Vu Sắc Mỹ Túy

Chương 201: Kết quả của chờ đợi

----------------

Với thanh danh trong làng giải trí của Lê Khải Liệt, còn có phong cách thần bí của Vu Duy Thiển đối với những người xung quanh, các phóng viên lần này không tiến lên phỏng vấn như ong vỡ tổ nữa, tin tức đặc biệt được bán ra từ một người tài xế xe taxi, người nọ trở thành người trực tiếp nắm giữ tư liệu đặc biệt đó, được mời tham gia rất nhiều chương trình, khi sự kiện này xảy ra, các phóng viên rốt cục hiểu rõ.

Lấy đá chọi đá sẽ không có kết quả, chờ đợi và tiếp tục chờ đợi thì xem ra còn có thể gặp được một ít may mắn, đó mới là bí quyết thành công để gặt hái tin tức.

Kỳ thật ai lại không biết khi gặp được hai ngươi kia, chỉ cần vài người điên cuồng thì sẽ làm tất cả những người còn lại đều mất bình tĩnh, có rất nhiều phóng viên là fan hâm mộ của Lê Khải Liệt, mà một ít biên tập viên của các tòa soạn đã sớm chết mê chết mệt vì vẻ thần bí và nội tâm của người đàn ông phương Đông này.

“Hiện tại ngươi giống như diều hâu không bay ra khỏi ổ, Wirth, ngươi có khỏe không?” Khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt Vu Duy Thiển, Owen gọi một ly rượu mạnh.

“Diều hâu không bay ra khỏi ổ….là cách mà ngươi nhìn ta hay sao, Owen?” Hắn đem một ly Vodka đặt trước mặt Owen, ánh mắt cao ngất hình thành góc độ lợi hại, tạm thời xem nhẹ những lời này, “Vì sao ngươi lại ở đây? Người nọ đâu?”

“Liệt? Hắn ở đài phát thanh, không cần ta.” Owen uống cạn một ly rượu, tiếp tục yêu cầu một ly khác, Vu Duy Thiển biết tửu lượng của Owen không tệ nhưng sau khi nhìn thấy người này uống vài ly thì hắn nhận ra Owen hôm nay rất khác thường.

Ánh mắt bình tĩnh nhìn về một phía không rõ phương hướng, “Liệt hiện ại đang thu âm cho chương trình, hắn không cần ta, trên thực tế….không ai cần ta. Ngươi nói thử xem, ta cực khổ vất vả để mở công ty này là vì cái gì? Ta muốn chứng minh cái gì? Chỉ có một mình ta còn nhớ thương chuyện xưa, ta nghĩ rằng người kia không thay đổi, a….hắn quả thật không thay đổi, hắn vẫn thích mấy cậu trai trẻ….”

Vu Duy Thiển biết Owen đang nói đến Calgary, nhưng hiện tại hắn không có hứng thú nhúng tay vào chuyện của bọn họ, “Ngươi uống nhiều rồi.”

“Ta uống nhiều, ta uống nhiều nên mới có thể bị tình cảm của ngươi và Liệt cảm động, gọi điện thoại cho Calgary để hẹn tuần này gặp mặt, kết quả hôm nay lại thấy hắn đang ở cùng một người đàn ông khác, một người thanh niên trẻ tuổi, trẻ hơn Liệt, trẻ hơn cả ta, ta biết ngươi không còn nhỏ, Wirth, nhưng vì sao người phương Đông lại nhìn không ra tuổi tác? Người thanh niên kia cũng vậy–”

Đây là lần đầu tiên Owen uống nhiều như vậy ở trước mặt hắn, Vu Duy Thiển không tiếp tục rót rượu cho hắn nữa, những vị khách ngồi ở quầy bar đã sớm yên lặng, tất cả đều chuyển sự chú ý lên người bọn họ.

“Vì sao vẻ ngoài của các ngươi lúc nào cũng chỉ như tuổi hai mươi? Còn các nếp nhăn, vì sao người phương Đông không có nhiều nếp nhăn?” Owen thật sự uống quá nhiều nhưng hắn cảm thấy bản thân rất thanh tỉnh.

“Mọi người đều sẽ già.” Vu Duy Thiển không tính giải thích, so với người Châu Á thì ngươi Châu Âu sẽ già nhanh hơn, hắn không khỏi nghĩ đến Lê Khải Liệt, người đàn ông kia tựa hồ được thừa hưởng tất cả những ưu điểm của người phương Đông lẫn phương Tây.

“….Không phải mọi người đều may mắn giống các ngươi, tình yêu của các ngươi làm cho người ta ghen tỵ, ngươi biết không, làm cho người ta ghen tỵ!” Sắc mặt đỏ bừng, Owen vẫn còn đang nói, trong lòng như có lửa đốt, trước mắt tất cả đều là cảnh tượng mới vừa rồi, hắn nghiêng người vào quầy bar, muốn sờ vào Vu Duy Thiển.

Hắn muốn nhìn rõ ràng mặt của Vu Duy Thiển, khi thanh tỉnh thì hắn sẽ không làm như vậy, cũng không dám, nhưng hiện tại ghen tỵ và buồn khổ đang tra tấn hắn, hắn đã quên đây là trường hợp gì, Vu Duy Thiển cũng không phải người tùy tiện có thể đến gần.


Không thích bị một con ma men đùa giỡn, đôi mắt đen càng lúc càng lạnh lùng, Vu Duy Thiển định bẻ tay hắn thì có một người bước nhanh hơn, “Rốt cục đuổi kịp ngươi! Không phải nói là muốn gặp mặt hay sao? Tại sao vừa nhìn thấy ta thì liền xoay bước bỏ đi?”

Calgary dịu dàng cầm tay Owen, đem nó chuyển vào trong tay của mình, “Người mà ngươi muốn chạm vào chẳng phải là ta hay sao? Ngươi gọi điện cho ta bảo muốn gặp mặt, chẳng lẽ không phải để nói cái gì à?”

“Ta muốn nói cái gì với ngươi? Nói là ngươi có người mới? Calgary, coi như chấm dứt, ta đã thấy tất cả.” Owen nhìn thấy Calgary thì lập tức thanh tỉnh, hắn rút tay ra, “Tên thanh niên kia quấn quýt lấy ngươi, ngươi không có cách nào cự tuyệt hắn, ta–”

Vẫn chưa nói xong thì đã bị Calgary che miệng, “Đừng nói như vậy, vì không muốn ngươi hối hận, đừng nói, Owen, ta vì ngươi mà bị trục xuất khỏi giáo hội, chỉ vì chờ một câu của ngươi chứ không phải muốn ngươi hiểu lầm.”

“Hiểu lầm cái gì?” Ngữ thanh có một chút quen thuộc đột nhiên vang lên, một người phương Đông trẻ tuổi bước thẳng đến quầy bar, “Hóa ra đây là quán bar do ngươi mở, vị linh mục này không chịu nói cho ta biết, mà chẳng phải ngươi đã không còn là linh mục hay sao?”

Amy Lee, vì sao hắn lại đi theo Calgary vào đây, vấn đề này tạm thời gác sang một bên, nhưng thoạt nhìn theo như lời của Owen, người phương Đông kia chính là hắn.

“Hắn tìm ta chỉ để hỏi về chuyện của Wirth, ta không muốn nói cho hắn biết nên hắn mới quấn lấy ta, ngươi nhìn thấy là lúc hắn lấy tiền muốn ta bán tin tức cho hắn.” Calgary không biết có phải muốn cười khổ hay không, biểu tình rất kỳ lạ.

“Lấy tiền? Hắn cởi quần ở trước mặt ngươi là vì lấy tiền cho ngươi? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin ngươi hay sao?” Nhạc trong quán bar rất nhẹ nhàng, những tiếng xì xào trong quán bar cũng không quá lớn, nhưng Owen cất cao giọng nói ngay lúc này lập tức khiến nhiều người liền chú ý.

Amy Lee hiểu rõ, liên tục vẫy tay, “Ta không có hứng thú đối với đàn ông, ta nghe nói vị linh mục này quen biết với các ngươi nên mới tìm hắn để xin tin tức, ta cũng không phải–” Hắn giải thích, chỉ chỉ vào dưới quần lót của mình, “Gầy đây tình hình trị an quá kém, ta sợ bị cướp nên mới giấu tiền ở nơi bí ẩn một chút, chẳng lẽ như vậy cũng không được hay sao?”

Thảo nào biểu tình của Calgary trở nên kỳ lạ, e rằng cả đời này hắn chưa từng gặp phải một người dùng cách như vậy để mua bán tin tức với hắn.

Tình cảnh rất xấu hổ.

Vu Duy Thiển bỗng nhiên nhớ đến lời của Lê Khải Liệt, hắn chống lại đôi mắt của Amy Lee, người nọ đang nhìn hắn, vẻ mặt và nụ cười vô tội hơi dao động một chút.

“Tình yêu chính chắn, tôn trọng, chung thủy sẽ không dễ dàng biểu hiện ra ngoài, âm thanh của nó rất thấp, nó là khiêm tốn, nhượng bộ, ẩn nấp, chờ đợi lại chờ đợi.” Giống như đang đọc thơ ca, Calgary luôn lộ ra biểu tình điềm đạm nghiêm túc, hiện tại hắn dùng biểu tình vô cùng dịu dàng để nhìn Owen, “Nói cho ta biết, Owen, ta chờ được kết quả hay chưa?”

Owen tỉnh rượu hơn phân nửa, hóa ra hắn đã phạm sai lầm đáng ngượng ngùng này, bị Calgary nhìn ra hắn để ý đến người nọ nhiều như thế nào, nếu hắn ở lại sau vách tường lâu một chút để thấy rõ ràng tình cảnh khi ấy thì sẽ không rơi vào trường hợp đáng chê cười như vậy.

“Nếu ngươi vẫn không tha thứ lúc trước ta rời xa ngươi thì vì sao lại để ý người này làm gì đối với ta? Ngươi đang ghen, Owen, ngươi còn yêu ta, đừng để ta chờ quá lâu, ngươi muốn làm thế nào cũng được, nhưng đừng tiếp tục tra tấn ta nữa.”


Vì Owen mà hắn rời bỏ nước Anh để đến đây, Calgary tốt nghiệp trường dòng, hắn không lo linh mục còn có thể làm cái gì, mà thực chất hắn cũng chưa làm cái gì, hắn chỉ luôn chờ đợi, tựa như tội nhân chờ đợi bản án cuối cùng.

Lúc này Owen mới phát hiện Calgary đang thay đổi, ánh mắt của đối phương trở nên u buồn, mà chính mình thì sao, hắn rốt cục ý thức được việc hắn tự làm khó dễ cũng là đang đồng thời tra tấn cả hai người bọn họ.

“Nhiêu đó có tính là gì đâu…” Hắn thấp giọng, một lòng muốn tra tấn khảo nghiệm đối phương, nhưng cuối cùng không chỉ Calgary bị tra tấn khảo nghiệm, “Ta còn nói ghen tỵ với người khác, kỳ thật ta mới là một kẻ ngốc.”

Thù hận và quá nhiều tự ái sẽ làm tổn thương tình yêu, Owen tiến lên, “Linh mục, ta có thể xưng tội hay không?”

“Ta đã không còn là linh mục, nhưng mà bất cứ lúc nào ta cũng chờ ngươi xưng tội, ngươi có tội, ngươi đã cướp mất trái tim của ta từ rất nhiều năm về trước….” Cõi lòng của Calgary tràn đầy kích động.

Bọn họ thỏa mãn, nhưng mọi người lại cảm thấy không đủ, tiếc nuối nhân vật chính không phải là Miracle Leo mà bọn họ hy vọng, nhưng Vu Duy Thiển cảm thấy may mắn vì lúc này Lê Khải Liệt không ở đây, hắn còn có điều muốn hỏi Amy Lee.

Nguồn:

“Đi theo ta.” Hắn bảo Amy Lee đi theo hắn ra căn phòng ở phía sau.

Amy Lee đi theo, “Ngươi hỏi ta vì sao muốn điều tra ngươi? Bởi vì ta rất ngạc nhiên đối với ngươi, ngươi là người có được cây đàn vi-ô-lông kia, ta nhịn không được mà muốn nghe thử người như ngươi khi diễn tấu nó thì sẽ như thế nào, ta đã xem trên mạng, đáng tiếc chưa từng được thưởng thức trực tiếp.”

Hắn trả lời lưu loát, Vu Duy Thiển còn muốn hỏi về thứ bên trong cây đàn, bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng của Owen, “Wirth, ta và Calgary chuẩn bị về, ngoài cửa có một chiếc xe hơi kỳ lạ, khi ngươi trở về thì cẩn thận một chút.”

Amy Lee nghe xong, ánh mắt không ngừng chuyển động, không dám nhìn thẳng vào Vu Duy Thiển.

Amy Lee đang chột dạ, Vu Duy Thiển liếc mắt một cái liền nhìn thấu, liên hệ vài điểm với nhau thì sẽ biết vì sao Amy Lee đi tìm Calgary, “Ta mặc kệ vì sao ngươi biết Calgary, ngươi xin hắn thông tin của chúng ta là vì để xác định chúng ta có thể giúp được gì cho ngươi hay không, ngươi muốn xin giúp đỡ?”

“Không có ai muốn đùa với mạng của mình, gần đầy ta gặp đươc mấy người, chỉ có hai người các ngươi là không muốn giết ta, ít nhất nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì có được hay không?” Amy Lee có lẽ khoảng chừng hai mươi tuổi đổ lại, hắn tỏ vẻ thân quen với hắn, đưa tay chạm vào Vu Duy Thiển, “Nể mặt chúng ta đều là người Trung Quốc, ngươi giúp ta đi?”

Thấy Vu Duy Thiển không có phản ứng, hắn đau khổ thở dài, “Số ta mệnh khổ a, từ nhỏ lưu lạc tha hương, đến nơi đất khách quê người này, may mắn bẩm sinh có hứng thú với âm nhạc, ôm đàn đi làm công khắp nơi, làm học việc của các bậc thầy nên mới học được nhiều nhạc cụ như vậy, hiểu cách sửa chữa như thế nào, mọi người đều nói ta là thiên tài, kỳ thật ta là khổ tận cam lai.”

Amy Lee không ngừng thuyết phục, Vu Duy Thiển nhớ đến rất nhiều năm trước ở Trung Quốc đã từng có những người thấy sang bắt quàng làm họ để xin giúp đỡ, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Vu Duy Thiển thản nhiên đi ra ngoài, Amy Lee đi theo phía sau, “Ngài ơi, ngài Wirth ơi, giúp ta nói một tiếng với những người đó đi, ta thật sự chẳng biết cái gì cả, đừng tiếp tục đuổi giết ta nữa, mấy ngày nay ta không có cách nào đi làm, tiền gửi ngân hàng của ta cũng sắp dùng hết rồi.”

Những người đó là ai, hắn cũng rất muốn biết nhưng Amy Lee không hỏi ra manh mối.

Đi đến phía trước quầy bar, vẻ mặt của Vu Duy Thiển trầm xuống, ánh mắt sắc bén nhìn vào những người mà hắn không hề nhận thức, “Nếu ngươi muốn cướp bóc thì đã tìm lầm chỗ.”

Không còn khách khứa, có thể là bị đuổi đi, tiếng nhạc lẳng lặng du dương trong quán bar trống trải, người phục vụ bị dọa đến bủn rủn tay chân, trốn ở sau quầy bar, Jasmine có lẽ là bị dọa ngây người, sắc mặt trắng bệch, nàng bị một người đàn ông bắt lấy, họng súng dí vào thái dương của nàng.