- Lão huynh, ta chờ ngươi đã lâu.
Đối diện với hắc kỵ sĩ , Trầm Côn cố gắng đứng thẳng cái eo lên. Nhưng rất nhanh phải chán nản cúi đầu. Hắn đã là cường giả Lục Nguyên hạ đoạn. Nhưng mà dưới áp lực cường đại của hắc kỵ sĩ, vẫn không có đủ dũng khí để ngẩng đầu.
- Ngươi biết ta sẽ đến?
Hắc kỵ sĩ đi vào phòng ngủ của Trầm Côn, giống như là trở về nhà mình. ( Cái này gọi là tự nhiên như ruồi :00 (73): :00 (73):)
Sau đó, hắn ngồi trên ghế, nhẹ nhàng vuốt ve đại kiếm.
- Ai ui, chẳng phải lão huynh ngài nói tiến vào Lăng Vân Tông, đồng thời tiếp nhận thêm một mệnh lênh. Đây chẳng phải là yêu cầu của ngài sao?
Trầm Côn cười hì hì ngồi xổm đối diện với hắc kỵ sĩ.
-Ân, xem ra đâu óc ngươi không có hoàn toàn hồ đồ. Đúng vậy, nhận thêm một mệnh lệnh.
- Ba
Hắc kỵ sĩ đem một khối kim loại tròn tròn đặt trước mặt Trầm Côn. Mặt trên có khắc dấu hiệu của Bắc Đẩu Thất Tinh.
- Hi vọng ngươi còn nhớ rõ, thứ này gọi là Bắc Đẩu thú hoàng ấn. Là chúa thượng độc nhất ấn tín. Khi Bắc Đẩu thú hoàng ấn xuất hiện, ngươi nhất định sống chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.
Hắc kỵ sĩ tiếp tục nói:
- Ngươi có hai nhiệm vụ. Thứ nhất, lấy giao giới giữa Đại Hoang Châu cùng biên cảnh phía bắc Đại Triệu quốc làm trung tâm. Trong vòng phạm vi một ngàn năm trăm dặm, sẽ xuất hiện bảy khỏa Hải Nạp Bách Xuyên Thạch. Chúng có kích thước bằng với nắm tay của trẻ con, màu đen, góc cạnh rõ ràng.
Không đợi hắc kỵ sĩ nói xong, Trầm Côn cười tủm tỉm nói:
- Hắc, thật đúng là trùng hợp. Lăng Vân Tông cũng đang ra lệnh tìm bảy khối đá này. Là ý tứ của Dạ gia Tống Nguyệt đế quốc.
- Dạ gia?
Hắc kỵ sĩ cười lạnh một tiếng:
- Mặc kệ chúng, nhiệm vụ của ngươi là đoạt của Dạ gia. Trước tiên hãy tìm bảy khối Hải Nạp Bách Xuyên.
- Được.
Trầm Côn không hỏi vì sao, cũng không hỏi sau khi tìm được làm thế nào.Hắn rất rõ ràng hắc kỵ sĩ sẽ không trả lời vấn đề này.
- Nhiệm vụ thứ hai của người.
Âm thanh hắc kỵ sĩ lạnh lùng nói:
- Lăng Vân Tông có cất giấu bảy thiên đạo mật hạp màu đen, rộng hai thước, cao một thước. Trên mặt có màu son văn chương phong ấn của Thiên Cơ môn. Ngươi cần phải tìm được tung tích của chúng.
Hắn dừng lại một chút:
- Nhiệm vụ này không có thời hạn. Nhưng mà tốt nhất ngươi phải hoàn thành trong vòng một năm.
Hắn cũng muốn tìm thiên đạo mật hạp?
Trầm Côn chớp chớp con mắt, giả bộ cái gì cũng không biết gật gật đầu:
- Không thành vấn đề, ta tận lực đi tìm.
- Ân, chính là những chuyện này. Trầm Côn, ngươi tự thu xếp cho ổn thỏa.
Thân hình hắc kỵ sĩ nhạt dần ngay trước mắt Trầm Côn, dần dần biến mất…
- Đúng rồi lão huynh. Ngươi vừa mới nói "Chủ thổ" là ai, ta còn là thần tử của người khác sao?
Trầm Côn vội vàng hỏi.
- Ngươi ngay cả chúa thượng cũng quên?
Hắc kỵ sĩ đột nhiên liên tục cười quái dị, nhưng cũng không trả lời nghi vấn của Trầm Côn.
Mẹ nó chứ!
Tên quái vật da đen này ngày càng thần bí. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Sau khi hắc kỵ sĩ biến mất thật lâu, Trầm Côn mới từ mặt đất bò lên. Từ dưới giường lấy ra hai thiên đạo mật hạp, ba khối Hải Nạp Bách Xuyên. Khóe miệng hiện ra nụ cười quái dị.
Đúng vậy, Trầm Côn đã có được vài món vật phẩm nhiệm vụ. Nhưng mà hắn tuyệt đối không có nói ra.
Nếu hai loại đồ vật này đến tay một trong các cao thủ, hắc kỵ sĩ, Dạ gia, Lăng Vân Tông, Thiên Vũ Tông hoặc là cường giả đại lục. Tất cả đều vì chúng mà phong khởi vân dũng (gió mây cuồn cuộn). Nếu như Trầm Côn nói mình nắm giữ hai loại đồ vật này, sẽ bị cuốn vào phong ba đại lục.
Muốn sống bình an, thư thái thoải mái, nhất định phải biết giả ngu.
- Hắc hắc, bần tăng luôn miệng nói nhất định hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng trên thực tế, suy cho cùng xem ngươi có thể làm gì được bần tăng?
Trầm Côn hạ quyết tâm dùng chiến thuận kéo dài thời gian để đối phó với hắc kỵ sĩ. Sau đó hắn lên giường nằm, bình yên tiếp nhận mộng đẹp…
Đêm nay, Thủy Nhi lại xuất hiện đúng như trong dự liệu, phiêu tuyết mai lâm(Trắng như mai trong rừng), y phục màu trắng, vui vẻ cùng Trầm Côn hàn huyên suốt cả đêm.
- Chuyện kể rằng lúc hòa thượng Bất Tham mười sáu tuổi, đã làm một chuyện kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp hãi, việc lớn liên quan đến cả Như Lai Phật Tổ! Một đêm kia, hắn cùng mười tám đồng nhân vẽ phim ngay mặt sau của tượng Như Lai Phật Tổ… ô a ôi …. Những khúc ái ố vang lên, ong bướm vờn hoa …. Trên đó có hai người đang múa những một trong những thần công trong ba mươi sáu thần công của tà đạo – Quan Âm tọa liên…
(Biên: Đã bỏ bớt vì đây là tiên hiệp )
- Ba mươi sáu đại thần công tà phái, đây là võ công gì?
- Ngươi không biết? Đối với chính phái có một trăm lẻ tám chiêu thức, tà đạo có ba mươi sáu thần công. Theo thứ tự là: lão thụ bàn căn, Quan Âm tọa liên, lão Hán thôi xa… Mẹ nó chứ, ta nói nè mỹ nữ lão sư. Đừng có dọa ta như thế được không? Ta không muốn trở thành lão sư giảng cho toàn nữ tử đâu.
Sáng sớm, Trầm Côn còn đang trong mộng bập bẹ nói cái gì đó. Bên tai đột nhiên truyền lại thanh âm của một người.
- Ầm
Hắn xoay mạnh người lại, tức giận vỗ trán một cái. Ai, tinh mộng đẹp, Thủy Nhi cũng đã biến mất, không biết khi nào mới có thể vui vẻ nói chuyện như vậy.
Tình huống tương tự đã phát sinh một lần. Lúc ấy, Trầm Côn bị A La đánh thức. Hơn nữa lúc đó A La còn làm điểm tâm cho Trầm Côn. Vì thế không hề nghĩ ngợi, Trầm Côn cho rằng âm thanh bên tai là của A La. Nhưng lúc hắn vừa quay đầu lại, bên giường một cái đầu bóng lưỡng, một đôi mắt tội nghiệp đang muốn hỏi, chính là tiểu sư đệ Mông Trùng.
- Sao ngươi lại tới đây ? Tiểu cô cô đâu ?
Trầm Côn king ngạc nói.
- Trước tiên đừng hỏi tiểu cô cô. Lão đại, cái gì là ba mươi sáu thần công Tà phái? Quan Âm Tọa Liên là gì?
Ánh mắt Mông Trùng tràn ngập sùng bái đối với cao thủ:
- Dạy ta đi, ta sẽ cho những tên hay khoác lác biết tay.
- Ai da.
Trầm Côn thở dài, vẻ mặt thành thật nói:
- Nhắc tới thần công tà phái, phải nói đến trường phái võ công Đông Doanh. Võ công Đông Doanh phân chia thành: Bát Đại Hệ Liệt, Ngự Tả Hệ, La Lỵ Khống, Sư Sinh, Chế Phục Hệ, Tố Nhân Thực Lực…
Trong lúc Trầm Côn đang ngồi ba hoa chích chòe. Bỗng hắn phát hiện trên tay áo Mông Trùng có dính một vệt máu, vẫn còn đang nhỏ giọt. Hiển nhiên là vừa mới bị chảy máu.
- Ngươi vừa mới đánh nhau.
Trầm Côn giật mình nói.
- Ai nha, huynh không nói thì ta quên mất.
Mông Trùng vỗ mạnh vào cái đầu bóng loáng của mình:
- Lão đại, Phùng Kiếp tạo phản. Cô cô huynh đang đánh nhau với bọn chúng, đã giết được rất nhiều người.
Trầm Côn lắc mình, lập tức xông ra ngoài.
Mông Trùng chết tiệt, bần tăng dẫu biết là đầu óc ngươi ngu ngốc. Nhưng không ngờ ngươi lại ngu ngốc tới như vậy. Ngay cả một chuyện lớn như thế cũng quên hết.
Địa hình Vô Ma Nhai có ba mặt thẳng đứng, một mặt dốc thoai thoải, tạo thành hình dáng trùy hình. Tại trung tâm chính là Vô Ma thần điện. Trầm Côn cùng với Ngọc tiên sinh ngụ ở bên trong thần điện, còn A La ngụ ở khu nhà dưới chân núi.
Lúc này, ba bốn ngàn đệ tử Vô Ma Nhai đã bao vây trọn ngọn vúi. A La đửng ở trước cổng Vô Ma thần điện, trường kiếm tiêu sái, lãnh diễm như điện. Dưới chân nàng có hơn ba mươi cỗ thi thể, toàn bộ một kiếm cắt cổ, chết rất gọn gàng.
- Ta ở đây, ai dám xông vào Vô Ma thần điện?
Dưới sự trợ giúp của Trầm Côn, A La cũng đã khôi phục đến Hoàng Nguyên thượng đoạn. Đối phó với hơn chục đệ tử không có gì khó khăn. Nhưng mà nàng không phải là Hồng Nguyên Vũ Tông có sức mạnh nghịch thiên. Đối mặt với ba bốn ngàn người vây công, trong ánh mắt có hiện lên một chút lo lắng.
- Đám người lão huynh vội vội vàng vàng, có chuyện gì thế ?
Trầm Côn vỗ bả vai A La, ý bảo nàng đứng ra sau lưng mình.
Phùng Kiếp từ trong đám người đi ra. Bộ dáng hắn tuấn lãng(anh tuấn – lãng tử), nhưng mà hai hàng lông mày hiện lên dáng vẻ ham mê tửu sắc. Hắn căn bản không có trả lời câu hỏi của Trầm Côn, cười lạnh nói:
- Ai ui, Trầm Côn, ngươi trốn sau mông nữ nhân à? Đã ra rồi? Người đâu, bắt Trầm Côn lại cho ta, bất luận sống chết.
Mông Trùng vội vàng đi ra theo sau, giải thích:
- Lão đại, vửa rồi tiểu cô cô A La đến để đưa cơm cho ngươi. Đúng lúc gặp phải Phùng Kiếp dẫn người bắt ngươi. Ha ha, nàng thật lợi hại, lập tức giết hơn ba mươi người.
Té ra là Phùng Kiếp vì bần tăng mà tới. May mắn là có A La, nếu không thì bần tăng đang trong mộng đã bị hắn bắt giữ.
Trong lúc Trầm Côn đang suy nghĩ, mười mấy đệ tử vọt tới gần. Hắn cười tủm tỉm nói:
- Uy, dù sao ta cũng là đại sư huynh của các ngươi. Có việc gì cứ từ từ mà nói. Tại sao lại phải cùng đại sư huynh động thủ thế?
- Đại sư huynh cái rắm chó.
Những đệ tử này đều là dòng dõi Phùng gia. Bọn hắn căn bản là không để Trầm Côn vào mắt. Hơn mươi lưỡi đao kiếm bổ tới đỉnh đầu Trầm Côn.
Trầm Côn mỉm cười, giơ tay trái lên, phát ra một đạo ánh sáng màu đen làm cho toàn bộ đao kiếm dính chặt vào nhau. Sau đó, tay phải đồng thời bắn ra hơn mười đạo Cự Linh Phù…. Mỗi người một linh phù, khiến cho hơn mười đệ tử ngã bay ra ngoài.
- Ai da, nhưng tên hài tử này… Bây giờ có thể nói chuyện được không?
Trầm Côn coi như không có việc gì, lau lau tay :
-Nói đi, tại sao muốn bắt ta?
Vừa ta tay liền phế đi mười mấy đệ tử. Chứng kiến cảnh tượng ngay trước mặt, Toàn bộ Phùng gia đệ tử lui về sau mấy bước.
- Không được lui, hắn tuy lợi hại nhưng mà cũng chỉ có một người.
Phùng Kiếp lớn tiếng hét. Nhưng mà hắn cũng không có lá gan liều chết cùng Trầm Côn, bi phẫn nói:
- Tại sao muốn bắt ngươi? Trầm Côn, ngươi cũng không rõ sao?
- Ta rõ cái gì?
Trầm Côn vẻ mặt vô tội.
- Chính là việc này.
Các đệ tử Phùng gia bỗng nhiên dãn ra thành một đường lớn, hai tên đệ tử đẩy xe lăn qua. Phùng trưởng lão ngồi trên xe lăn, khóe miệng giật giật, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt căm tức nhìn Trầm Côn:
- Trầm… Trầm… Côn…
- Trầm Côn, gia gia ta bị phế đi. Chính miệng người luôn hung tợn kêu tên ngươi. Nhất định là chính ngươi đã hại gia gia ta
Lúc Phùng trưởng lão xuất hiện, Trầm Côn còn tưởng rằng hắn nghĩ mình có liên quan. Nhưng mà vừa nghe Phùng Kiếp nói… Tiểu tử này căn bản không biết xảy ra chuyện gì. Chỉ dựa vào một cái tên, liền ngang ngược tìm bần tăng báo thù.
- Hắn gọi tên của ta, ngươi cho ta chính là hung thủ? Lão huynh, ngươi có thể thể nói chút đạo lý được không? Theo như suy nghĩ của ngươi, nếu hắn gọi một tên một người khất cái ở xa vạn dặm. Tên khất cái kia cũng sẽ trở thành hung thủ sao?
Trầm Côn tức giận bật cười.
- Trầm Côn, không cần ngụy biện. Lão tử sẽ không cùng ngươi nói đạo lý.
Phùng Kiếp không nói được với Trầm Côn. Nhưng trong lòng hắn cho rằng chính Trầm Côn hại Phùng trưởng lão. Hắn giơ cánh tay lên cao nói:
- Ngươi nghe cho rõ đây, nể tình thể diện của Ngọc chưởng môn, cấp cho ngươi hướng gia gia ta quỳ xuống dập đầu ba cái. Sau đó cút khỏi Vô Ma Nhai, lão tử ta sẽ không tình toán với ngươi. Nếu ngươi làm không được…
Theo sự uy hiếp của Phùng Kiếp, ba bốn ngàn đệ tử Vô Ma Nhai ủng hộ sĩ khí. Đao kiếm hàng loạt giơ lên, đằng sau là cung tên, bày ra tư thế sẵn sàng giết người.
- Ta không làm được, ngươi liền giết ta?
Trầm Côn híp chặt đôi mắt. Trong lòng hắn đã tính toán, hắn và A La liên thủ tuy rằng không hẳn đánh tan ba bốn ngàn đệ tử Phùng gia. Nhưng nếu địch không lại, hắn cũng phải dùng vũ lực đánh lại. Đường đường là đại đệ tử của trưởng môn bị người mạo phạm, lại phải ỉu xìu cút khỏi Vô Ma Nhai. Hắn còn có mặt mũi sống yên ổn trên giang hồ sao?