Vu Thần Kỷ

Chương 747: Giao dịch ăn ý

Trong thần hồn không gian, hư ảnh lặng yên hiện thân, vạn phần tò mò thông qua đôi mắt Cơ Hạo, quan sát nhất cử nhất động của Xi Chiến.

Cơ Hạo có thể cảm nhận được sự tò mò của hư ảnh, hắn đối với toàn bộ hành vi của Xi Chiến, đối với ý nghĩa tượng trưng phía sau các hành vi cử chỉ của Xi Chiến đều tràn ngập tò mò.

Xi Chiến cúi đầu, ở phía dưới bàn dài cực lớn bằng đồng xanh lục xem một phen, cuối cùng hắn lấy ra một quyển sách da thú thật dày. Quyển sách lớn đó dài cỡ hai thước, rộng khoảng một thước, dày tám chín tấc, toàn bộ dùng da thú mỏng manh gia công bằng bí pháp chế thành.

Bàn tay to dùng sức vỗ vỗ ở mặt ngoài quyển sách, Xi Chiến nhìn Cơ Hạo trầm giọng nói: “Danh sách toàn bộ tộc nhân còn sống của Đế thị nhất tộc. Ngươi phải biết, khi Lương Chử bị phá hủy, khoảng ba phần mười tộc nhân trung tâm của Đế thị nhất tộc theo Lương Chử cùng nhau hóa thành tro bụi, chỉ có những tộc nhân Đế thị nhất tộc trên lĩnh địa nhà mình mới còn sống.”

“Tên họ, thân phận, huyết thống lai lịch của tất cả mọi người, bao gồm bảng quan hệ huyết mạch các đại gia tộc có quan hệ với huyết mạch bọn họ, trong này cái gì cần có cũng có. Hơn nữa bảng giá mỗi người, yết giá rõ ràng, xin lỗi không thể giảm.”

Xi Chiến mở to mắt nhìn, trong bốn con mắt so với nắm tay của người thường còn lớn hơn một vòng tỏa ra hung quang, hung tợn nhìn chằm chằm Cơ Hạo nói: “Là người Bà La Để giới thiệu đến, cho nên ta ngoại lệ hướng ngươi mở ra tư liệu toàn bộ tộc nhân Đế thị nhất tộc. Mặc kệ ngươi là thật sự gia tộc báo thù, hay là muốn cứu bọn họ thoát thân, tóm lại, ngươi cho ta đủ tiền, ta sẽ cho ngươi đủ người!”

Cơ Hạo hướng Xi Chiến nhìn lướt. Thằng cha này rất khôn khéo, không thô lỗ như nhìn từ mặt ngoài. Nhưng cũng đúng, có thể khống chế ngục giam này, có thể công khai buôn bán tù phạm kiếm lời, Xi Chiến nếu thật sự là một tên thô lỗ, đầu của hắn đã sớm không giữ được.

Hừ một tiếng nặng nề, ngón tay cái hung hăng quẹt mũi mình, Xi Chiến ngạo nghễ nói: “Đây là quy củ của ngục giam Hắc Sa bảo chúng ta. Đây là quy củ của ta, cũng là quy củ của các đại nhân sau lưng ta.”

Cơ Hạo nhẹ nhàng vỗ tay, một lần nữa cảm khái từ đáy lòng nói: “Ta thích quy củ như vậy, thật đó. Vấn đề có thể dùng tiền giải quyết, thì không phải vấn đề.”

Xi Chiến cười to ‘ha ha’. Hắn chỉ vào Cơ Hạo cười nói: “Ta thích lời của ngươi, cái đó và ý kiến của những đại nhân kia không mưu mà hợp —— vấn đề có thể dùng tiền giải quyết, thì không phải vấn đề. Cho nên, tận tình chọn lựa kẻ mà ngươi muốn dẫn đi đi, ta sẽ an bài cho bọn hắn một cái thân phận chết bệnh.”

Dừng một chút, Xi Chiến cầm chén rượu của mình lên, vặn mở đầu rồng của cái ống đồng từ trần nhà buông xuống, rót cho bản thân một chén rượu lớn.

“Nhưng chú ý, ít nhiều chừa chút người cho ta. Dù sao Lương Chử thành bị hủy, phải có người gánh vác trách nhiệm. Đế thị nhất tộc phải có một nhóm người bị công khai xử quyết, cái này đối với các đại gia tộc cũng là một câu trả lời!”

Cơ Hạo đi đến bên cạnh bàn dài bằng đồng xanh, ngón tay khẽ móc, sách da thú trượt đến trước mặt hắn, sau đó trang sách bắt đầu tự động giở.

Xi Chiến bắt chéo chân, bưng chén rượu, cười tủm tỉm nhìn Cơ Hạo. Hắn không biết từ đâu lấy ra một ngọc tệ đặc chế bắt đầu thưởng thức. Ngọc tệ to bằng chậu rửa mặt bình thường bị Xi Chiến chơi đùa đến mức bóng loáng, bên trong sắc ngọc nồng đậm, như tương đặc muốn chảy ra.

“Tiền, đây là thứ tốt.” Nhìn Cơ Hạo tập trung tinh thần, Xi Chiến cảm khái một tiếng từ đáy lòng.

Hắn hoạt động thân thể, để bản thân ngồi trên ghế thoải mái thêm một chút, rất có cảm xúc lẩm bẩm: “Ai nói không phải đạo lý này? Ngươi xem, tổ tiên chúng ta xa xứ, tới thế giới dã man, hung hiểm này, không phải vì tiền sao? Tiền tài ánh vàng rực rỡ, tiền ngọc trắng bóng, năng lượng tinh thạch long lanh, đây đều là tiền!”

“Tiền. Tiền đáng yêu, tiền tuyệt vời, tiền không gì không làm được! A ha, ngươi biết không, ta nửa năm trước mới gặp được chuyện buồn cười.”

Cơ Hạo không quan tâm Xi Chiến lẩm bẩm, mà là tiếp tục lật xem danh sách.

Xi Chiến uống một hớp rượu lớn, rung đùi đắc ý nói: “Nửa năm trước, thời điểm thông đạo vượt giới đi thông bổn nguyên thế giới còn chưa bị phá hủy, ta thu được một phong thư đến từ tông tộc. Ngươi biết bọn họ nói gì không? Hắc, thì ra ở bổn nguyên thế giới, gia tộc họ Xi, một cái chi nhánh gia tộc tương ứng của ta, thế mà sắp phá sản! Ngay cả tổ trạch, cổ bảo truyền thừa vượt qua mười ức năm của gia tộc, cũng bị gán nợ rồi.”

Thoải mái thở ra một hơi rượu, Xi Chiến cười quái dị: “Tằng tổ phụ của ta nói với ta, tổ tiên chúng ta tới thế giới này, là bị gia tộc đuổi đi, hắn cùng đường làm lính đánh thuê, do đó mới tham gia quân viễn chinh khai thác Bàn Cổ thế giới.”

Nhún nhún vai, Xi Chiến lặng lẽ nói: “Tổ tiên ta bị bọn họ đuổi khỏi nhà, các tộc nhân cao cao tại thượng đó, hiện tại suy tàn rồi, thế mà lại hướng chúng ta một mũi tộc nhân này mở miệng cầu cứu. Vì sao chứ? Không phải là tiền sao!”

Thưởng thức ngọc tệ trên tay, Xi Chiến đắc ý nhìn Cơ Hạo: “Ngài nói có đúng đạo lý này không? Tiền, mới là lực lượng đáng sợ nhất trên thế giới này! Cho nên, vì tiền, không có gì không thể làm ra.”

Cơ Hạo ngẩng đầu lên, rất nghiêm túc nhìn Xi Chiến: “Ta phi thường đồng ý cái nhìn của ngài, cho nên, ngài xem, ta đứng ở đây, mang đến lợi ích hậu hĩnh cho ngài. Ừm, cực hạn ngài có thể thừa nhận là bao nhiêu? Ta là nói, ta có thể mang đi bao nhiêu tộc nhân Đế thị nhất tộc?”

‘Ồ’!

Xi Chiến đứng phắt dậy, kinh ngạc hét to một tiếng, bốn con mắt vô cùng cuồng nhiệt nhìn Cơ Hạo: “Ngài… Xác định?”

Cơ Hạo nghiêm túc gật gật đầu, thanh âm trở nên càng thêm khàn khàn, lạnh như băng: “Ta muốn dùng máu của bọn hắn, rửa sạch sỉ nhục bọn hắn mang tới cho ta, rửa sạch sỉ nhục bọn hắn mang tới cho gia tộc ta.”

Xi Chiến kinh ngạc nhìn Cơ Hạo một lúc. Gã đem ngọc tệ trong vỗ mạnh vào trên bàn dài, rất sốt sắng nói với hắn: “Ta hiện tại tin tưởng, ngài là thật báo thù vì gia tộc rồi! Cho dù là bằng hữu của Đế thị nhất tộc, cho dù là thông gia của bọn họ, cũng sẽ không vì bọn họ tiêu phí số tiền lớn như vậy, cái này không phù hợp truyền thống của Ngu tộc mà!”

Dùng sức chà chà tay, Xi Chiến có chút khó xử nhìn danh sách thật dày trên bàn dài: “Nếu có thể, ta muốn đem tất cả bán cho ngài, khách nhân hào sảng ạ. Nhưng, phải chừa chút người sống dùng để chém giết trước mặt mọi người, ta chung quy không thể nói bọn họ đều chết bệnh hết chứ?”

Cơ Hạo lạnh nhạt nói: “Có thể có hoả hoạn mà, ngục giam Hắc Sa bảo? Cái tên này không tệ, ngục giam Hắc Sa bảo đột nhiên cháy, tộc nhân Đế thị nhất tộc đều bị chết cháy, lý do hay bao nhiêu chứ?”

“Hắc!” Xi Chiến đảo mắt, cơ thịt trên mặt kịch liệt run rẩy: “Hoả hoạn? Là lý do hay, nhưng, trong ngục giam không có bao nhiêu vật dễ cháy. Muốn thiêu chết nhiều người như thế, phải cẩn thận tính toán một phen.”

Cơ Hạo và Xi Chiến ghé lại vào nhau, hai người bắt đầu nghiêm túc châm chước, phải thế nào, mới có thể ở trong ngục giam dưới lòng đất chế tạo một trận hoả hoạn thiêu chết toàn bộ tộc nhân của Đế thị nhất tộc.

Thảo luận ước chừng một khắc, hai người còn chưa ra được kết quả, ngoài lầu nhỏ đột nhiên truyền đến tiếng la khóc chói tai của thiếu nữ:

“Buông ta ra, Cách Lỗ! Ngươi con lợn rừng vô sỉ không biết xấu hổ này, buông ta ra!”