Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 156: Nhất Bạo Mãn Thiên Quang Hoa

Mưa to tầm tã lúc đêm khuya thanh vắng, liên miên bất tuyệt….

Lúc này, ba người Sở Nam đang ở trên ngọn núi mà Thu Tiểu Mạch nói, vượt qua một ngọn núi, nghe thì có vẻ gần, thế nhưng lúc đi qua, mặc dù không đến mức cách xa vạn dặm nhưng cũng trên ngàn dặm.

Đám người Sở Nam cũng không đi đường suốt đêm, lúc này bọn họ đang đứng dưới một cây đại thụ che trời.

Tử Mộng Nhân dựa vào Sở Nam ngủ, Thiết Thương Hùng sau khi ăn no cũng ngủ say, lòng Thu Tiểu Mạch tràn đầy lo lắng, không biết tình huống trong tộc bây giờ như thế nào, cũng không biết cha đã ra sao, nghĩ đến những việc này, Thu Tiểu Mạch không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Sở Nam thì đang tu luyện, dưới cơn mưa to tầm tã như vậy, đương nhiên phải tu luyện Thủy nguyên lực, vừa tu luyện, Sở Nam vừa nghĩ:

- Nếu như có thể đồng thời tu luyện vài loại nguyên lực một lúc thì thật là tốt biết bao.

Suy nghĩ này chỉ chợt lóe lên, thế nhưng cũng để lại ấn tượng thật sâu trong lòng Sở Nam.

Mưa to mãi không ngừng, Sở Nam lập tức chìm vào trong tu luyện.

Đột nhiên, một âm thanh “Sa sa sa” rất nhỏ truyền đến trong tai, trong mắt hắn bắn ra hàn quang lạnh lẽo như băng, lạnh lùng quát:

- Kẻ nào lén lén lút lút? Đi ra!

Nghe thấy tiếng quát, Thu Tiểu Mạch liền đứng bật dậy, kéo cung lắp tên, Tử Mộng Nhân cũng từ trong mộng tĩnh lại, Thiết Thương Hùng lại càng giống như một cột sắt lẳng lặng đứng bên cạnh Sở Nam.

- Đồ ngốc, xảy ra chuyện gì vậy?

Sở Nam còn chưa kịp trả lời thì một tiếng rít lớn vang lên, kèm theo đó là âm thanh xé gió.

Vèo vèo vèo….

Gần trăm mũi tên kim quang lóe lên, lập tức bao phủ lấy ba người một thú.

Đối phương không ngờ không hô đã đánh, có thể nói là trực tiếp hạ sát thủ.

Sở Nam cầm trọng kiếm trong tay, tung người nhảy lên không, trọng kiếm vung lên, một đạo ánh sáng rực rỡ lóe lên, vài chục mũi tên lập tức bị chém đứt, trọng kiếm huy động liên tục ba lượt, tất cả những mũi tên phóng tới đều bị chém rụng đầy đất.

- Gấu, coi chừng đằng sau! Mộng Nhân, theo sát ta, Tiểu Mạch, thủ ở giữa.

Sở Nam ra lệnh, Thiết Thương Hùng lập tức biến lớn thân hình, Tử Mộng Nhân cũng lấy Ly Hỏa Kiếm ra, Thu Tiểu Mạch lớn tiếng phẫn nộ quát:

- Các ngươi đến cùng là ai? Ta là Hóa Phương tộc….


Còn không đợi Thu Tiểu Mạch hết lời thì bên kia lại lần nữa phóng tên, lần này tên bắn một cách hỗn loạn không trật tự, so với vừa rồi còn mãnh liệt hơn.

Sở Nam nhanh chóng vung trọng kiếm, trong lòng thầm nhủ:

- Hóa Phương tộc khẳng định đã xảy ra kịch biến! Những người này cho dù không phải là người của Hóa Phương tộc cũng là người trong tộc nào đó ở Man Việt, chỉ có như vậy mới có nhiều võ giả dùng tên làm vũ khí như thế, từ tốc độ bắn tên này mà nói thì mỗi người trên cơ bản đều là cảnh giới cao cấp Võ Sư, thậm chí còn có võ giả Đại Võ đang âm thầm mai phục, chờ một kích trí mạng.

Hàng mũi tên thứ ba phóng tới rậm rạp chằng chịt, mũi tên ở trên bầu trời để lại từng đạo hào quang rực rỡ, màn hào quang rực rỡ này lại khiến người nhìn có cảm giác say mê kỳ lạ.

Sở Nam hét lớn một tiếng:

- Đến gần ta!

Hàng tên thứ ba rõ ràng không giống với hai hàng tên vừa rồi, tốc độ nhanh hơn, uy lực bạo tăng, Sở Nam vội vàng đeo Hỗn Nguyên Ban Chỉ lên, thế nhưng cũng không có kích phát phòng ngự của Hỗn Nguyên Ban Chỉ, bởi vì trên người bọn hắn đều không có nguyên thạch hay là tinh hạch Ma thú để bổ sung nguyên lực, phòng ngự của Hỗn Nguyên Ban Chỉ phải để dành dùng vào thời khắc mấu chốt.

Đối mặt với tình thế trước mắt, Sở Nam lập tức sử xuất ra Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai.

Đương đương đương đương đương đương….

Âm thanh trong trẻo vang lên không dứt.

Phía bắn tên vẫn không ngừng lại, có chút mùi vị liên miên bất tuyệt.

Mà trong cơn mưa tên đầy trời này lại có một vầng tiễn quang rực rỡ giống như Lưu Tinh lẫn vào trong đó.

Tốc độ của mũi tên này cũng không phải quá nhanh.

Thế nhưng lúc nó bắn đến đám người Sở Nam thì ánh sáng phát ra càng lúc càng rực rỡ, chói mắt, khiến hào quang của những mũi tên khác đều ảm đạm thất sắc.

Mũi tên như vậy hiển nhiên là mũi tên chí mạng.

- Quả nhiên là vậy!

Sở Nam hừ lạnh một tiếng, trong mắt lệ quang chợt hiện, cảm giác mũi tên rực rỡ kia càng lúc càng gần, ẩn chứa uy năng khổng lồ, hắn khẽ hít vào một hơi thật sâu, Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai càng thi triển nhanh hơn, muốn đem những mũi tên khác chém rụng.

Lúc mũi tên chí mạng chỉ có cách Sở Nam vẻn vẹn ba mét thì hắn liền hét lớn:

- Khai Thiên thức thứ tư!


Kim nguyên lực rót vào trong thân trọng kiếm, trên thân kiếm lập tức phát ra hào quang chói mắt, cả thân kiếm khuếch tán thành hư ảnh to lớn, nhằm về phía mũi tên kia chém đến.

Mắt thấy mũi tên và trọng kiếm sắp tiếp xúc thì “Ầm” một tiếng nổ vang.

Mũi tên kia trong tích tắc sắp va chạm với trọng kiếm liền nổ tung.

Uy lực nổ bành trướng nhanh chóng, ngay cả trận mưa to cũng bị sức nóng hóa thành sương mờ.

Sở Nam đứng mũi chịu sào, bởi vì sau lưng có Tử Mộng Nhân và Thu Tiểu Mạch nên hắn không thể né tránh, chỉ có thể chịu cỗ lực lượng bạo tạc này.

Ngực Sở Nam giống như bị nện một kích, thế nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng.

Tuy nhiên, uy lực của mũi tên đó thật không đơn giản.

Sau khi mũi tên trí mạng nổ tung thì bỗng nhiên phân liệt, hóa thành hơn ba mũi vũ tiễn dài ngắn bất đồng, trong chốc lát hóa thành một cơn mưa vũ tiễn, mà uy lực của mỗi một cái vũ tiễn tuyệt đối không thể xem thường.

Thần sắc Sở Nam trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, không chút do dự kích phát Hỗn Nguyên Ban Chỉ, quang mạc lóe lên, lập tức đem ba người bao phủ, vũ tiễn đầy trời vừa tiếp xúc với màn quang mạc đều ầm ầm rơi xuống đất.

Cùng lúc đó, Sở Nam cũng cảm thấy nguyên lực trong cơ thể hao hụt một cách nhanh chóng.

Nhìn thấy mũi tên chí mạng này không tạo thành hiệu quả gì, phía bên kia truyền đến một tiếng “Ồ” kinh ngạc, tiếp đó là tiếng nói:

- Nhất Bạo Mãn Thiên Quang Hoa của ta không ngờ lại không tạo thành hiệu quả, xem ra pháp bảo của bọn hắn không phải tầm thường đâu.

Người này nói xong liền cau mày lẩm bẩm:

- Đáng tiếc đêm nay lại có mưa to, Viêm Liệt tiễn không thể phát đồng loạt, vì thế cho nên lực sát thương của Viêm Liệt tiễn mới giảm mạnh như vậy.

Sau khi lẩm bẩm hai câu thì người này liền quát lớn:

- Không biết là cao nhân nào? Có thể báo danh tính hay không?

Sở Nam không trả lời, trái lại nói với Thu Tiểu Mạch:

- Tiểu Mạch, mũi tên vừa rồi và tiễn kỹ này ngươi đã từng gặp qua chưa? Có thể đoán ra bọn chúng là ai hay không?

Thu Tiểu Mạch lắc đầu.

Bên kia thấy Sở Nam không trả lời, lại tiếp tục nói:

- Cao nhân, nếu như ngươi giết người bên cạnh ngươi, chúng ta sẽ không làm khó ngươi nữa, hơn nữa còn có trọng lễ dâng lên, ngươi hẳn biết người mà ta nói đến là ai chứ?

Sở Nam trầm mặc, hắn tự nhiên biết rõ “người đó” mà đối phương nói đến là ai, thế nhưng, hắn làm sao có thể lấy mạng Thu Tiểu Mạch đây? Sở Nam không ngừng suy nghĩ, không biết làm thế nào để dẹp được tình huống trước mặt, đối phương là công kích từ xa, bản thân mình thì chỉ có thể bị động phòng ngự….

Còn không đợi Sở Nam nghĩ ra biện pháp thì âm thanh kia lại vang lên:

- Cao nhân nếu không giết người thì đừng trách chúng ta không khách khí!

- Một đám chuột nhắt!