Vu Sắc Mỹ Túy

Chương 172: Bảo vệ

“Nhanh như vậy mà mọi người đã đến đông đủ, không ngờ vật thí nghiệm bỏ trốn năm đó vẫn còn sống, hóa ra là ngươi thu nhận hắn, Leo, không hổ là Leo.” Bị ép đến mức này, toàn bộ gia nhân của Claudy lại không làm được gì Lê Khải Liệt, Kent Claudy tựa hồ lập tức già thêm mười tuổi.

Muốn lấy bí mật từ trên người của Lê Khải Liệt là không có khả năng, nhưng Wolf lại nằm ngoài dự kiến của hắn, “Tuy rằng ngươi không bằng Leo nhưng trên người của ngươi cũng có thứ mà ta muốn, xem ra thứ thuốc tiêm cho ngươi vào lúc trước quả thật có tác dụng.”

Trên người của Wolf không có biến dị rõ ràng như Lê Khải Liệt, nhưng con mắt màu đỏ cùng cơ bắp cuồn cuộn cũng rất giống với Lê Khải Liệt.

“Hóa ra không liên quan đến huyết thống, hắn thậm chí không nằm trong dòng họ Claudy…” Kent Claudy dường như vừa thất vọng vừa vui sướng, thì thào tự nói.

Là người coi trọng huyết thống nhất, tin tưởng chỉ có huyết thống thuần khiết của gia tộc Claudy mới có thể sinh ra lực lượng mà chỉ có trong ghi chép của gia phả, thế nhưng vật thí nghiệm không có huyết thống của Claudy lại có được năng lực này.

Josen nhìn chằm chằm Wolf, ánh mắt trở nên kỳ dị, hắn không thể chấp nhận sự thật như vậy, dòng máu cao quý của hắn đột nhiên trở nên vô nghĩa, “Vì sao, vì sao ngay cả người đàn ông này….”

Một bên mắt của Wolf như người bình thường, một con mắt sung huyết, thường xuyên đeo đồ chụp mắt, hóa ra đây mới là chân tướng, hắn cũng có đôi mắt thú giống như Lê Khải Liệt hiện tại.

“Bode, đây là công lao của cha ngươi, ta sẽ ghi nhớ.” Kent Claudy với vẻ mặt phức tạp nói với Bode đang đứng ở sau lưng, Bode chỉ gật đầu, cũng dùng ánh mắt kinh dị để nhìn Wolf.

Vu Duy Thiển luôn cảm thấy Lê Khải Liệt rất tin tưởng Wolf, từng nghĩ rằng đối phương tin tưởng vào năng lực của Wolf, hiện tại mới biết hóa ra Wolf không chỉ có năng lực mà còn có quan hệ sâu xa như vậy với Lê Khải Liệt.

Có lẽ bởi vì tình hình của Lydia rất tệ cho nên Wolf không thể khống chế mà biến thành như vậy, hoặc có lẽ con mắt của hắn lúc nào cũng đỏ ngầu cho nên mới phải che giấu, mặc kệ nói như thế nào thì phát hiện này cũng làm cho Kent Claudy dấy lên hy vọng một lần nữa.

Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt nhìn nhau, xác nhận thương tích trên người của Vu Duy Thiển đã tốt hơn rất nhiều, lúc này sắc mặt âm trầm của Lê Khải Liệt mới có phần dịu đi, “Bode, giao thuốc giải ra đây.”

Hoàn toàn không nhìn Claudy, hắn ôm Lydia, lời nói tràn ngập cảm giác áp bách khiến người ta tin tưởng nếu Bode không nghe theo thì nhất định sẽ có kết cục kinh hoàng.

Tiếng la hét đáng sợ cùng tiếng bước chân bỏ chạy ở bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến, nhưng bên trong lại im lặng đến mức khiến người ta hít thở không thông. Bên cạnh Kent Claudy còn có thân tín của hắn, mọi người vây quanh bàn tròn trong đại sảnh, không khí hết sức căng thẳng.

Bode không trả lời, Kent Claudy lại vô cùng hy vọng, từ khẩn trương dần dần trở thành ung dung, “Leo, dùng người đàn ông này để trao đổi thuốc giải, ngươi thấy thế nào? Hắn không phải người yêu của ngươi, cũng không phải thân nhân, ngoại trừ chức vụ vệ sĩ thì không hề liên quan đến ngươi, dùng hắn để trao đổi thuốc giải độc thủy triều thì ngươi cũng không bị tổn thất gì cả.”

Màu vàng óng chớp động dưới đáy mắt của Lê Khải Liệt, đồng tử u ám màu tro lục chiết xạ ánh sáng, có thể biến hóa trong nháy mắt.

Chụp mắt của Wolf bị rớt ra khi đánh nhau với đối phương, một bên mắt đỏ ngầu, so với Lê Khải Liệt thì càng dữ tợn và đáng sợ hơn, hắn nhìn thoáng qua Lydia ở trong lòng của Lê Khải Liệt, sau đó bước lên phía trước vài bước, “Đừng lo, điện hạ Leo, ta đồng ý.”


“Ngươi đã cân nhắc kỹ lưỡng chưa? Ngươi có biết bọn họ sẽ làm gì ngươi hay không?” Lê Khải Liệt xác nhận một lần nữa với hắn.

“Chức trách của ta chính là bảo vệ công chúa điện hạ.” Wolf nhìn chăm chú vào Lydia, sau đó nhanh chóng dời mắt, “Chỉ cần có thể lấy được thuốc giải thì các ngươi muốn xử trí ta như thế nào cũng được.” Hắn đi về phía của Kent Claudy.

“…..Không…..ta không đồng ý….” Một giọng nữ suy yếu đột nhiên vang lên, đó là Lydia, nàng mở mắt ra, nắm lấy tay của Lê Khải Liệt, ”Bởi vì không phải là Wirth….cho nên táng mạng của những người khác đều là cỏ rác? Anh hai, Wolf là vệ sĩ của ta, ngươi không có tư cách quyết định chuyện này!”

“Công chúa điện hạ!” Wolf thấy nàng tỉnh lại, hắn kích động đến mức gọi khẽ một tiếng, vừa định quay đầu, nhưng vẫn chưa hoàn toàn xoay người thì lại mạnh mẽ ngoảnh mặt quay đi, “Người không sao thì tốt rồi.” Bước chân tạm dừng, rồi lại tiếp tục tiến về phía trước.

“Quay mặt lại đây, Wolf.” Lydia nhẹ giọng nói, bị trúng độc khiến cho nàng sốt cao, sắc mặt đỏ bừng, toàn thân vô lực, nàng nhìn bóng dáng của Wolf.

“Thứ lỗi cho ta không thể, công chúa điện hạ.” Tất cả mọi người đều nhìn hắn từng bước một tiếp cận với bên phía Claudy, hắn đến từ nơi đó, lúc này lại trở về, nhưng nghênh đón hắn chính là vô số lần thí nghiệm, ma thuật, thậm chí có thể là giải phẫu, hết thảy còn đau đớn hơn so với cái chết.

“….Quay mặt lại, đây là mệnh lệnh của ta, ngươi muốn….cãi lời ta hay sao?” Lydia không thể tiếp tục duy trì sức lực, nàng càng nói thì màu xanh nhạt trên khuôn mặt đỏ bừng càng lúc càng bao phủ nàng.

Bước chân của Wolf dừng lại một chút, không tiến lên nhưng cũng không quay đầu lại.

Vu Duy Thiển đứng ở trước cửa nhìn thấy tình cảnh này, hắn dường như vừa thở dài vừa cảm thấy kỳ lạ, “So với cái chết càng đau đớn hơn mà cũng dám đối mặt, thế nhưng lại không dám nhìn người mà mình phải bảo vệ dù chỉ một chút, Wolf, không ngờ ngươi còn nhát gan hơn so với ta.”

Bị cười nhạo là nhát gan nhưng không có cách nào phản bác, Wolf siết chặt nắm đấm, nếu có thể thì hắn cũng muốn nhìn mặt công chúa Lydia một lần cuối cùng, nhưng mà….không được.

Từ sau lưng có thể nhìn thấy bóng dáng càng thêm cứng ngắc của Wolf sau khi Vu Duy Thiển nói ra những lời đó, hắn đang từng bước một tiến đến vực sâu không đáy, Lydia giãy ra khỏi vòng tay của Lê Khải Liệt, “Wolf! Cái tên nhát gan này! Ta không cần một người nhu nhược dùng tánh mạng để trao đổi thuốc giải cho ta, ngươi có nghe thấy hay không?”

Wolf áp lực đến mức sắc mặt đỏ bừng, dưới chân tựa hồ có một khối chì, mỗi một bước đều vô cùng nặng nề, rốt cục dừng ngay tại chỗ.

Sau khi Lydia dùng hết thảy toàn bộ sức lực để hô to thì toàn thân như bị kiệt quệ, nhìn thấy hắn dừng lại, trong lòng của nàng hơi thả lỏng, thở hổn hển mà ngã xuống đất, Lê Khải Liệt không có cách nào đỡ kịp. Chưa đến nửa giây, Wolf phát hiện Lydia chống đỡ hết nổi mà ngã xuống đất, hắn lập tức xoay người rồi phóng đến để đỡ lấy nàng.

Rốt cục Lydia nhìn thấy sự biến hóa trên mặt hắn, màu đỏ tràn ngập toàn bộ hốc mắt, con mắt của hắn đỏ ngầu như máu, răng nanh xông ra, quỷ dị đến mức làm cho người ta sợ hãi.

“Đừng nhìn ta.” Hắn chật vật quay đầu đi, trên mặt lại bị một đôi bàn tay mảnh khảnh ôm lấy, ánh mắt của nàng vẫn không hề nhúc nhích, “Ta không sợ, nói cho ta biết, Wolf, đây là lý do mà ngươi từ chức, không chịu làm vệ sĩ của ta hay sao?”


Wolf trầm mặc, lý do không chỉ có một, nếu không nói thì có lẽ không còn cơ hội gặp lại Lydia, “Không, bởi vì ta không bao giờ còn xứng đáng để làm một vệ sĩ.” Cuối cùng hắn chỉ trả lời như vậy, không giải thích quá nhiều.

“Công chúa điện hạ, xin hãy yên tâm, ta sẽ bảo vệ người, cho dù dùng cả tánh mạng của mình.” Hắn giao Lydia cho Lê Khải Liệt, khi chuẩn bị xoay người bước đi thì bỗng nhiên bị một người giữ chặt.

Bởi vì lên cơn sốt mà đôi môi trở nên nóng rực đang chạm vào khóe miệng của hắn, lại chậm rãi chuyển lên mí mắt của hắn, Lydia thở ra hơi thở nóng sốt khiến Wolf ngây ngẩn cả người, nàng bất mãn nói nhỏ, “Ta không phải ôn dịch, yêu ta đáng sợ như vậy hay sao? Nếu không muốn để cho ta biết thì ít nhất khi ta hôn mê đừng dùng ánh mắt như vậy để nhìn ta….”

“Wolf…..Ta không phải lúc nào cũng hôn mê, ngươi tưởng là những gì ngươi đã nói với ta, cách mà ngươi ôm ta, ta sẽ không phát hiện hay sao?” Nàng cố gắng ngửa mặt lên, lộ ra một nụ cười giảo hoạt.

Trong lúc Lydia hôn mê vì bị trúng độc, Wolf cơ hồ không hề rời khỏi nàng nửa bước, hắn chưa bao giờ nói những lời vô cùng thân thiết, chẳng qua hắn chỉ không ngừng lặp đi lặp lại, không ngừng hứa hẹn là sẽ bảo vệ nàng, sẽ bảo vệ nàng….

Có người con gái nào lại thờ ơ đối với tình cảm như vậy? Cho dù có thì Lydia cũng không phải là một trong số đó.

“Công chúa điện hạ….” Wolf lại đẩy tay của nàng ra, “Xin đừng như vậy.” Hắn không xứng.

Hắn như vậy làm sao có thể xứng với vị công chúa xinh đẹp lại kiên cường này.

“Cho dù ta chết thì ngươi cũng không chịu mở miệng nói yêu ta hay sao? Chỉ bởi vì ngươi là vệ sĩ? Hay là bởi vì ngươi sẽ biến thành như vậy? Ngươi cũng quá khinh thường Lydia này….” Nàng nắm lấy tay của hắn, bàn tay thô ráp to lớn, bởi vì sợ dùng sức quá mạnh sẽ làm nàng bị thương nên hắn không dám cự tuyệt.

“Ngươi không biết ta từng làm cái gì, công chúa điện hạ, ta cũng từng thuộc về nơi này–” Wolf vừa nói đến đây thì đã bị Josen cắt ngang.

“Từ biệt đủ chưa, bắt hắn lại!” Josen biết tình huống đối với bọn họ bất lợi, hắn hô to, thân tín của hắn lập tức nhằm về phía Wolf.

“Đừng nhầm lẫn! Đối tượng giao dịch với các ngươi là ta!” Lê Khải Liệt đẩy Lydia vào tay của Wolf một lần nữa, nháy mắt với người ở trước cửa, Vu Duy Thiển nghiêng người, vô số bóng đen nhảy vào phòng.

Thiên hồn.

Senzou ở sau lưng Vu Duy Thiển không ngừng chấp tay làm kết ấn, động tác kỳ lạ, phát hiện hắn có liên quan đến lực lượng thần bí, người của Claudy lập tức tiến lên, Vivian dẫn theo Woodley ở bên cạnh trợ giúp, nhất thời làm dấy lên một cuộc chiến hỗn loạn.

“Ta biết mà, các ngươi tuyệt đối không thể thiếu ta.” Từ ngoài hành lang truyền đến một giọng nữ giống như nữ vương, nhàn nhã dẫn người của Hecate tiếp cận mục tiêu, Samantha vừa cười duyên vừa bóp cò súng, người chặn đường trước mặt bị nàng bắn một phát trí mạng, ngay chính giữa trán.

“Leo, ta có thể mượn tình nhân của ngươi được hay không? Ngươi đã không cần ta nhưng ta lại thấy hứng thú đối với hắn, xem như bồi thường ta, thế nào?” Nàng đi về hướng của bọn họ, nói ra lời kích thích Lê Khải Liệt.

“Cút ngay! Đừng lộn xộn!” Lê Khải Liệt không có tính nhẫn nại đối với nàng, hắn nắm lấy cổ họng của một người rồi ném vào vách tường, ánh mắt thô bạo quét qua, “Bất kỳ kẻ nào cũng đừng hòng có chủ ý đối với hắn, cẩn thận ta bẻ gãy cổ của ngươi, Samantha!”

“Hóa ra ngươi còn nhớ rõ tên của nàng, vì sao từ trước đến nay không nói với ta? Đừng bảo là ngươi đã quên.” Vu Duy Thiển vừa cười lạnh vừa tới gần, động tác chớp nhoáng, hắn bẻ ngược cổ tay của Lê Khải Liệt rồi áp sát đối phương vào vách tường.

“Không nói cho ngươi là ta không đúng, nhưng nhìn thấy ngươi ghen thì ta rất thích, càng mắng ta thì ta càng biết ngươi yêu ta nhiều như thế nào, Duy.” Lê Khải Liệt không giãy dụa, hắn nghiêng đầu rồi cười một cách tà khí, sau đó áp sát vào bờ môi của Vu Duy Thiển.

Mắt thấy nụ hôn sẽ tập kích, Vu Duy Thiển bỗng nhiên buông Lê Khải Liệt ra, nâng khuỷu tay lên để đánh gục một kẻ địch đang lén lút tiếp cận, động tác mãnh liệt, nhưng ánh mắt không hề dời khỏi Lê Khải Liệt, khi hắn vừa chuyển mắt thì lập tức phát hiện Bode lợi dụng lúc hỗn loạn mà bỏ trốn ra ngoài