Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 161: Cứu tràng

- Cứu mạng!

Tiếng hét này tất nhiên là của Ô Cát.

Cỗ khí tức tử vong này càng lúc càng đậm, Ô Cát cũng bất chấp khoảng cách liền hét lớn một tiếng, hi vọng bọa vệ được tính mạng rồi sau đó báo thù.

Nghe thấy tiếng kêu cứu mạng, mười tên Hắc y nhân giống như tên rời cung, phóng đi.

Giờ phút này, thân thể Sở Nam và thanh trọng kiếm đều ngập tràn sát khí, một đường đuổi giết.

Ô Cát vừa chạy vừa hét lớn:

- Ngăn hắn lại!

Mười tên Hắc y nhân lập tức lấy ra pháp bảo vũ kỹ, cùng đánh tới phía trọng kiếm.

Vũ khí như tấm lưới dày đặc bao phủ lấy trọng kiếm.

Trọng kiếm với thế như chẻ tre lần lượt hất văng vũ khí của bọn hắn, sau đó chém về phía đám Hắc y nhân.

- Phụt phụt phut….

Lực lượng ngàn cân khiến cho mười tên Hắc y nhân đồng thời bị nện đến huyết khí dâng trào, miệng cũng thổ huyết.

Không chờ cho bọn chúng thở một hơi thì Sở Nam lại vung trọng kiếm bổ ngang chém dọc, một kiếm chém ngang lực lập tức có ba tên Hắc y nhân cảnh giới Võ Tướng bị trọng kiếm đoạt mạng.

Thấy một màn như vậy, Ô Cát vô cùng kinh hãi, đều là cảnh giới Võ Tướng, vậy mà ba người kia hợp lại vẫn không thể địch lại.

Đám người Phổ Đa Kiệt ở bên kia bởi vì biến cố bất thình lình này cho nên cũng không lập tức phóng tên, trái lại đứng quát sát tình thế.

Tử Mộng Nhân nhìn thấy Sở Nam vừa mừng vừa sợ, khiến nàng mừng rỡ đó là tên ngốc không gặp chuyện gì, vẫn ổn, bất giác Tử Mộng Nhân hét lên:

- Đồ ngốc.

Tiếng hét truyền đến tai Sở Nam, ngay cả Ô Cát và Phổ Đa Kiệt nghe thấy cũng kinh ngạc.

Ô Cát quay đầu lại thấy Thu Tiểu Mạch vẫn còn sống thì quát lên một tiếng phẫn nộ:

- Phổ Đa Kiệt, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau phóng tên bắn chết bọn chúng!

Phổ Đa Kiệt giật mình hồi phục tinh thần, gào lớn:

- Phóng tên, phóng tên!


Lúc nghe thấy Tử Mộng Nhân hét lớn một tiếng “Đồ ngốc”, ánh mắt Sở Nam chợt lóe lên một tia ôn nhu, thế nhưng lúc nghe thấy tiếng bắn tên thì tia ôn nhu lập tức biến thành hận ý sát khí ngập trời.

Trọng kiếm vốn đang chém ra và nắm quyền vung ra đều thu trở về, không để ý đến đám người phóng đến công kích hắn, Sở Nam hét lớn một tiếng:

- Kẻ nào dám làm tổn thương bọn họ ta sẽ lấy mạng kẻ đó!

Cùng với tiếng hét, Sở Nam mang theo vòng xoáy nước phạm vi mười xích phóng lên không trung.

Lúc này, hai chân Thiết Thương Hùng đạp mạnh xuống đất, huyết tiễn của Thu Tiểu Mạch cũng bắn ra, phóng thẳng về phía Phổ Đa Kiệt.

Mà trên không trung lúc này cũng xuất hiện vũ tiễn ngập trời.

Khóe mặt Tử Mộng Nhân rơi xuống một giọt lệ, miệng khẽ lẩm bẩm:

- Đồ ngốc, nhìn thấy ngươi vẫn ổn, cho dù có chết ta cũng không hối hận.

Địa chấn, huyết tiễn phá không, Sở Nam vừa tung người nhảy lên vừa vặn nhảy đến màn mưa tiễn đầy trời.

Ngay lập tức, những mũi tên bắn về phía đám người Thu Tiểu Mạch liền bị vòng xoáy sau lưng Sở Nam xoắn thành bụi phấn, rơi lả tả xuống đất, về phần những mũi tên trước mặt Sở Nam thì đều bị Hỗn Nguyên Ban Chỉ cản lại.

Sau đó, Sở Nam đáp xuống đất, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Phổ Đa Kiệt, lạnh lùng thốt từng chữ:

- Các ngươi cùng lên đi, có chiêu thức gì hãy sử ra hết, ta chấp toàn bộ!

Toàn thân Phổ Đa Kiệt lạnh run, nhìn thấy tràng cảnh toàn bộ vũ tiễn trên không trung đều hút về phía lưng Sở Nam, đồng tử giãn to như muốn lồi ra, khóe miệng không ngừng run rẩy.

Sở Nam quay đầu lại nhìn Ô Cát, Ô Cát đang muốn hét ra lệnh lại nghe thấy Sở Nam nói:

- Ngươi cũng trốn không thoát đâu, đêm nay ngươi tất mất mạng!

Trong lòng Ô Cát bừng bừng lửa hận, kế hoạch kín kẽ không chút sơ hở như vậy lại trở thành cục diện như bây giờ.

Từ lúc nhận được tin tức đám người Thu Tiểu Mạch tiến vào trong đầm lầy độc vụ thì bọn hắn liền đề phòng vạn nhất, ở bên ngoài Bách Uyên Tùng Lâm giám thị, kết quả nhìn thấy gã vẫn không chết, không ngờ lại có thể thoát ra khỏi đầm lầy độc vụ. Vì vậy cả đám liền lập tức bố trí thiên la địa võng, thả ra hai quân cờ.

Thế nhưng tác dụng của cả hai quân cờ kia đều bị một cái biến số khiến cho không thể phát huy tác dụng được.

Không chỉ có vậy, ngược lại còn làm bại lộ, khiến bọn chúng tìm ra ngọn nguồn….

Ô Cát không dám nghĩ tiếp nữa, nhìn thấy Sở Nam giết đến đám người Phổ Đa Kiệt.

Ô Cát nhắm chặt hai mắt, không cần nhìn thì hắn cũng biết người của Phổ Đa Kiệt khẳng định chỉ chống đỡ được không quá vài phút. Hắn nhìn đám người Tử Mộng Nhân ở bên cạnh, đột nhiên nghĩ ra một kế hay, thấp giọng phân phó đám Hắc y nhân:


- Bắt những kẻ kia lại!

Nói xong, Ô Cát cũng cùng với đám Hắc y nhân phóng về phía Tử Mộng Nhân, bao vây đám người nàng, đây chính là cơ hội cuối cùng của bọn hắn, chỉ cần có thể bắt được bọn người kia thì sẽ chiếm được thế chủ động, chuyện tiếp theo sẽ do bọn hắn định đoạt, bất kể là biến số gì cũng sẽ không thể thay đổi được, tất cả đều sẽ trở thành tử số.

Phổ Đa Kiệt bây giờ giống như rơi vào hầm băng, lạnh thấu xương cốt, tương lai tốt đẹp của hắn, dã tâm của hắn, mộng tưởng trở thành đệ nhất nhân Hóa Phương tộc, trở thành đệ nhất nhân của Hóa Phương tộc,…. Lúc này đều bị tên ma quỷ giết người không gớm tay này phá vỡ, hủy sạch hy vọng của hắn.

Hơn năm mươi tên tộc nhân, mặc dù phần lớn đều là Đại Võ Sư, còn có một vài người là Võ Tướng, thế nhưng bất kể là Đại Võ Sư hay Võ Tướng đối mặt với tên ma quỷ này thì ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.

Đặc biệt là vòng xoáy nước quỷ dị kia, giống như muốn đem mọi thứ cắn nuốt hết sạch.

- Ta phải bắn chết ngươi! Bắn chết ngươi!

Phổ Đa Kiệt lắp tên bắn cung.

Mà lúc này, Sở Nam chợt xoay người, giương ánh mắt lạnh lẽo nhìn Phổ Đa Kiệt, quát lạnh:

- Đáng chết!

Mũi tên mà Phổ Đa Kiệt vừa bắn ra chính là mũi tên uy lực nhất mà bây giờ hắn có thể bắn được, thế nhưng trọng kiếm trong tay Sở Nam chỉ vung một cái liền chém mũi tên rơi xuống đất….

- Làm sao có thể như vậy? như thế nào….

Phổ Đa Kiệt còn chưa kịp bi thán thì một quyền của Sở Nam đã nện thẳng vào mặt hắn.

Một quyền này Sở Nam đã không chế lực lượng, không giết chết hắn, bởi vì giữ lại kẻ này vẫn còn hữu dụng.

Vừa đánh ngất xỉu Phổ Đa Kiệt thì sau lưng Sở Nam truyền đến tiếng gào rống của Thiết Thương Hùng.

Sở Nam ngay cả đầu cũng không quay lại liền nhảy đến sát cánh cùng Thiết Thương Hùng.

- Người không phạm ta thì ta không phạm người, nếu người phạm ta thì ta sẽ trả lại gấp trăm lần!

Sở Nam lạnh lùng thốt, bỏ trọng kiếm vào trong nhẫn trữ vật, nện đến một quyền.

- Toàn Lực bạo!

Kiếm của tên Võ Tướng đang lóe lên hào quang rực rỡ, đột nhiên bị một nắm đấm lớn đánh thẳng tới mặt.

Ngay lập tức hào quang tiêu tán.

Tiếng “Răng rắc răng rắc” vang lên rợn người, xương cốt và thân thể của tên Hắc y nhân liền bị đập nát.

Sở Nam không hề lưu tình, mỗi một quyền đều là toàn lực.

Ô Cát chỉ thấy yết hầu khô khốc, đây chính là các tinh anh mà trong hội chuyên môn huấn luyện, vốn để cho bọn hắn ra ngoài rèn luyện để tu vi tăng trưởng nhanh hơn, thế nhưng không ngờ lại bị Sở Nam dùng nắm quyền lần lượt đánh chết.

Sự tình đã không thể thay đổi.

Bây giờ…. Chỉ có thể trốn.

Ô Cát quyết đoán quát:

- Nhiệm vụ thất bại, triệt thối!

- Các ngươi…. một tên cũng đừng mong chạy thoát!