Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 126: Gặp lại Hỏa Giác Lang

Grào grào grào….

Đây chính là tiếng hống lớn do Thiết Thương Hùng phát ra, biểu đạt sự phẫn nộ của nó, người ở trước mặt chạy rất nhanh, ngay cả nó cũng không đuổi kịp, hơn nữa tốc độ của con người kia vẫn không có xu thế chậm lại chút nào.

Sở Nam trong lúc chạy trốn đã bị lạc mất phương hướng, không biết đã chạy đến đâu, thế nhưng hắn vẫn không hề để ý, chỉ muốn đem khoảng cách giữa bản thân và Thiết Thương Hùng kéo giãn, vừa chạy vừa hỏi:

- Mộng Nhân, ngươi có biết loại Thiềm Thừ nào màu tử kim sắc không?

Lúc này Tử Mộng Nhân đang cẩn thận hít lấy mùi vị nam nhân trên người Sở Nam, nghe thấy câu hỏi của hắn thì khuôn mặt không khỏi thoáng đỏ ứng, vội vàng nói:

- Thiềm Thừ tử kim sắc? to như thế nào?

- So với ba người trưởng thành gộp lại còn lớn hơn.

- Cái gì?

Sắc mặt Tử Mộng Nhân đại biến, vội hỏi:

- Đồ ngốc, ngươi xác định là màu tử kim sao?

- Đúng vậy.

- Thiềm Thừ tử kim sắc này khẳng định đã mấy ngàn năm tuổi rồi….

- So với con Thiết Thương Hùng này thì bên nào lợi hại hơn?

- Đương Nhiên là Thiên Niên Tử Kim Thiềm Thừ rồi, Thiên Niên Tử Kim Thiềm Thừ chính là Ma thú cấp chín, chỉ cần nó phun ra độc vụ thì Thiết Thương Hùng này đã bị nuốt chửng rồi. Chỉ có điều nếu Thiên Niên Tử Kim Thiềm Thừ không phun độc vụ, hai con hung thú quần nhau thì kẻ chiến thắng cuối cùng nhất định là Thiết Thương Hùng.

Tử Mộng Nhân nhíu chặt mày nói:

- Ta nghe Thái gia gia từng nói rằng bên trong Thập Vạn Đại Sơn có Thiên Niên Tử Kim Thiềm Thừ, ngươi tại sao lại hỏi vấn đề này, ngươi đã gặp Thiên Niên Tử Kim Thiềm Thừ sao?

Sở Nam thầm nghĩ một chút sau đó đối chiếu, kết quả xác định nó chính là Thiên Niên Tử Kim Thiềm Thừ, chỉ dựa vào “độc” để thủ thắng, căn bản không thể đem ra so sánh, nghe thấy câu hỏi của Tử Mộng Nhân thì thuận miệng đáp:

- Đã từng gặp một lần.

- Vậy ngươi đã từng đến Thập Vạn Đại Sơn ư?

- Ừ.

- Đồ ngốc, ngươi thật đúng là Yêu nghiệt, gặp Thiên Niên Tử Kim Thiềm Thừ ở trong Thập Vạn Đại Sơn mà vẫn có thể sống sót.


- Ta chạy rất nhanh, nó không đuổi theo ta.

Tử Mộng Nhân trực tiếp đem lời này quẳng qua một bên, vô cùng chờ mong nói:

- Nước bọt của Thiên Niên Tử Kim Thiềm Thừ, nếu bôi trực tiếp lên người thì sẽ có hiệu quả tẩy sẹo làm trắng da, ví dụ như vết sẹo trên người ngươi, chỉ cần dùng nước bọt của nó bôi lên cơ thể thì cam đoan sẽ không có chút vết thương nào. Chỉ có điều ta cảm thấy ngươi vẫn nên giữ những vết sẹo này lại thì hơn, nhìn rất đẹp.

Sở Nam trầm mặc, tại thời điểm này, vấn đề mà nữ nhân quan tâm vẫn là dung nhan.

Tử Mộng Nhân còn nói thêm:

- Nếu đem nước bọt đó luyện chế thành thuốc, thì có thể luyện thành Thanh Xuân Vĩnh Trụ Đan, một trăm năm, thậm chí mấy trăm năm sau, chỉ cần ngươi không chết thì Thanh Xuân Vĩnh Trụ Đan sẽ vẫn giữ lại bộ dạng của ngươi lúc sử dụng. Đồ ngốc, đợi sau khi kết thúc Đại hội giao lưu thì chúng ta hãy đến Thập Vạn Đại Sơn đi….

- Không được.

Trong đầu Sở Nam hồi tưởng lại tràng cảnh hung thú tề tụ, nhiều hung thú như vậy, ngay cả Thiên Niên Tử Kim Thiềm Thừ đã là Ma thú cấp chín, khẳng định phần lớn đều là Ma thú cấp chín, có một số Ma thú đẳng cấp còn cao hơn, hắn sở dĩ có thể trốn thoát là bởi vì những hung thú kia đều hướng sự chú ý đến huyết nhục Huyền Hỏa Huyết Mãng, nếu không, hắn làm sao có thể chạy thoát đây?

Quan trọng nhất chính là, muốn đến Thập Vạn Đại Sơn phải đi qua trấn Tự Do, trấn Tự Do cho đến nay vẫn là nổi đau day dứt trong lòng hắn.

- Đồ ngốc….

Tử Mộng Nhân dường như cảm nhận được tâm tình Sở Nam thay đổi, thấy Thiết Thương Hùng càng lúc càng bị bỏ xa, Tử Mộng Nhân đang muốn khoa trương vài câu, chợt thấy phía trước có ánh lửa yếu ớt, Tử Mộng Nhân vội vàng hô lên:

- Đồ ngốc, hướng bên phải, hướng bên phải có ánh lửa.

Sở Nam lập tức chuyển hướng, chạy đến nơi có ánh lửa.

Thiết Thương Hùng cũng không rống giận nữa, chỉ một mực đuổi theo.

Chạy liên tục ước chừng 20 phút, Sở Nam đang ôm Tử Mộng Nhân chỉ còn cách nơi có ánh lửa vẻn vẹn vài dặm, chợt có tiếng Ma thú gào rống, còn có tiếng kêu rên thảm thiết, Tử Mộng Nhân vội nói:

- Phía trước khẳng định còn có Ma thú, vừa vặn có thể để đám Ma thú kia chặn Thiết Thương Hùng lại.

Chỉ trong vài đợt hô hấp, hai người Sở Nam đã xuất hiện tại nơi có ánh lửa, chỉ thấy chính giữa có ba người đứng thẳng, trong tay ba người đều cầm cung tiễn, bên cạnh còn có thi thể người và thi thể Ma thú, không ngờ lại bị mấy ngàn con dã thú giống sói bao vây.

Tử Mộng Nhân hô lớn:

- Hỏa Giác Lang! Ma thú cấp hai.

Sở Nam nhìn kỹ lại, thấy Hỏa Giác Lang này cũng không khác gì sói bình thường, chỉ có điều trên sừng lại có hai cái sừng, lửa bốc cháy hừng hực.

- Trước là Thiết Thương Hùng, bây giờ lại có nhiều Hỏa Giác Lang như vậy, chừng hơn ngàn con, nơi này đến tột cùng là nơi nào?


Tử Mộng Nhân cảm thấy có chút hối hận, hối hận bởi vì đã không nghe lời Sở Nam.

Ba người bị hơn ngàn con Hỏa Giác Lang vây quanh nhìn thấy Sở Nam thì vội vàng hét lớn:

- Cứu mạng, xin cứu mạng….

- Người Man Việt?

Tử Mộng Nhân nghe thấy âm thanh bất động thì hét lên một tiếng kinh hãi:

- Chẳng lẽ chúng ta đã đến địa bàn của người Man Việt ư?

- Nếu như ngươi cứu chúng ta, nhất định sẽ được trọng tạ….

Cước bộ của Sở Nam cũng không vì thế mà dừng lại, đằng sau còn có Thiết Thương Hùng, bây giờ nếu cứu bọn họ, chắc chắn sẽ bị hơn ngàn con Hỏa Giác Lang bao vây, tình thế sẽ rất nguy cấp, nói không chừng thì Mộng Nhân cũng sẽ bị thương.

Cho nên Sở Nam định băng qua, không để ý đến.

Thế nhưng, dù Sở Nam không muốn trêu chọc bọn chúng, nhưng đám Hỏa Giác Lang kia thì lại không chịu buông tha hai người bọn họ, mấy trăm con Hỏa Giác Lang sau khi hú một tiếng thì liền vây lấy Sở Nam và Tử Mộng Nhân.

Ba người kia thấy hai người Sở Nam cũng bị Hỏa Giác Lang bao vây thì thở hắt ra một hơi, bởi nếu vậy thì hai người kia sẽ giảm bớt gánh nặng cho bọn hắn, mặc dù hi vọng thoát khỏi vòng vây của Hỏa Giác Lang vẫn rất nhỏ, nhưng dù sao cũng đã lớn hơn vừa rồi một chút.

- Hi vọng thực lực của bọn họ lợi hại.

Người tuổi trẻ ở giữa tràn đầy kỳ vọng nói.

Thanh âm còn chưa dứt thì từ phương hướng xa xa của Sở Nam truyền đến một tiếng thú rống, ba người quay đầu lại, nhất thời đều kinh hãi thét:

- Thiết Thương Hùng!

Thật đúng là nhà dột còn gặp trời mưa, họa vô đơn chí.

Sắc mặt ba người lúc này đã trở nên tái nhợt, vốn cho rằng cứu binh đến, ai ngờ cứu binh lại mang đến cả Thiết Thương Hùng….

Nếu như nói vừa rồi bọn hắn còn có một chút hi vọng thoát khỏi vòng vây của Hỏa Giác Lang, thì bây giờ, khoảnh khắc bọn hắn nhìn thấy Thiết Thương Hùng, tất cả bọn hắn đều trở nên tuyệt vọng.

- Mộng Nhân, dựa vào lưng ta.

Sở Nam buông Tử Mộng Nhân ra, ôn nhu nói, trong giọng nói không hề có chút bối rối nào.

- Đồ ngốc, thật xin lỗi, ta đã quá ham chơi….

Sở Nam cười cười nói:

- Mộng Nhân, đừng lo, ta sẽ bảo vệ ngươi.

Lúc Thiết Thương Hùng cách Sở Nam chừng 100m thì dừng bước lại, con mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Sở Nam, giống như đang biểu đạt sự phẫn nộ của nó, tuy nhiên nó cũng không tiến lên, mà đám Hỏa Giác Lang khi thấy tiếng rống của Thiết Thương Hùng thì tất cả đều dừng công kích, trong mỗi con mắt sói đều tràn ngập sợ hãi….

- Hỏa Giác Lang sợ rồi, bọn chúng sợ Thiết Thương Hùng!

Tử Mộng Nhân vừa nói xong thì một tiếng hú dài vang vọng khắp núi rừng, Hỏa Giác Lang lập tức phát động công kích với ba người kia, đồng thời cũng phát động công kích đối với Sở Nam.

Trọng kiếm lóe lên từng đạo thanh quang, lập tức xuất hiện trong tay Sở Nam….