Khi nghe tin Hỉ phi hóa điên, Vũ Tập Ân chỉ lắc đầu không nói gì. Hắn không thương tiếc gì cho nàng. Nàng quá tham vọng, quá mưu mô. Hắn không phải thiên thần, mà có thể tha thứ cho kẻ muốn hại mình. Trong một góc tâm hồn, hắn vẫn mong nàng chết. Bất quá, sống như nàng còn đau khổ hơn.
Khi nghe người khác nói Tiêu thị quân bị lăng trì vì mưu hại hoàng tử, hắn không hoàn toàn tin. Tiêu Ân chỉ mới được sủng ái, địa vị xuất thân lại không có, nếu có gan cũng không có gan lớn đến vậy. Phải có kẻ có thế lực và tâm cơ đứng sau y. Đó dĩ nhiên là Hỉ quý phi kia.
Vũ Tập Ân cười khổ, chẳng phải hắn biết tại sao Tiêu Ân phải chết vội chết vàng thế sao? Chắc chắn y đã đoán được tâm tư hoàng đế, nên phải chết. Chết là hết, chẳng nói được tiếng nào nữa.
Vũ Tập Ân ngồi lặng lẽ ở trên ghế, nhìn ra ngoài cửa, ánh chiều đang dần tắt, sắp tối rồi.
Vũ Tập Ân bỗng nghĩ, nếu một ngày, phụ hoàng nói ra tâm tư của mình mà ta không thể chấp nhận, liệu ta có chịu đau đớn như Tiêu Ân không.
Chắc chắn phụ hoàng không cho ta chịu đau đớn về thể xác, nhưng tâm hồn thì ta không dám đảm bảo.
Liệu phụ hoàng có giam cầm ta hay không?
Ta nên thuận theo, hay chạy trốn?
Ta không biết mình giữ tâm tư gì đối phụ hoàng.
Nhưng ta không muốn hiểu rõ.
Bởi sợ, nếu ta hiểu rõ nó, lại là một tình cảm loạn luân.
Bước vào Vũ Long điện, Vũ Nhiên Lãnh thấy bé con nhìn ngơ ngẩn ra phía bầu trời, cảm giác như bé sắp tan biến trước mắt mình, vội đến bên ôm bé con vào lòng.
Vũ Tập Ân nhìn nam nhân đang ôm mình. Vẫn như thế lo lắng, vẫn như thế sủng ái.
Phụ hoàng, ta phải làm sao?
Ta không muốn ngươi lại đau buồn, cũng không muốn chạm đến tình cảm khó tha thứ này.
Cả hai ta đều không thể vẹn toàn.
Ta phải làm sao?
“ Ân nhi, buồn chuyện gì sao?”
“ Không, Ân nhi chỉ cảm thấy mệt.”
“ Bé con bảo bối, ngủ chút đi. Bao giờ dùng vãn thiện cũng được a.”
Nằm gọn trong lòng nam nhân, chiếm lấy sự ấm áp quen thuộc. Vũ Tập Ân nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Hắn không biết tình cảm đối phụ hoàng là gì, chỉ biết, hiện tại, hắn yêu cái ôm ấm áp ôn nhu của người này.
Vũ Nhiên Lãnh thấy người trong lòng đã thở đều đặn, khuôn mặt lúc ngủ của bảo bối rất đáng yêu, chỉ muốn cắn lên hai má kia một cái.
Ân nhi, phụ hoàng biết con đang suy nghĩ điều gì.
Nhưng ta sẽ chờ, thời gian còn dài. Ta sẽ ở bên Ân nhi của ta, chờ Ân nhi chấp nhận ta.
Ân nhi, ngủ ngoan.
—
“ Đại huynh, ca sẽ đi biên cương sao?”
Sáng sớm hôm nay, khi Vũ Tập Ân tỉnh dậy thì nghe nói Đại hoàng tử sẽ đi biên cương trấn thủ nên hắn chạy ngay đến Đông cung.
Thấy con người nho nhã ôn nhuận kia đang ngồi dưới gốc bằng lăng, mỉm cười nói y ngồi xuống trò chuyện.
“ Ân. Tiểu Ân đã khỏe?”
“ Ân nhi khỏe rồi. Đại ca, ngươi đi thật sao? Ngươi mới 14 tuổi a?”
“ 14 tuổi là bắt đầu lo sự nghiệp rồi a. Ha hả. Ta còn phải về làm thái tử chứ, phải không?”
“ Ca ca muốn làm đế vương thế sao?”
Dịu dàng nhìn Vũ Tập Ân, Vũ Thiên Nguyệt cười nhẹ nói
“ Chẳng phải các đệ không ai muốn làm sao?”
“ Cái này … ca biết?”
“ Ha hả. Lão nhị, tính cách bốp chốp, chỉ thích đùa nghịch, từ bé đã không muốn làm đế vương lắm quy tắc. Lão ngũ chỉ thích học võ, không thích học văn, mong muốn sau này được du ngạo giang hồ. Bát đệ và Cửu đệ đều không thích hợp làm vua. Còn đệ, đệ thích không?”
“ Không. Làm đế vương chỉ tràn ngập cô đơn, như phụ hoàng ấy.”
“ Ha ha. Vậy thất đệ muốn làm gì?”
“ Đệ … không biết nữa. Chưa có mục đích. Nhiều khi muốn thoát khỏi cung cấm, ra ngoài làm một người tự do , nhiều khi lại dứt không được nơi này.”
“ Vì có người để thất đệ lưu luyến sao?”
Câu hỏi lại như khẳng định, Vũ Tập Ân chỉ cười, hắn hỏi sang chuyện khác.
“ Vậy sao đại ca không nhận định về Tứ ca Vũ Di Lưu a?”
“ Vũ Di Lưu? Ta không biết rõ về tứ đệ lắm a. Nhưng nếu đệ ấy có ý định làm đế vương, ta sẽ đoạt.”
“ Tại sao?”
“ Vì nếu Di Lưu lên ngôi, các đệ sẽ không thể tự do làm gì mình muốn. Ân. Di Lưu không ác, nhưng lại hờ hững lạnh lùng với thân đệ của mình rất nhiều.”
“ Vì chúng ta, mà đại ca lựa chọn trói mình trong cung điện này sao?”
“ Ha ha. Ngốc. Làm vua cũng có thú vui của nó mà.”
Nói rồi, Vũ Thiên Nguyệt nhìn ngắm đàn chim đang tung bay trên bầu trời xanh thẳm. Vũ Tập Ân không nói gì nữa, chỉ im lặng ngồi kế bên.
Giờ hắn đã hiểu tại sao đại ca muốn đi biên cương. Không phải là muốn tìm tự do như cánh chim trời kia một thời gian, rồi quay về giam cầm mình ở nơi cao cao tại thượng mà cô đơn đó sao?
Đại ca, chúng đệ nợ huynh quá nhiều rồi.
“ Tiểu Ân đang có gì buồn sao?”
“ Không.”
“ Đừng dối ta, ta thấy ánh mắt của đệ giờ này đã trầm xuống.”
“ Không hề.”
“ Vì phụ hoàng sao?”
Vũ Tập Ân không trả lời, chỉ im lặng. Đại ca cũng nhìn ra sao?
“ Tiểu Ân, đừng nghĩ nhiều quá. Nếu phụ hoàng quyết định giữ kín tâm tư không nói ra, là vì hắn thực sự sợ đệ đau khổ và khó xử. Nếu thế, cứ sống như trước, không phải cả hai đều không day dứt sao.”
“ Đệ …”
“ Đệ đệ ngốc a.” Vũ Thiên Nguyệt cúi xuống xoa đầu đứa em của mình, nhẹ giọng nói.
“ Nếu một ngày nào đó, đệ không muốn ở bên phụ hoàng, ta sẽ dùng mọi cách để đưa đệ thoát đi. Vũ Thiên Nguyệt ta thề không để một ai làm tổn thương đệ đệ của mình.”
“ Ca …” Vũ Tập Ân nức nở.
“ Ngốc a, trời đã nắng lắm rồi, về đi không phụ hoàng lo a.”
“ Ân.”
Quay qua tạm biệt đại hoàng huynh, Vũ Tập Ân lại trở về với con người vô ưu vô lo ngày trước, rời bước khỏi Đông cung.
Nhìn bóng dáng bé nhỏ đã rời xa, Vũ Thiên Nguyệt mỉm cười, giọng nói chua xót.
“ Đệ đệ, ngươi có thể nhìn ra phụ hoàng đối ngươi hữu tình, nhưng lại nhìn không được tâm ý của ta sao.”
Thở dài một tiếng đi vào. Vũ Thiên Nguyệt chỉ nói một câu dường như rất nhẹ.
“ Hạnh phúc đệ đệ. Nếu 5 năm trước, ta xuất hiện trước, liệu có dành được tâm của đệ hay không a.”
Tình cảm này, mãi mãi không một ai biết được.
Có lẽ, tốt cho tất cả đi.
—
Thấy nam nhân quen thuộc đang ngồi trước bàn ăn chờ mình, Vũ Tập Ân bổ nhào vào lòng y.
Mặc kệ đi, y không muốn hắn đối mặt, sẽ không đối mặt.
Đến lúc đó, hãy nghĩ.
Giờ này, chỉ cần sống hạnh phúc không phải sao
“ Phụ hoàng, Ân nhi đã về.”
“ Ân, Ân nhi thực sự đã trở về.