói rằng, Trầm Côn chính là lão bản bí mật của thư viện sách đen trong Thiếu Lâm tự, dâm thư "Kim Bình Mai", "Bạch Khiết" và các tác phẩm kinh điển tương tự hắn nhắm mắt cũng kể lại được, ngoài ra hắn còn thông thuộc cổ kim chính tà nội ngoại các loại chuyện tình cảm, nếu hắn có ý nghĩ muốn trêu chọc một vị đại tiểu thư, thì bất kể vị tiểu thư nào trên đất Cửu Châu cũng xấu hổ đến mức khuôn mặt đỏ bừng, cả người khô nóng, ách, còn có xuân tâm bừng bừng trỗi dậy.
Nắm tay mềm mại đánh vào ngực Trầm Côn, tuy còn cách một lớp chăn công, nhưng Trầm Côn cảm thấy giống như nàng đang kích thẳng vào trái tim hắn. Nhịp tim tăng tốc vù vù, hắn cũng không rõ can đảm ở đâu đang kéo tới, càng ngày càng to gan lớn mật chẳng sợ trời đất gì nữa. Hắn kéo tấm mạng che mặt của A La xuống, xoay người nằm đè lên nàng.
Sau đó Trầm Côn nhẹ nhàng hôn lên mặt A La.
- La Khiết Nhi tỷ tỷ!
Đây là lần đầu tiên Trầm Côn gọi tên của A La, vẻ mặt của hắn nghiêm túc khác thường.
A La choáng váng, hai tay che kín mặt:
- Ngươi, ngươi muốn nói cái gì? Đừng nói nữa, đừng nói!
Ánh mắt Trầm Côn thẳng thắn nhìn sâu vào trong mắt nàng, tha thiết nói:
- Tối hôm qua ngươi thay ta chịu ba mươi ba nhát dao luân hồi, ta nợ ngươi ba mươi ba cái mạng.
- Đừng nói vậy!
A La ý thức được Trầm Côn vẫn còn muốn nói nữa, nàng giãy dụa muốn đứng lên, chính là Trầm Côn đang nằm trên người nàng, không khoan nhượng đè hai tay nàng xuống, hai người dán sát cùng một chỗ, A La không biết tại sao khí lực toàn thân hoàn toàn mất đi, muốn vùng dậy lại không có lực, muốn thoát ra cũng không thoát nổi sức nặng của hắn, mà Trầm Côn vẫn tiếp tục nói:
- Vậy ngươi có nguyện ý trở thành
- Trầm tướng quân, đã thức chưa?
Đột nhiên đúng lúc đó, Kha Tây đẩy cửa bước vào, chứng kiến tư thế đáng xấu hổ của hai người, lão mỉm cười:
- Nga, thật có lỗi, đã quấy rầy việc tốt của hai vị rồi!
Trầm Côn tức giận đến mức muốn nổ phổi, hận không thể rút gân lột da lão quỷ, ném lão xuống mười tám tầng Địa ngục.
Cơ hội ngàn năm có một của ta. Hắn thầm nói, bần tăng tân tân khổ khổ mãi mới tạo nên được không khí lãng mạn thế này, A La cũng sắp đầu hàng rồi, chỉ cần thêm một câu nữa thôi, chỉ cần vài giây nữa thôi! Kết quả cơ hội của ta bị lão quỷ ngươi một tay phá nát, là cố tình không muốn cho bần tăng nói ra hay sao!
Xây mười tòa miếu cũng chẳng bằng phá vỡ giây phút tỏ tình của đôi uyên ương, Kha Tây ngươi, đồ vô đức, đồ đại đại thất đức kia!
Mặc kệ Trầm Côn hậm hực đến nghiến răng nghiến lợi, A La sớm đã nhảy dựng lên, chỉnh sửa lại quần áo, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài. Mà Kha Tây bình thản mỉm cười, dáng vẻ hết sức thản nhiên nói:
- Ha ha, mặc dù quấy rầy chuyện tốt của hai vị, Kha Tây thấy thẹn trong lòng, bất quá vẫn cần khuyên ngươi một câu, tuy việc tạo ra nòi giống kế thừa hương hỏa vốn là đạo lý làm người. Nhưng bây giờ trời sáng đất quang, bạch nhật tuyên dâm là có lỗi với trời đấy!
-…
Trầm Côn chậm rãi dựng ngón giữa lên.
Ân, là bốn ngón tay mới đúng, vì sâu trong thế giới linh hồn của hắn, ba tên vũ hồn đang chơi trò đấu địa chủ, mỗi tên một tay cầm bài, một tay dựng ngón giữa lên, trong khi bốn cái đầu còn không thèm ngẩng lên nữa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Cơ hội khó khăn lắm mới gặp lại bị Kha Tây hủy diệt, Trầm Côn tức giận muốn thả Cổ Nguyệt Hà ra đập cho Kha Tây một trận, chính là nhìn lại dáng vẻ của lão, hắn ngạc nhiên ngẩn ra.
Trong ấn tượng của Trầm Côn, dù khuôn mặt của Kha Tây lúc nào cũng sưng tấy đầy mụn nước, nhưng lão cho tới bây giờ, đều là tinh khí mười phần, khí chất mờ ảo gần như quỷ dị, có điều bây giờ nhìn kỹ, nhìn Kha Tây giống như trong nháy mắt đã già đi mấy chục tuổi, mái tóc màu xám đã trở nên bạc trắng, khuôn mặt sưng tấy khiến các mụn nước vỡ tung, tạo nên những vết sẹo vô cùng đáng sợ, cước bộ lão thì phiêu phù, tựa hồ nguyên khí đã mất hết.
Bộ dạng giống như người sắp hết dương thọ, đang đợi thần chết đến gọi vậy.
- Kha lão huynh, ngươi đây là…

Trầm Côn thật sự cũng không biết phải nói thế nào với lão già sắp chết
Cái này!
- Ha ha!
Kha Tây cười cười, hơi có chút tự giễu:
- Tối hôm qua ngươi mời Cổ Nguyệt Hà lão tổ tông đi ra, bảo ta dù bằng bất cứ giá nào, dù phải trả bằng sinh mệnh, cũng phải cứu ngươi và A La.
Tối hôm qua, vốn nguyên khí của lão đã tổn hao nhiều, lại liều mạng chữa thương cho Trầm Côn và A La, giờ phút này chỉ đơn giản giải thích qua loa một chút, sau đó thả mình xuống giường, nẳm thẳng cẳng.
- Trầm tướng quân chớ trách, ta thật sự là đứng không nổi nữa.
Kha Tây cười cười xin lỗi.
- Không có việc gì, không việc gì!
Trầm Côn vội vàng đứng lên:
- Đúng rồi, lão đã tiêu hao quá nhiều nguyên khí, không nên vội vàng nằm xuống, mà nên đả tọa một lát, để ta đỡ ngươi dậy.
Ngồi sao? Kha Tây trong chớp mắt sắc mặt xám như tro tàn, cười khổ nói:
- Trầm tướng quân có lẽ không biết, ta trước kia bị chấn thương, xương cột sống không thể gập được, cả đời không xoay được người, cũng không thể ngồi.
Trầm Côn lắp bắp kinh hãi.
- Ha ha, đừng nói chuyện này nữa, ta tới nơi này, là có vài chuyện muốn cầu tướng quân.
Kha Tây nghiêm mặt nói:
- Trầm tướng quân, Cổ Nguyệt Hà lão tổ vì sao lại xuất hiện cùng một chỗ với ngươi, lão tổ không cho hỏi, ta cũng không dám hỏi, chỉ là muốn thỉnh giáo một chút, sau này quan hệ giữa ngươi và Thiên Cơ môn chúng ta là như thế nào?
Ngầm ý của những lời này là: Trầm Côn ngươi đã nắm lão tổ Thiên Cơ môn trong tay, vậy ngươi có thể ép Kha Tây ta thoái vị, tự mình trở thành Thiên Cơ môn môn chủ?
Nếu Trầm Côn để Cổ Nguyệt Hà ra mặt, đúng là có năng lực khống chế Thiên Cơ môn. Bất quá hắn không muốn làm như vậy. Hắn cười hì hì nói:
- Quan hệ của chúng ta sau này có thể nói như thế này, ngươi nghe xem có được không? Ta ở Triệu quốc xây dựng lại Vô Ma Nhai, sau này Thiên Cơ môn và Vô Ma Nhai là sáp thệ liên minh, cùng chung vinh hoa phú quý, cùng nhau trừ hoạn nạn. Vô Ma Nhai chúng ta mỗi khi gặp khó khăn, Thiên Cơ môn các ngươi sẽ tận tình giúp đỡ, thế nào?
Kha Tây nở nụ cười, lão nghe ra Trầm Côn không có ý muốn độc chiếm Thiên Cơ môn, cảm kích nói:
- Hảo, từ nay về sau, Vô Ma Nhai và Thiên Cơ Môn uống máu ăn thề, anh em một nhà sống chết có nhau!
Nói xong lão nhíu mày:
- Còn có một việc, hôm qua ta cảm ứng được mộ phần Cổ Nguyệt Hà lão tổ xảy ra sự cố, ta đã đến lăng mộ Vương gia một chuyến, chính là lại thấy rất nhiều hòa thượng Đại Bồ Đề tự.
Trầm tướng quân có biết những hòa thượng đó đang định làm gì không? A, nguyên khí của ta đã tổn hao quá nhiều, không thể tự mình xem quẻ được nữa!
- Còn không phải là việc do ngày "Thần diệt" đó gây ra hay sao!
Nhắc tới Đại Bồ Đề tự, Trầm Côn tức giận muốn phát tác.
- Tứ đại truyền thuyết đều bị người ta đánh cho tàn phế, những hòa thượng đó đến để tìm Phục Hoạt thạch của Độc Phật, cấp cho Thích Già
- Bồ Đề chữa thương! Thích Già Bồ Đề bị thương?
Ánh mắt Kha Tây sáng lên, cười to nói:
- Ha ha, con lừa ngốc đó cũng có ngày này sao!
- Ồ, lão huynh cũng chán ghét cái lão Thích Già Bồ Đề sao?
Trầm Côn mắt nhỏ cũng sáng trưng.
- Thực không dám dấu, kẻ làm chấn thương cột sống của ta, chính là sư tỷ của Thích Già Bồ Đề!
Cảm thấy Trầm Côn có vẻ không biết sư tỷ của Thích Già Bồ Đề là ai, Kha Tây giải thích:
- Thích Già Bồ Đề nguyên danh là Huyền Chân, cùng với Huyền Si, Huyền Khổ, Huyền Đức, bốn nhà sư pháp danh chữ Huyền mạnh nhất Đại Bồ Đề tự, đều xuất thân từ Nữ oa cung, nghe nói họ được tiên nhân Cửu Thiên Huyền Nữ chỉ điểm, cho nên trong pháp danh mới có một chữ Huyền. Sư tỷ hắn tên là "Huyền Minh Thánh Nữ" là một đầu mục trong Nữ Oa cung.
- Huyền Minh Thánh Nữ, Nữ Oa cung!
Trầm Côn dụng tâm nhớ kỹ hai cái tên này, sau đó mỉm cười nói:
- Nếu chúng ta đều là cừu nhân của Đại Bồ Đề tự, như vậy cũng tốt, hắc hắc, vậy chúng ta hãy thương lượng xem, có nên liên thủ cấp cho Đại Bồ Đề tự một chút giáo huấn không?
- Việc này!
Kha Tây do dự trong chốc lát, uyển chuyển nói:
- Trầm tướng quân, tình thế Thiên Cơ môn hiện nay ngươi cũng thấy rồi, mấy vị trưởng lão đều bị thương, đệ tử bình thường quanh đây cũng chết hơn phân nửa.
Môn chủ là ta đây cũng chẳng bằng ai, thực không dám dấu, tối qua sau khi cứu tướng quân, vết thương cũ của ta lại tái phát, Cột sống đau nhức như bị lửa thiêu, động một chút cũng đau đến mức tê tâm liệt phế a!