Bị cầm tù sáu mươi năm?
Trầm Côn cúi đầu nhìn, chỗ đầu hắn đập vào là cái giá treo thịt nướng, hắn đã phá hỏng bữa tiệc mỹ thực của lão, khó trách lão lại phát hỏa. Trầm Côn yếu ớt hỏi:
- Lý… Cuồng Phong?
- Di, sao ngươi biết tên lão phu?
Lão nhân ngạc nhiên mở to hai mắt, nhìn rất giống Lão Ngoan Đồng, chống nạnh nói:
- Không sai, ta bình sinh là Lê Hoa áp Hải Đường (phong lưu đa tình), tuấn tú sánh ngang Phan An, phong lưu phóng khoáng, tình trung chi thánh, nhất dạ tam thập lục thứ lang, phong hoa tuyệt đại, không thể kháng cự Lý Cuồng Phong!
(DG: Đoạn này nói phét kinh quá, đẹp trai như Phan An, một đêm ba mươi sáu lần, chuyên gia tình ái không thể cưỡng lại… ặc ặc).
(Biên: mai liên hệ lão Bao Tử mới được
Nói xong, hắn còn hài hước nhíu nhíu lông mày:
- Không, ta thực cũng chẳng muốn làm một nam nhân thượng hạng như vậy, chính là… Ai ai, bất quá ai bảo ta có một trái tim không kiềm chế được đây?
Trầm Côn chậm rãi dựng ngón tay giữa lên…
- Sao? Ngươi dám khinh bỉ không tin lão phu?
Lão nhân kề sát mặt Trầm Côn, hung hăng mở to hai mắt nhìn:
- Ngươi có tin không, nếu ngươi không nói lọt lỗ tai ta, lão phu lập tức phá nát mặt của ngươi… Hắc hắc, với bộ dạng này của ngươi, hủy dung cũng tính là trang điểm thêm mà thôi… (sao thằng điên thời cổ đại lại hiểu ngón tay giữa dựng lên vậy? ta kháo lão tác giả)
Trầm Côn chậm rãi giơ ngón giữa của bàn tay kia lên…
- Ta khinh, ngươi thật đúng là dám coi thường lão phu?
Lão già nhảy dựng lên, cái chân to tướng của lão vung lên đạp thẳng vào mặt Trầm Côn. Bất quá Trầm Côn không chút hoang mang, ngón tay giữa giơ cao lên, lộ ra một quyển sách nhỏ, rồi yếu ớt thốt lên:
- Cứu… cứu ta…
Trên quyển sách có bốn chữ: Ngự thú tâm kinh!
Khi Trầm Côn tỉnh lại, hắn đã ở trong một sơn động, đang nằm trên một cái đệm rơm rất dày, trên người trải đầy loại thảo dược không biết tên, ngoài trời đang mưa. Cái lão Lý Cuồng Phong kia đang đứng chống nạnh dưới mưa, ngửa cổ hét to:
- Lương- phong hữu tính, Thu- Nguyệt vô biên, tưởng ngã- ngọc thụ- lâm phong, phong- lưu thích thảng, tư kiều- đích- tình tự hảo bỉ độ nhật như niên…
Gió kia dù có đa tình
Thì trăng vẫn cứ vô tình chẳng mong
Thân này ngọc thụ lâm phong
Tình tình hào phóng thong dong có thừa
Nhớ về bóng dáng kiều xưa
Một ngày cuộc sống như thừa một năm
(Dịch nghĩa: Gió thổi mang hơi lạnh, trời thu phong nguyệt vô biên, như ta đây ngọc thụ lâm phong, phong lưu vốn đã thành bản tính, nhớ chuyện tình lúc trước, một ngày dài tựa năm).
Trầm Côn trước kia đã nhiều lần tưởng tượng ra cảnh gặp gỡ Lý Cuồng Phong, chính là hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra được, Lý Cuồng Phong lại là…
Một lão già điên?
Lão Ngoan Đồng?
Vẫn là lão già si ngốc?
- Xú tiểu tử tỉnh lại rồi à?
Lý Cuồng Phong nhảy cà tưng cà tưng vào trong sơn động, ngồi xổm ngơ ngác nhìn Trầm Côn.
- Lý lão...
Trầm Côn còn vô cùng suy yếu, thấp giọng nói:
- Ta biết lão có rất nhiều chuyện muốn hỏi...
- Không, ngươi đừng nói nữa!
Lý Cuồng Phong đặt một ngón tay lên miệng Trầm Côn, sau đó tiếp tục ngơ ngác nhìn hắn.
- Lý lão, người hãy nghe ta nói…
- Câm miệng của ngươi lại, nghe ta nói trước đã!
Lý Cuồng Phong nhìn ra ngoài một hồi, nét mặt bỗng nhiên thay đổi, trở nên nghiêm túc xin lỗi nói:
- Tiểu tử, ta thu hồi câu nói ba ngày trước… Ân, chính là câu, hủy dung nhan ngươi cũng chẳng khác nào trang điểm thêm cho ngươi, kỳ thật ta nhìn kỹ, ngươi đúng là vô cùng tuấn tú đẹp trai, quả thật chỉ kém lão nhân gia ta một chút!
Lão nghiêm túc ngẩng đầu lên nói tiếp:
- Ngươi phải nhớ kỹ, so với lão phu chỉ kém một chút thôi, chính là so với những soái ca khác, ngươi còn hơn một bậc!
(ặc ặc…)
- …
Người này đúng là Lý Cuồng Phong?
Trong điển tịch Xích Tiêu thành ghi lại, Lý Cuồng Phong là kẻ trời sinh cuồng loạn (ai cũng biết), không việc ác nào không làm, tàn nhẫn độc ác vô cùng, hắn bị kết án đi đày với tội danh cưỡng gian, giết chết mười ba cô gái vô tội! Cái tên ác ôn trong truyền thuyết ấy sao lại có thể là… một lão già đáng yêu thế này nhỉ?
- Tiểu tử kia, nhìn dáng vẻ trợn mắt há mồm của ngươi kìa, nhất định là vì được lão phu xem trọng mà ngây cả người ra rồi?
Lý Cuồng Phong tự kỷ ôm ngực:
- Nếu là như vậy, mau nói cho ta nghe, Ngự Thú tâm kinh tại sao lại nằm trong tay ngươi? Ngươi là hậu nhân của Lý gia ta sao?
- Lý lão, ta tuy họ Trầm, nhưng đúng là con cháu Lý gia, nếu lão không tin ta có thể nói mọi chuyện về Lý gia, ta còn biết bí mật của Lý gia nữa…
Trầm Côn làm bộ như nhìn thấy thân nhân thất lạc nhiều năm, nói một chút chuyện về Lý Cuồng Phong trước kia, hắn đã tính toán kỹ trong lòng, chỉ có giả mạo làm con cháu Lý gia mới có thể nhờ Lý Cuồng Phong trợ giúp, đi thu thập Hoàng Hành và Hoài Tâm! Cái này gọi là, lừa hổ giết lang.
Cùng với việc chứng minh thân phận, Trầm Côn cũng lặng lẽ đổi lại đệ nhị Vũ Hồn của mình- Lý Mục thực rất ngu si, cho nên hiện tại Vũ Hồn của hắn phải thể hiện vô cùng đáng yêu… cũng có nghĩa là phải: Ngao ngao đãi bộ (gào khóc đòi ăn)!
Trong nháy mắt, Lý Cuồng Phong cảm thấy Trầm Côn hoàn toàn khác trước: vừa rồi sao lại không phát hiện ra nhỉ? Đứa nhỏ này nguyên lai đáng yêu như vậy, khiến người ta thương tiếc như vậy… Quái, lão già như ta tại sao lại có cảm giác, muốn cởi áo cho hắn bú sữa, hảo hảo yêu thương hắn đây?
(ặc ặc…)
Vũ hồn đòi ăn của hắn, khả năng lớn nhất chính là làm cho người ta nảy sinh tình thương của người mẹ, Lý Cuồng Phong gặp phải nó, tình thương vốn đã mất trong mấy chục năm bỗng nổi lên, trong lòng có cảm giác, nếu không chiếu cố tốt cho Trầm Côn thì sẽ áy náy vô cùng!
- Đứa trẻ đáng thương này!
Lý Cuồng Phong đột nhiên ôm chầm lấy Trầm Côn, khóc lớn:
- Cháu nhỏ, cháu nhỏ… Vừa nhìn thấy "Ngự thú tâm kinh" ta đã đoán ra ngươi là thân nhân của Lý Cuồng Phong ta, dù sao hai người chúng ta đều giống nhau, phong lưu tiêu sái, trái tim bao la… Lại nghe ngươi nói những lời này, ta chắc chắn ngươi chính là hậu nhân của ta…
- Người là người thân của ta!
Trầm Côn cũng mếu máo gào khóc.
- Cháu nhỏ, nói nhanh, kẻ nào làm cháu bị thương đến nông nỗi này?
Sau một hồi khóc lớn, Lý Cuồng Phong bỗng giật mình nhớ ra, có kẻ dám thương tổn đến đứa nhỏ đáng yêu dường này, kẻ đó còn tính người sao?
- Đứa trẻ đáng yêu thế này, kẻ kia sao mà xuống tay được, nếu ta không phát hiện ra ngươi, bé con, ngươi đã quy thiên rồi, thiên hạ lại mất đi một cái tiểu soái ca tuấn tú!
- Ai, đều là do bảo vật trong phần mộ tổ tiên của Vương gia…
Trầm Côn thở dài nói:
- Gần đây, Tứ gia liên thủ đã phát hiện ra mộ phần tổ tiên của Vương gia, nhưng bỗng nhiên tên cẩu tặc Thiên Cơ môn Hoàng Hành lại xuất hiện, hắn cùng với Dược vương Hoài Tâm, bức chúng ta ra khỏi mộ phần tổ tiên… Đúng rồi, Hoàng Hành còn muốn bẻ gãy tay ta, phế bỏ võ công của ta…
Vừa kể chuyện, Trầm Côn vừa cẩn thận nhìn khuôn mặt Lý Cuồng Phong, thấy lão nghiến răng nghiến lợi tức giận, hắn mừng rỡ cầu xin:
- Lý lão, người phải vì Lý gia mà xuất thủ, lấy thực lực của ngài, nhất định có thể dễ dàng giết chết Hoàng Hành cùng Hoài Tâm!
- Ách…
Lý Cuồng Phong biểu tình trở nên xấu hổ.
- Lý lão, người không có bản lĩnh đối phó với Hoàng Hành và Hoài Tâm sao?
Trầm Côn sửng sốt thốt lên.
- Hừ, không được xem thường lão nhân gia có trái tim đa cảm như ta!
Lý Cuồng Phong tức giận chống nạnh:
- Thiên Cơ Môn thì sao? Hoài Tâm thì thế nào? Lão nhân gia từ sáu mươi năm trước đã có thể chế trụ được chúng, sáu mươi năm sau, ta trong Nam Lâm Ngục Thủ cũng tiến bộ không ít, sớm đã đạt đến Lam Nguyên Vũ Tông đỉnh phong, thậm chí Vũ Hồn của ta cũng đã tấn cấp lên Võ Tôn, chính là… Đại địa thú cuồng!
Lam Nguyên Vũ Tông đỉnh phong? Có nghĩa là, thực lực của người này vô cùng đáng sợ, so với La Trương hai người còn mạnh hơn nhiều, phóng nhãn khắp đại lục, chỉ có tứ đại truyền thuyết mới có khả năng chế trụ được.
Trầm Côn kinh hỉ nói:
- Thế thì lão nhân gia người còn chần chừ gì nữa? Người mau mau đi giết chết Hoàng hành, vì Lý gia ra mặt đi. Lý lão à, khi ta bị bọn chúng đánh bay đi đã chứng kiến, tất cả con dân Lý gia trong hoàng thành đều bị bọn chúng bắt làm tù binh.
- Ách…
Lý Cuồng Phong xấu hổ khó xử, tựa hồ hắn có cái gì khó nói, không tiện thay Lý gia xuất trận. Đến lúc này Trầm Côn vô cùng nóng ruột, Bạch Mãng Sơn rơi vào tay giặc, A La, A Phúc, Long Thanh Sơn, ba người thân thiết nhất của hắn đều ở trong quân doanh của Vương gia, khẳng định là vô cùng nguy hiểm!
- Lý lão, người còn do dự gì nữa?
- Chuyện này, hắc hắc, lão nhân gia ta không phải do dự, cũng không sợ hãi cái gì, ta chính là muốn, chính là muốn…
Lý Cuồng Phong cân nhắc mãi, rốt cục viện ra một cái lý do sứt sẹo:
- Đúng rồi, đúng rồi, ý của ta là, ta chỉ là người có trái tim đầy tình yêu thương, không thích hợp đánh người, ngươi mới là người bị đánh, hẳn là nên tự mình lấy lại danh dự đi, đúng rồi, chính là như vậy, ngươi tự mình đi báo thù đi nhé, lão nhân gia ta không ra mặt được!
Mẹ nó chứ!
Đến lúc bần tăng có bản lĩnh báo thù, A La bọn hắn đã sớm chết sạch không còn một mống! Trầm Côn vội la lên:
- Lý lão, ta chỉ là Lục Nguyên trung đoạn, hơn nữa còn trúng Thực cốt tán…
- Hắc hắc, lão nhân gia không kiềm chế được như ta, làm sao lại không rõ thực lực của ngươi?
Lý Cuồng Phong đột nhiên cười cười thần bí:
- Khi chữa thương cho ngươi, lão nhân gia ta đã kiểm tra, mức độ linh khí của ngươi đã đạt đến Lục Nguyên đỉnh phong, nếu không vì Thực cốt tán phát tán, ngươi hiện tại có thể tấn cấp đến Lục Nguyên thượng đoạn… Hiểu được ý tứ của Lý Cuồng Phong, Trầm Côn hai mắt nhỏ sáng rực lên.
- Lão nhân gia ta mặc dù không có bổn sự giải được Thực cốt tán, chính là "Ngự thú tâm kinh" của ta có "Giá y pháp"…
Lý Cuồng Phong cười dài nói:
- "Giá y pháp" là một cách vận dụng khác của "Ngự thú tâm kinh", tên gọi, tác dụng giống nhau, chính là coi mình là vật dẫn cho yêu thú, đem linh khí của mình phân cho yêu thú, mạnh mẽ đề cao cấp bậc của yêu thú!
- Lý lão, tức là lão muốn đem linh khí chuyển sang cho ta?
Trầm Côn kinh ngạc nói:
- Kia chẳng phải là sẽ giảm cấp bậc của người xuống sao?
- Thực lực của ta đã tới cảnh giới này, chẳng lẽ một chút linh khí đề thăng ngươi từ Lục Nguyên trung đoạn lên thượng đoạn lại không có sao?
Lý Cuồng Phong cười ha hả:
- Tiểu tử, Lý Cuồng Phong ta tuyệt đối không bạc đãi thân nhân của mình, cho ta ba ngày, ta sẽ bồi dưỡng ngươi thành ngự thú sư mạnh nhất Bắc Cửu Châu, không ai sánh được!
Trầm Côn đột nhiên cảm giác được vận *** chó của mình cũng chẳng kém gì A Phúc. Ngày hôm qua còn phải nơm nớp lo sợ đề phòng Lý Cuồng Phong, ngày hôm nay, lão ta lại thành người trợ giúp hắn đẩy nhanh tốc độ tu luyện!
Đương nhiên, Trầm Côn vẫn còn chút hoài nghi, ba ngày có đủ để tạo ra một ngự thú sư mạnh nhất Bắc Cửu Châu? Lý Cuồng Phong có bản lĩnh này thật không? Đêm khuya hôm ấy, Lý Cuồng Phong quả thật truyền cho Trầm Côn một chút linh khí, trị nội thương trên người hắn, sau đó, hai người ngồi đối diện nhau trong sơn động.
- Xú tiểu tử có biết đây là gì không?
Lý Cuồng Phong giơ quyển "Ngự thú Tâm kinh" lên cao, híp mắt hỏi:
- Đừng nói với ta đây chỉ là một quyển sách bình thường, kẻ bất kham như ngươi, suy nghĩ cho kỹ, chớ có nói những lời vô nghĩa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Đây là…
Trầm Côn nghĩ một lúc rồi nói:
- Đây đương nhiên không phải một quyển sách, đây chính là cầu nối, là vật dẫn trung gian của ngự thú sư, là cầu nối bằng hữu của ngự thú sư với yêu thú!
Từ lần mắng Lý Mục lúc trước, Lý Mục liền không thèm nói với Trầm Côn câu nào, tự nhiên không truyền thụ ngự thú bí pháp cho hắn, cho nên hiểu biết của Trầm Côn rất ít ỏi - cầu nối trung gian giữa ngự thú sư với yêu thú, ý này là do Trầm Côn nghĩ ra.
- Không sai, cùng yêu thú mở ra quan hệ, trở thành bằng hữu của yêu thú, ngươi nói như vậy cũng có thể nói đã nhập môn ngự thú sư, có điều là… quá nông cạn. Ngươi muốn biết lão nhân gia ta coi "Ngự thú Tâm kinh" là gì không?
Lý Cuồng Phong thần bí cười cười, đôt nhiên xoạt xoạt mấy tiếng, đem "Ngự thú Tâm kinh" trong tay xé thành mảnh nhỏ.
- Lão nhân gia coi "Ngự thú Tâm kinh" này chỉ là cái rắm!
Lý Cuồng Phong lớn tiếng nói:
- Bởi vì ngự thú bí pháp phát triển cho tới hôm nay, đã xuất hiện vô số biến hóa, quan điểm đề ra của "Ngự thú Tâm kinh": "Trở thành bằng hữu của yêu thú" đã quá lỗi thời, giờ hãy nghe cho kỹ… Ngươi chính là yêu thú, yêu thú chính là ngươi, ngươi là hóa thân của yêu thú, cùng yêu thú không phân biệt, đây mới là cảnh giới cao nhất của bí pháp ngự thú!