Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 778: Ngươi thực không muốn xin lỗi?

Chữ "sát" này vừa ra phong vân biến sắc, cát bay đá chạy, khu vực này thoáng cái tràn đầy ý vị huyết tinh, sát khí nồng đậm, giống như ở trong Tu La Huyết Ngục vậy.

Mọi người kinh hãi, tên Võ Hoàng kia cũng phát lạnh cả người, đám người Chu Tử Trạch, Đặng Giang liền lập tức lui nhanh ra phía sau, khiếp sợ đến cùng cực, nội tâm không khỏi sinh ra sợ hãi vô hạn. Trong quân doanh, đám người đang chìm trong tu luyện cũng nghe được chữ "sát" này của Sở Nam rõ ràng, hai mắt mở mạnh ra, đem quân đao bên người túm lấy mà đạp không phóng tới.

"Sát khí của một mình hắn tại sao có thể nồng đậm như thế? Sát khí nồng đậm như vậy, hắn đến cùng là đã giết bao nhiêu người? Một chữ "sát" của hắn cư nhiên mạnh hơn cả ba vạn Hổ Bí quân!"

Khiếp sợ của bọn hắn, cộng lại so ra còn kém hơn một màn kế tiếp.

Ngay lúc chữ "sát" của Sở Nam vừa ra, trong nội tâm ba vạn Hổ Bí quân liền giống như bị ngàn đao vạn quả, ngạo khí trong lòng của bọn hắn quân lập tức không còn sót lại chút gì!

Một tiếng "sát" của Sở Nam kéo dài chấm dứt, nhưng tiếp đó lại "đông" một tiếng!

Nguyên lai, một tiếng "đông" kia chính là tiếng của ba vạn Hổ Bí quân quỳ xuống đất mà phát ra.

Ba vạn người dốc sức khiến cho Sở Nam quỳ xuống, giờ phút này lại chính mình phải quỳ xuống!

Tên Võ Hoàng kia âm thầm chứng kiến cảnh này, hai mắt bỗng dưng trợn ngược lên.

"Như thế nào lại xuất hiện tình huống này, thanh danh Hổ Bí..."

Dứt lời, hắn liền hướng Sở Nam quát:

- Sở Nam, đây là lựa chọn của ngươi? Ngươi tốt nhất sau này không nên hối hận!

- Trời tạo nghiệp vẫn có đường sống, tự gây nghiệp khó sống lâu! Cái này, đều là do các ngươi gieo gió gặp bão!

Sở Nam không có truyền âm mà cứ như vậy nói thẳng ra, khiến cho ba vạn Hổ Bí quân trong lòng sinh ra áy náy không thôi. Đương nhiên, bọn hắn áy náy không phải vì suy nghĩ cẩn thận những gì hắn nói mà là áy náy vì không thể làm cho Sở Nam quỳ xuống, còn bọn hắn lại làm tổn hại thanh danh Hổ Bí quân.

Tên Võ Hoàng kia rốt cục nhịn không nổi, thân hiện trên không trung, quát:

- Sở Nam, vũ nhục Hổ Bí, để mạng lại a!

Nói xong, người này lập tức hướng Sở Nam đánh tới.


Sở Nam thờ ơ.

Không trung lại truyền đến một tiếng hét kinh thiên:

- Lăn xuống ngay!

- Lăn xuống ngay!

Ba chữ trầm trọng từ trên không nổ vang ra, tên cao giai Võ Hoàng kia thân hình đột nhiên trì trệ, vừa muốn quay người lại giải thích cái gì đó nhưng hư không chợt dần hiện ra một thân ảnh cao lớn phẫn nộ, quát:

- Còn ngại chưa đủ mất mặt sao?

- Vâng, đại tương quân, Hổ Liệt xin lui.

Người tên Hổ Liệt cao giai Võ Hoàng này đang muốn lui ra thì đột nhiên nghe thấy một thanh âm nhàn nhạt truyền đến.

- Cứ như vậy liền muốn lui sao?

- Ân?

Hổ Liệt nhìn về phía thanh âm phát ra liền thấy được Sở Nam, còn tên nam tử uy vũ kia cố gắng nhịn lửa giận xuống, cao giọng nói:

- Sở Nam, ngươi muốn ép người quá đáng!

- Ta ép người quá đáng? Mới vừa rồi là ai âm thầm truyền âm muốn dùng cái vị trí Vạn phu trưởng, đệ thập tam bộ chi chủ để mua một quỳ của ta? Vừa rồi là ai thẹn quá hoá giận muốn đột nhiên giết người?

Hai câu hỏi này của Sở Nam vừa ra khỏi miệng liền đem Hổ Liệt kia sững sờ tại chỗ, là hắn tìm không ra câu gì để phản bác, còn đám Thanh thành tân binh kia đã phục hồi lại tinh thần, lại nghe được câu này cả đám lập tức phẫn nộ tới cực điểm, từng tiếng "hèn hạ", "vô sỉ" thao thao bất tuyệt truyền ra.

Cho dù Hổ Liệt công phu dưỡng hàm không tệ nhưng khuôn mặt lúc này bị bức tới đỏ bừng, lúc này hắn nhìn thoáng qua còn so với đám quân sĩ đang quỳ dưới kia còn khó con hơn nhiều, quát to:

- Sở Nam, ngươi bức Hổ Bí quân ta quỳ xuống, đây chính là tội lớn, bổn tướng quân...


- Tài nghệ không bằng người lại muốn kiếm cớ, đây cũng là Hổ Bí quân sao? Hôm nay coi như ta đã kiến thức được, Hổ Bí quân, nguyên lai không hơn gì cái này mà thôi!

- Ngươi...

Hổ Liệt nghẹn lời, còn nam tử trước kia muốn Hổ Liệt lăn xuống nhưng lại không biết đang nghĩ cái gì, vẫn giữ vững trầm mặc. Hổ Liệt nghẹn lời một lúc, sau lại tiếp tục quát:

- Sở Nam, mặc kệ ngươi nói ngọt thế nào cũng khó thoát tội này, Hổ Bí quân ta, trên chỉ cúi lạy Thiên tử, hôm nay ngươi lại khiến bọn hắn hướng ngươi quỳ xuống, tội khi quân như vậy lẽ ra phải chém chết trước mọi người!

Hổ Liệt cư nhiên chụp cái tội này lên đầu Sở Nam, sắc mặt đám người Chu Tử Trạch đại biến, vô cùng lo lắng nhìn về phía Sở Nam, ngay cả đám Thanh thành tân binh muốn vì Sở Nam quên mình phục cũng có không ít người trầm mặc xuống, liên luỵ tới Thiên tử, bất luận cái chuyện nhỏ gì cũng đều biến thành đại sự.

Mà Sở Nam, nhưng lại ha hả cười lên.

- Sắp chết đến nơi, ngươi còn có thể cười được!

Khoé miệng Hổ Liệt mang theo một tia vui vẻ, bước tới phía trước mấy bước, muốn lấy thế áp Sở Nam. Sở Nam cười, nói:

- Ngươi thấy rõ chứ, ba vạn Hổ Bí quân này quỳ lạy rốt cục là ai!

Hổ Liệt xem xét một chút, phương hướng ba vạn Hổ Bí quân kia quỳ lạy cũng không phải là Sở Nam, phương hướng kia ngược lại là hướng về phía hắn.

Sắc mặt đại biến, hắn nhanh chóng thối lui sang một bên, đồng thời trong nội tâm còn tràn đầy hối hận.

"Vừa rồi thực không nên đi về phía trước vài bước kia..."

- Hổ Liệt, ngươi thật lớn mật...

Nghe Sở Nam phản công như vậy, Hổ Liệt tranh thủ mà ngăn lại, nói:

- Sở Nam, ngươi chớ có ngậm máu phun người, ngươi để bọn hắn quỳ xuống lạy chính là ngươi, không phải là ta...

Lúc này, tên mà Hổ Liệt gọi là Đại tướng quân kia rốt cục mở miệng, nói:

- Sở Nam, ngươi muốn làm sao bây giờ?

- Xin lỗi!

- Xin lỗi cái gì?

- Hướng ta xin lỗi, hướng Thanh thành tân binh xin lỗi!

- Không có khả năng!

Hổ Liệt ngắt lời, kiêu ngạo như hắn thì làm sao có thể hướng những con sâu cái kiến kia nói lời xin lỗi đây?