Vũ Khuynh Thành

Chương 2: Địa đạo

“ Đây là cái gì vậy?!..”  chỉ thấy sâu trong lòng đất là một khung cảnh đẹp vô cùng, tuy không rộng lớn như thế ngoại đào viên gì đó nhưng và cảnh sắc của nới đây khiến nàng dù là người thế kỉ 21 thấy qua bao mỹ cảnh cũng không thôi cảm thán. Một vườn hoa xinh đẹp yêu diễm không hổ là vạn hoa đứng đầu hồng mẫu đơn, rực rỡ vô cùng. Một ôn tuyền xanh biếc khói bốc lững lờ như xa như ảo, một chiếc giường ngọc lạnh ngắt tựa như một khối băng, một giá sách với đầy những cuốn sách cổ và…một cái cây quái dị chỉ có năm trái chụm một chỗ. Nơi đây như một căn phòng rộng rãi tiện nghi mà xinh xắn.

“ Cái này có phải là trong truyền thuyết nhân họa đắt phúc”  Vũ Khuynh Thành nghi hoặc.  Nhưng mà tiếng réo rắt của cái bao tử khiến cho nàng không nghĩ nhiều như vậy, cũng không tâm tình gì mà ngắm cảnh vật nới đây. Vũ Khuynh Thành nhanh chóng trèo lên cái cây kì lạ kia, vươn tay hái xuống chùm quả, cũng hên từ nhỏ nàng thường leo trèo nghịch ngợm cho nên việc trèo cây với nàng không quá khó khăn. Vũ Khuynh Thành không nghĩ ngợi nhiều ăn luôn năm quả trên cây, dù có là trái độc nàng cũng không từ chối, đằng nào cũng chết thà làm ma no còn hơn ma đói à nha.

Vũ Khuynh Thành a, coi như trời cao đãi ngươi không tệ. Cái cây mà ngươi cho là kì lạ kia chính là trong truyền thuyết chu giáng hồng, phải mất hơn trăm năm mới trưởng thành, hai mươi năm đơm hoa, bốn mươi năm kết trái và tám mươi năm trái mới chín, mỗi lần kết trái có năm quả, nhưng khi trái vừa chín phải ăn liền nếu không qua ba ngày trái cây sẽ úa đi, không dùng được, mà Vũ Khuynh Thành đến chính là ngày thứ ba.

Chu giáng hồng, phải mất gần ba trăm năm mới đơn hoa kết trái, quý giá như vậy, trên thế gian chỉ có một gốc, cho nên trái mà nó tạo thành cũng vô cùng quý giá. Năm xưa, một vị hoàng đế dùng nửa giang sơn của mình chỉ để lấy một quả Chu giáng hồng đấy. 

Chu giáng hồng, năm quả, quả thứ nhất giúp tẩy tủy phạt kinh, khiến cho con người được tinh lọc đến tận cùng cho nên dù là kẻ không có thiên phú đến đâu, chỉ cần một quả Chu giáng hồng cũng trở thành võ học kì tài

Quả thứ hai, thoát thai hoán cốt, giúp cho con người một lần nữa được sinh ra, dung mạo xuất trần, cho nên dù ngươi có là kẻ xấu nhất thiên hạ, một quả Chu giáng hồng cũng trở thành thiên hạ đệ nhất mỹ nhân

Quả thứ ba, tăng công lực, một quả tăng gần trăm năm công lực, trời ạ, có trăm năm công lực khác nào trở thành nửa võ công đệ nhất thiên hạ.


Quả thứ tư, bách độc xâm nhập, dù có trúng độc nguy hiểm nhất, với Chu giáng hồng, độc đó coi như bỏ rác.

Quả thứ năm…hắc hắc, bí mật không thể bật mí, sau này từ từ tiếc lộ.

Vậy đó, quả tốt như vậy, hay như thế, phải nói là cả thiên hạ không ai không khao khát, cả thánh nhân cũng thèm nhỏ dãi nhưng năm quả lại rơi ngay vào bụng Vũ Khuynh Thành, thật đúng là tội nhân thiên cổ mà. Tuy nhiên cái gì cũng có lợi và hại của nó, Chu giáng hồng là thiên hạ chí cực hỏa, nóng như thiêu đốt, bình thường dùng một quả đã nóng như bị thiêu sống rồi huống chi Vũ Khuynh Thành ăn một lúc đến năm quả cho nên hậu quả của việc tham ăn của nàng chính là như thế này đây

Vũ Khuynh Thành cả người nóng như lửa đốt, không tiêu tan, mắt cũng nảy lữa, cả người như quay cuồng trong dung nham núi lửa vậy, nóng, nóng đến chết mất, ô..ô.ô..nếu biết như thế này, đánh chết nàng cũng không ăn, thà đói chết còn hơn chết kiểu như vậy, cảm giác từng khúc ruột, từng miếng thịt trên người nàng đang bị nướng chín vậy…

Cố gắng lê lếch đến bên cạch cái giường lạnh như băng kia, Vũ Khuynh Thành áp sát cả người vào chiếc giường hàn ngọc này. Hơi lạnh từ chiếc giường tỏa ra khiến cho cơn nóng trong người giảm bớt dù không bao nhiêu nhưng cũng đỡ đôi chút. Nóng, lạnh, đau, buốt…mọi cảm giác, xúc giác được khơi dậy đến từng tất trên mỗi vùng da của nàng, Vũ Khuynh Thành đau đến chết đi sống lại, qua vài canh giờ sau, tưởng chừng chết đi vì đau đớn, Vũ Khuynh Thành cảm thấy cơ thể của mình nhẹ nhõm hẵn, lâng lâng như đặt chân lên vũ trụ vậy.

“ Không lẽ hồn lìa khỏi xác….”  Vũ Khuynh Thành thầm nghĩ, thôi mặc đi, mệt quá không nghĩ được, Vũ Khuynh Thành mơ màng chìm vào hôn mê. Thật hi vọng khi tỉnh lại mình đang ở ngay trong nhà thì tốt quá….


Vũ Khuynh Thành mơ màng tỉnh lại, cả người không còn chút sức, một dòng nước ấm trong cơ thể luân chuyển xoa dịu cơ thể không còn sức lực lúc này, đợi cho đến khi cơ thể dần dần khôi phục, vũ khuynh thành mới đứng dậy đi đến bên ôn tuyền mà tắm rửa. Vì tác dụng của Chu giáng hồng, cho nên những chất dơ bẩn trong cơ thể của Vũ khuynh thành nhanh chóng tiết ra khiến cho cơ thể nàng thối không chịu nổi.

Lần đầu tiên được ngâm mình trong ôn tuyền, Vũ Khuynh Thành không khỏi cảm thán, thật đúng như những gì trong tưởng tượng, không! còn hơn nữa ấy chứ, thật dễ chịu khiến cho cả cơ thể nàng lâng lâng, hơi ấm áp dịu dàng của dòng nước nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn màng thủy nộn của nàng, làn da còn mềm mại hơn cả em bé. Vũ Khuynh Thành kì lạ nhìn đôi bàn tay bé nhỏ của mình, tại sao da của nàng tự dưng lại mềm mại vậy nhỉ?! sờ sờ thật dễ chịu a.

Sau khi chơi với cái bể ôn tuyền cả buối, Vũ Khuynh Thành tiếp tục quan sát cảnh vật nơi đây. Nơi đây hình như là một nơi cư ngụ của một vị thế ngoại cao nhân lánh đời thì phải. Chỉ cần nhìn cái giá sách cũ mêm ít nhất cũng hơn trăm năm kia là biết, những cuốn sách tơi tả đến nỗi chỉ cần tưởng như chạm nhẹ vào một cái kia, tất cả sẽ vỡ nát. Vũ khuynh thành nhíu mi nhìn những cuốn sách, ngôn ngữ phồn thể, nàng thông thuộc, tốt quá như vậy không trở thành kẻ mù chữ rồi. Nhưng mà người viết nên những cuốn sách này đã đi đâu?!

Một cuốn sách màu đen được giấu kĩ trong trong một cái hộp tinh xảo, có lẽ chỉ có cuốn này là nguyên vẹn nhất, Vũ Khuynh Thành cẩn thận lật từng trang xem, đôi mi thanh tú lúc giãn ra khi co lại, thái độ đối với một oa nhi mười tuổi là vô cùng đáng yêu

“ ….Vì cả đời dành tâm dành lực cho giang sơn xã tắc lại quên đi ái nhân của mình, đợi đến khi nàng nhắm mắt lìa đời mới hối hận vô cùng, cảm giác đau nát cõi lòng khiến trẫm cho đến chết đi vẫn không nhạt nhòa. Trẫm nguyện ý dùng cả nửa giang sơn để đổi lấy một Chu giáng hồng chỉ mong ái nhân có thể khởi tử hồi sinh, nhưng trẫm sát nghiệp nặng nề, cả một đời chinh chiến sa trường, không biết bao nhiêu nhân mạng chết dưới kiếm, có lẽ vì vậy mà trời cao trừng phạt, trẫm chờ đợi Chu giáng hồng kết trái cho đến khi chết đi cũng không đợi được quả chín….”

“ ….Năm mươi năm cô đơn một mình trong mật động, hằng ngày ngắm nhìn dung nhan ái nhân ung dung dịu dàng như đang ngủ trên giường ngọc, trẫm mới nhận ra, quyền khuynh thiên hạ như thế nào, bá chủ một phương lại ra sao, trẫm tung hoành ngang dọc quét ngang thiên hạ, đến cuối cùng chết đi cũng chẳng qua một vài tấc đất chôn thân đó sao. Chỉ có người sống là quan trọng nhất, chỉ có người bên cạnh mình là quan trọng nhất. Trẫm quên nàng mười lăm năm, nàng vẫn ôn nhu chờ đợi. mỗi khi trẫm mệt mỏi, có nàng dịu dàng săn sóc, khi trẫm đứng trên đỉnh vinh quang, nàng đằng sau âm thầm chúc phúc trẫm. Khi trẫm đắm chìm hậu cung ba ngàn giai nhân, quên đi ái nhân mình từng yêu say đắm năm nào, nàng chỉ âm thầm rơi lệ, không oán không hối….”

“ …Nàng không khuynh thành khuynh quốc, nàng không tươi trẻ xinh đẹp như lúc ban đầu nhưng chỉ có nàng dành cho trẫm cả trái tim, đau khi trẫm đau, vui khi trẫm cao hứng, chỉ có nàng biết trẫm cần gì, muốn gì, chờ đợi những gì…cũng chỉ có nàng thấu hiểu, đứng đầu một nước có biết bao nhiêu chuyện bất đắc dĩ. Nàng nói, trẫm là vua cả thiên hạ, là người đứng đầu một phương, nhưng trong lòng nàng, trẫm đơn giản chỉ là một nam nhân. Một nam nhân tầm thường, có đau, có buồn, có hạnh phúc, có bi ai…nàng mãi là chỗ dựa vững chắc cho trẫm khi trẫm mệt mỏi, chán nản, thất vọng…”

“….Ái nhân của trẫm, ôn nhu ngọt ngào như một đầm xuân thủy động lòng người, ái nhân của trẫm…mãi cho đến cuối cùng trẫm đều phụ nàng, đến khi nhắm mắt lìa đời, nàng vấn hi vọng kiếp sau lại gặp trẫm, lại bên cạnh trẫm, làm nữ nhân của trẫm. Đồ ngốc ơi! Nàng thật ngu ngốc, trẫm có gì tốt chứ, nàng là một nữ nhân tuyệt vời, xứng đáng được sự yêu thương tốt nhất nhưng trẫm không thể làm điều đó cho nàng. Lúc sinh thời, trẫm không thể vì nàng phế bỏ hậu cung ba ngàn, lúc chết đi, trẫm cũng không thể cùng nàng bên đường hoàng tuyền, trẫm thật vô dụng, vua cả thiên hạ, quyền sinh sát trong tay, một câu nói khiến cho bao kẻ chết sống nhưng duy nhất lại không níu giữ được sinh mạng ái nhân của mình…”