- Ngọc tiên sinh, Ngọc tiên sinh!
Triệu Lạc Trần vội vàng đuổi theo hướng Ngọc tiên sinh vừa đi, nhưng mà cát vàng đã phủ lối đi, đường ngang ngõ dọc cũng nhiều, trước mặt sớm đã không còn bóng dáng của Ngọc tiên sinh.
Muốn tìm Ngọc tiên sinh cũng dễ dàng thôi, chỉ cần đến Vô Ma Nhai là có thể gặp, nhưng mà Triệu Lạc Trần nghĩ lại: không chỉ nói xưa nay Lăng Vân tông và Thiên Vũ tông vốn có thù oán, một tên đệ tử của Thiên Vũ tông đi lại trên Vô Ma Nhai rất nguy hiểm. Lại nói với bộ dạng vừa rồi của Ngọc tiên sinh ngay cả hai mươi vạn lượng bạc cũng không chịu cầm, vậy ông ấy có thể thu một linh phù với giá tám trăm vạn lạng sao? Trơ mắt nhìn cơ hội lão hòa thượng ban cho sắp tuột mất, Triệu Lạc Trần nóng nảy giậm chân!
Chứng kiến bộ dạng này của Triệu Lạc Trần, ở xa xa mắt Phùng trưởng lão đang cũng sáng rực lên. Sau khi rời khỏi phòng đấu giá, Phùng trưởng lão luôn mưu tính cướp bóc Thái Cực đồ. Nhưng mà đệ tử Thiên Vũ Tông đã tới, lại có Ngọc tiên sinh cùng lão hào thượng xuất hiện, hắn chẳng có cơ hội động thủ. Nhưng bây giờ, Triệu Lạc Trần đang đơn độc trong hẻm nhỏ, bên cạnh chỉ có một Lưu chưởng quỹ của Bách Bảo Trai ... Đây là một cơ hội tốt, Phùng trưởng lão tìm một cái khăn đen che mặt, dự định giật mạnh rồi trốn chạy.
Nhưng phút cuối trong hẻm lại truyền đến một thanh âm làm Phùng trưởng lão sợ hãi, vội vàng dừng bước, nhìn kỹ lại thì ra là Trầm Côn đang lẹ làng chạy tới.
Lúc này, Trầm Côn đã xóa bỏ hóa trang, quay trở lại bộ dạng của mình, làm bộ như ngẫu nhiên, ngẩng đầu:
- Ai da, tiểu quận chúa cũng ở đây, ty chức ra mắt ngài!
Dựa theo lễ tiết của Đại Triệu, một tướng quân gặp hoàng thất phải hành lễ, Trầm Côn khẽ khom người.
- Trầm Côn?
Mắt Triệu Lạc Trần sáng lên, càng lúc càng sáng lên, chưa bao giờ nàng thấy Trầm Côn thuận mắt như vậy!
- Trầm Côn, ngươi là tướng quân của đế quốc ta, vốn là quận chúa ta muốn giao cho ngươi một nhiệm vụ!
Triệu Lạc Trần đem Thái Cực đồ nhét vào trong áo Trầm Côn rồi nói:
Trước ngày mai, Thái Cực đồ này nhất định phải giao vào tay sư phụ Ngọc tiên sinh của ngươi, bất kể như thế nào cũng phải làm cho sư phụ ngươi nhận lấy! Ngươi hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ cho ngươi thăng quan tiến chức, không hoàn thành nhiệm vụ ta sẽ theo quân pháp mà xử!
- Tiểu quận chúa, điều này sao có thể?
Trầm Côn giả bộ không biết gì, ngơ ngơ ngác ngác nhìn Triệu Lạc Trần. Nhưng Triệu Lạc Trần không có tâm tư lý giải cho một kẻ bất lực, nàng lo lắng hết nhìn đông tới nhìn tây:
- Đại sư, đại sư, Lạc Trần đã làm theo yêu cầu của ngài, đem Thái Cực đồ đưa cho người đáng thương nhất rồi, Lạc Trần còn có Phật duyên không?
Bỏ qua Trầm Côn, Triệu Lạc Trần nhanh chóng chạy đi tìm Lão hòa thượng, mà Trầm Côn đứng đó cười muốn vỡ bụng.
Hết thảy đều theo ý định của Trầm Côn, bước đầu tiên hắn giả mạo Lão hòa thượng giáo huấn Lạc Trần, bức nàng đem Thái Cực đồ cho người đáng thương - Ngọc tiên sinh. Bước thứ hai Trầm Côn tự ra mặt, lấy thân phận đệ tử của Ngoc tiên sinh mà thuận thế thu Thái Cực đồ quay trở về. Sau đó hắn còn tính toán, Trầm Côn đã cầm của Triệu Lạc Trần tám trăm vạn lượng bạc, lại còn có thể tiếp tục bán Thái Cực đồ được mấy trăm vạn nữa, tiền kiếm được đã thành tám con số! Gặp phải nha đầu ngốc Triệu Lạc Trần, thực sự muốn kiếm tiền cũng không khó mà! Trầm Côn đang cười, xa xa Phùng trưởng lão cũng đang cười.
So sánh với gia thế phi phàm của Triệu Lạc Trần, thật sự là đối phó với Trầm Côn tốt hơn nhiều, mặt Phùng trưởng lão hiện lên sự vui sướng và nham hiểm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Nhảy ra một cách lặng lẽ, đánh ngất xỉu Lưu chưởng quỷ, sau đó rón ra rón rén tới sau lưng Trầm Côn, hắn giơ chưởng lên cao chuẩn bị ra tay! Lòng bàn tay của hắn đã nổi lôi quang cùng hỏa quang (lôi: điện, hỏa: lửa), đây chính là Vũ Hồn của hắn, Lôi Hỏa song thiểm! Chỉ cần một chưởng lôi hỏa này đánh xuống, tuyệt nhiên Trầm Côn sẽ không còn đường sống, Thái Cực đồ cũng tới tay!
- Đây là vật gì vậy!
Đúng lúc này, đột nhiên Trầm Côn lầm bầm lầu bầu, hắn giơ Thái Cực đồ lên soi dưới ánh trăng nhìn nhìn, tựa như không nhận ra giá trị của tấm linh phù này.
- Cái này giống như là một tấm linh phù rất lợi hại, nhưng mà ... Tiểu quận chúa là đệ tử của chưởng môn Thiên Vũ Tông, Thiên Vũ tông cùng Lăng Vân tông là cừu nhân, tại sao nàng là đưa không công cho sự phụ ta một tấm linh phù lợi hại như vậy?
- Ai da!
Trầm Côn tỉnh ngộ vỗ trán một cái:
- Không tốt, không tốt, nhất định là Triệu Lạc Trần muốn dùng tấm linh phù này mưu hại sư phụ ta, ta không thể là kẻ đồng lõa!
- Xoạt, xoạt, xoạt!
Trầm Côn dùng tay xé nát tấm linh phù Thái Cực đồ, còn đắc ý hướng về phía Triệu Lạc Trần vừa đi nhổ một miếng nước bọt, chế giễu nói:
- Tiểu quận chúa, đừng cho là ta không nhìn ra thủ đoạn nham hiểm của Thiên Vũ Tông các ngươi.
Rồi hắn lầm bầm:
- Linh phù đã bị ta xé toang, xem ngươi lấy cái gì để hãm hại sư phụ ta!
Hắn nói xong liền nghênh ngang rời đi! Hắn... đã xé toang Thái Cực đồ!
Trầm Côn đi thật lâu rồi, Phùng trưởng lão còn vẫn duy trì bàn tay ở trên cao, động tác muốn chụp chết Trầm Côn, nhưng cánh tay giờ đây đã không động được, cổ cũng cứng đờ lại, toàn thân đều bị đơ ra! Phùng trưởng lão chỉ cảm thấy được trái tim mình như đang bị xé toạc, bởi vì cái Trầm Côn xé không chỉ là Thái Cực đồ, mà còn là hi vọng thăng cấp của hắn, cái hi vọng sống lâu thêm vài năm, lại càng là cơ duyên để cháu của hắn cướp đoạt vị trí đại đệ tử của chưởng môn! Trong mười hai trưởng lão của Lăng Vân tông, ai là kẻ bị chèn ép nhất? Đương nhiên là Phùng trưởng lão! Ha ha chỉ có thực lực hộ pháp mà lại ngồi lên cái ghế trưởng lão! Thái Cực đồ đã không còn, muốn thăng cấp ư, kiếp sau đi!
Bên tai như đang văng vẳng những tiếng chế nhạo, Phùng trưởng lão bước xiêu vẹo, đột nhiên phốc, lão phun một ngụm máu tươi. Sau đó lão lảo đão ngã, vừa ngã vừa ho bật cả ra máu. Làn da đã tím tái, khuôn mặt run rẩy vặn vẹo. Trong lúc đó, Lôi Hỏa song thiểm vừa rồi định đánh ra bị khựng lại, không phát tiết được ai ngờ phát ngược vào trong, Vũ Hồn cũng bị chẹn lại, Vũ Hồn đã bị thương! Nhưng tất cả những cái này ... không phải là điều thống khổ nhất, mà chỗ đau nhất lại chính là ở tâm!
Vừa mới chứng kiến một cái ước mơ tha thiết, một cái hi vọng rõ ràng, lại lập tức bị một tay Trầm Côn xé nát, nỗi thống khổ đến tê tâm liệt phế này, sự bi ai này, cái thê lương này, thực sự là quá tuyệt vọng, giết người giết cả tâm!
Mà đáng giận nhất chính là: Trầm Côn rời đi một lúc bỗng quay trở lại, vừa nhìn Phùng trưởng lão té trên mặt đất, hắn còn cùng người bên đường trêu chọc:
Lão huynh, ngươi xem tên kia ăn mặc giống một tên tiểu tặc, đang quỳ rạp như một con chó bên đường, hắc hắc, nhất định là một tên tiểu tặc bị người ta phát hiện, sợ xanh mặt, tè cả ra quần!
- Tiểu tặc? Ta xem giống như là hái hoa tặc!
- Ai da, đây không phải là Lưu chưởng quỹ của Bách Bảo Trai sao? Còn tên tặc đồ này... Trời ơi, không ngờ là Phùng trưởng lão của Vô Ma Nhai!
Trầm Côn vội vàng chạy tới, vẻ lo lắng nâng Phùng trưởng lão dậy.
- Phùng trưởng lão, Phùng trưởng lão, làm sao mà ngươi làm tên tặc hái hoa vậy, còn bị người ta đánh thành ra thế này?
Phùng trưởng lão chỉ cảm thấy Trầm Côn híp mắt cười châm biếm, thế rồi mọi thứ thành hư hảo, tất cả xoay tròn, hắn ngay cả muốn chửi bậy một câu cũng chẳng còn đủ khí lực, cuối cùng lâm vào hôn mê... Sáng sớm ngày thứ hai, vùng hoang châu truyền ra một cái tin tức mỹ diệu:
- Đại trưởng lão của Vô Ma Nhai, năm mươi năm làm trưởng lão của Lăng Vân Tông, trưởng lão Phùng Thương lại là một tên tặc hái hoa, bị người ta đánh bất tỉnh, đem vất bên đường!
Người thông minh tự nhiên sẽ không tin tưởng tin tức này, có điều trên thế giới thì đa số là người phàm tục, Dưới sự thêm mắm thêm muối của Trầm Côn thì thành ra một đám bình luận về sự hái hoa bạo ngược của Phùng trưởng lão như một vở kịch, như là Chuyện xưa không thể kể của Phùng trưởng lão cùng thất muội của Lưu gia, Một đêm mười lần yêu, truyền thuyết dâm lang của họ Phùng của đất hoang châu, còn có Phùng Thương càng già càng dẻo dai, cường tráng, uy vũ, và nhiều kịch bản tương tự như vậy truyền truyền khắp đất hoang đất hoang, len lỏi vào từng con ngõ nhỏ.
Đương nhiên, những tổn thất danh dự đó không đủ làm lay động căn cơ của Phùng trưởng lão, mà điều làm lay động Phùng gia chính là thể trạng của Phùng trưởng lão! Phùng Thương đã hơn bảy mươi tuổi, bệnh cũ, thương mới, còn có năng lượng của Vũ Hồn bị nghẹn, sau khi trở về bị khí nghịch, làm hắn bị tẩu hỏa nhập ma, đồng thời trúng gió, bán thân bị tê liệt! Mọi người tận mắt thấy Phùng trưởng lão ngồi xe lăn, miệng sùi bọt mép, ánh mắt ngơ ngác cũng không khỏi thở dài, sinh lòng thương hại.
Chỉ có một người ngoại lệ, đó là người làm văn hóa Trầm Côn, cũng chỉ có Trầm Côn lo lắng Phùng trưởng lão có thể hồi phục trở lại, nên thừa dịp họ chưa phòng bị liền thảy một mồi lửa, thiêu trụi kho dược liệu của Phùng gia! Đồng thời cho người đưa thông báo đến Bách Bảo Trai để Trần Dương biết, trong vòng một đêm mua hết toàn bộ dược liệu trị trúng gió...
Cứ như vậy, Phùng trưởng lão không tìm được dược liệu trị trúng gió, lại không ai có thể giúp hắn giúp chữa trị Vũ Hồn, thật sự là không có hi vọng! Làm xong tất cả chuyện này, Trầm Côn rất thỏa mãn.
Trong lúc này, trong lòng hắn đã lên kế hoạch, để cho Phùng trưởng lão tìm đên Bách Bảo Trai, trước hết là cho hắn một cái hi vọng, sau đó xé toạc hi vọng này trước mắt hắn. Như thế dù không làm Phùng trưởng lão tức chết tại chỗ, cũng sẽ làm cho phần đời còn lại của lão cũng không dễ chịu! Giết người giết tâm, không thấy máu! Tên hòa thượng mắt híp này đã báo thù, tuyệt đối là rất ngoan độc! Phùng trưởng lão bị bệnh đến ngày thứ ba thì sáng sớm hôm đó, Ngọc tiên sinh gọi Trầm Côn vào phòng.
- Ồ! Sư phụ, người cho gọi con có chuyện gì sao?
Ngọc tiên sinh ngồi xe lăn, đang vuốt ve Ẩn Long Giới mà phải bán cả vật tổ truyền, nhìn Trầm Côn thản nhiên mỉm cười. Vừa nhìn thấy điều này, Trầm Côn cười cười toe toe, cứ như là Ngọc tiên sinh chịu táng gia bại sản mua Ẩn Long Giới này tám phần là đem tặng Trầm Côn vậy!
- Ngày hôm qua Bách Bảo Trai đưa tới một trăm gốc cây Lôi Hỏa thảo, nói là ngươi. Nhưng ta chỉ đưa cho ngươi không đến hai vạn lượng bạc, sao có thể mua nhiều Lôi Hỏa thảo như vậy?
Ngọc tiên sinh cũng không có nóng lòng nhắc tới Ẩn Long Giới, mà hỏi chuyện ngày hôm qua.
Trầm Côn đang mỏi mắt mong chờ nhìn Ẩn Long Giới, cười nói:
- Trầm gia của con cũng Bách Bảo Trai kết hợp làm ăn, con mua đồ, bọn họ chỉ lấy vốn!
- Thì ra là thế, ha ha, chỉ cần ngay thẳng mua bán là tốt rồi!
Ngọc tiên sinh gật đầu, lại nói:
- Lúc nhận Lôi Hỏa, vi sư cũng gom đủ năm vạn lượng bạc, cũng gọi người đưa đến Bách Bảo Trai, Vô Ma Nhai dù khó khăn, nhưng cũng không thể thiếu ngân lượng của người ta...
Ngọc tiên sinh nổi hứng ngồi tán gẫu, trong lúc trong lòng Trầm Côn lại không kiên nhẫn, sư phụ người muốn đưa Ẩn Long Giới cho đồ nhi thì cứ nói thẳng, đồ nhi đã đợi không được nữa rồi.
Lại hàn huyên thêm nửa canh giờ nữa, rốt cuộc Ngọc tiên sinh cũng đem Ẩn Long Giới đưa cho Trầm Côn.
- Đồ nhi , con là đại đệ tử của Vô Ma Nhai, thứ này cũng nên giao cho con!
- Ôi, đa tạ sư phụ!
Cuối cùng tới lúc trao tay, sư phụ cũng run run,
Trầm Côn liền muốn tìm một chỗ thử uy lực của Ẩn Long Giới, nhưng mà Ngọc tiên sinh liền nói:
Trầm Côn, Ẩn Long Giới này do con quản, nhưng không phải cho con!
- Sư phụ mua Ẩn Long Giới không phải vì giúp đồ nhi thăng cấp?
Trầm Côn sửng sốt.
- Con là đại đệ tử của Vô Ma Nhai, vi sư cần gì vì con mà phải bán tài sản của tổ tông, đây không phải là làm cho con có lỗi với tổ tông sao?
Ngọc tiên sinh bật cười nói:
- Ẩn Long Giới còn có tác dụng quan trọng khác!