Cuộc hành trình của họ vẫn chưa thể dừng lại
Vì một lời hứa
Vì một tâm nguyện
Họ buộc phải tiếp tục. Ông trời có lẽ sót thương cho nỗi lòng của họ mà dừng cho tuyết rơi, đóng băng hoàn toàn cái mùa đông giá lạnh ấy
Hai người theo bản đồ mà Khuynh Thành đưa rồi tiến về một ngôi nhà ở sau dãy núi, khi họ men theo sườn đồi để lên trên thì trước mắt họ là một thế giới mở chưa từng tồn tại trong suy nghĩ của họ.
Còn gì đẹp hơn khi đứng ở trên cao nhìn xuống, bên dưới chân đồi là một mặt hồ phẳng lặng nhưng rộng lớn đến kiều mị
Sự nhu mì của dòng nước khiến tâm hồn người ta đột nhiên cảm thấy bình yên đến lạ thường
Chu vi hồ nước mang vóc dáng hình lòng chảo. Đứng từ góc độ trên cao nhìn xuống, mặt hồ trong veo khoác trên mình màu xanh ngọc bích, cái màu xanh được tạo từ sự hòa hợp giữa nền xanh của trời và sự ngọt ngào bởi màu xanh của lá cây
Nền trời xanh, mây trắng xóa lại như vô tình soi mình xuống chiếc gương khổng lồ bên dưới, bao nhiều cảnh tượng đẹp để đều nhất thời ghi lại trong lòng thời gian.
Không gian vô tận trong tầm mắt lại gần như hóa thành một thấu kính đa sắc chứa đựng nhiều sự hấp dẫn lạ thường, sắc cảnh nơi này như bị ảo hóa bởi hàng trăm sự phù phép của những vị thần chốn bồng lai, sở dĩ nói có sự nhúng tay của thần thánh là vì ngay trên mặt hồ phẳng lặng ấy lại phảng phất mùi vị của sương sớm mai, làn sương trắng mỏng mơ hồ nhưng lại khiến nơi này hóa thành một tiên cảnh nằm giữa chốn rừng thiêng nước độc một cách kỳ vĩ như vậy...
Thật giống với tiên nữ ngự bước chốn phàm trần
Hai cô gái xinh đẹp nhất thời bị sự xinh đẹp của mặt hồ này quyến rũ đến mức quên cả đi. Cả hai hoàn toàn đứng chôn chân tại đó, đáy mắt trầm luân trước cảnh tượng mà tạo hóa đặc biệt ưu ái cho nơi này.
Quá mỹ lệ, đẹp đến mức bất kỳ ai nhìn thấy cũng đều buộc miệng mà thốt lên
"Cực phẩm của tạo hóa"
Tiểu Tình hãi hùng trước một mỹ quan đa sắc này "Nơi này là tiên cảnh sao, là tôi đang mơ hay lạc bước đến chốn nào vậy?"
Diệp Diệp gần như được mở rộng tầm mắt nên đã mỉm cười mãi không thôi "Là thật đấy, không phải mơ đâu.... Trời ơi, tôi muốn buông bỏ sự tôn nghiêm của bản thân để trầm mình xuống nơi này, tôi không biết phải diễn tả sự bái phục của mình thế nào trước cảnh vật mà tạo hóa ban tặng cho nơi này....Thật sự muốn một lần buông bỏ bản thân"
"Sau này trở về, tôi nhất định sẽ biến nơi này thành khu du lịch. Chắc chắn đây là sẽ kỳ quan tiếp theo của nhân loại" Tiểu Tình nói chắc như đinh đóng cột
Phó phu nhân, cô sẽ biến nơi này thành kỳ quan tiếp theo sao...
Diệp Diệp không ngừng gật đầu "Phải phải, nếu như một người đàn ông nào đó cầu hôn tôi ở đây, tôi chắc chắn sẽ đồng ý. Nguyện đem sự chấp thuận mai táng trong lòng thời gian"
Tiểu Tình nhướng mày "Hửm...Đem sự chấp thuận mai táng trong lòng thời gian? Là ý gì?"
Diệp Diệp mỉm cười, cả hai người vừa đi vừa nói "Đơn giản mà, ý của tôi là nếu người đó ở nơi này cầu hôn tôi, tôi sẽ đồng ý suốt đời suốt kiếp ở cạnh người đó, lời hứa của tôi có hiệu lực đến khi thời gian chết đi"
Tiểu Tình chợt ngộ ra "Wow, còn lợi hại hơn cả lời hứa cùng anh giai lão của tôi nữa...Thật hay cho câu "Đem sự chấp thuận mai táng trong lòng thời gian"...khi nào thời gian chết đi thì lời hứa đó mới thay đổi"
Hai cô gái cứ như vậy mà trò chuyện suốt cả quãng đường đi, mãi đến khi hồ nước ấy bẽn lẽn lui mình về phía sau thì cũng là lúc họ đã đi vượt khỏi sườn đồi lớn...
Địa hình nơi này thuộc cái dạng quỷ quái gì vậy, một bên thì phong ba bão táp, một bên thì rừng rú quay quanh
Diệp Diệp và Tiểu Tình dừng lại trước bìa rừng, cả hai lắc đầu ngao ngán
"Lại vào rừng" Tiểu Tình buông miệng than thở một tiếng
Diệp Diệp lắc đầu vội giục cô ấy "Lấy bản đồ ra xem có phải khu rừng này không? Với lại không biết khu rừng này với khu rừng đầu tiên chúng ta vào có phải là không không nữa"
Tiểu Tình thở ra một hơi phiền toái "Haizzz, đúng là mệt chết tôi rồi" Miệng thì than vãn như vậy nhưng cô vẫn nhanh tay lấy bản đồ ra xem
"Dấu "x" ở hướng này...Khoan khoan, à không không, hướng kia mới phải" Tiểu Tình chỉ tới chỉ lui muốn rối não, không phải lỗi của cô, chính xác là cái bản đồ vẽ hình quá biến thái, nhìn tới nhìn lui vẫn không hiểu được họ đang đứng ở cái nơi quỷ tha ma bắt nào
Diệp Diệp đưa bàn tay ra trước mặt, Tiểu Tình hiểu ý liền đặt tấm bản đồ vào, miệng vẫn không ngừng thanh minh cho bản thân "Không phải lỗi của tôi thật mà"
Diệp Diệp ghi nhớ từng ký hiệu trong bản đồ vào não, cô giỏi nhất là làm những chuyện này, định hướng trong giây lát liền đưa ra quyết định "Đi về con đường trước mặt, chỉ có duy nhất một hướng, không cần xác định bắc nam"
Khu rừng này thật lạ, hai bên đều là cây gỗ thân to cao vút, ở giữa lại có một con đường mòn nhỏ vừa đủ cho một người đi.
Diệp Diệp can đảm nên đi trước thăm dò, Tiểu Tình lót tót chạy theo sau
Chỉ hơn năm trăm mét vào rừng, Diệp Diệp liền phát hiện ra một ngôi nhà sừng sững nằm cô độc giữa rừng, ngôi nhà trong qua có vẻ khá hoang tàn đổ nát
Hai người chậm rãi bước đến cửa, cánh cửa đổ nát nằm dưới sàn nhà
Tiểu Tình bắt đầu thấy rợn người mà nép sát sau lưng Diệp Diệp. Cô không hiểu sao Diệp Diệp có thể can đảm đến vậy, chẳng lẽ ngay cả ma quỷ cô ấy cũng xem thường sao?
Thôi thì tìm cách đánh nước bài chuồn vậy. Không khéo anh của Khuynh Thành cũng đi bán muối rồi, lỡ như đứng đây quấy rầy biết đâu anh ta hiện hình ra nữa thì khổ lắm
Tiểu Tình vội vàng giữ lấy tay Diệp Diệp kéo ra ngoài, trước khi quay đi, cô còn với lại to tiếng kêu lên "Nè anh gì đó ơi, Khuynh Thành nhờ tôi chuyển lời "xin lỗi anh", anh tha thứ cho cô ấy đi nhá, cô ấy chết mất tiêu rồi, đừng giận cô ấy nữa...Xong việc rồi, chúng tôi đi đây, không cần trà nước gì đâu nha"
Diệp Diệp không hiểu cô gái này lại giở trò gì, chỉ thấy vẻ mặt hấp ta hấp tấp khiến cô không nhịn được phải bật cười rồi cố định cô ấy lại trên mặt đất
"Tình, em làm gì vậy? Còn chưa vào trong xem thế nào mà?"
"Trời ơi chị đừng có rảnh rỗi như vậy, nhìn sơ qua thôi tôi cũng biết nơi này không có người, đã vậy nơi này còn ám khí xung thiên, đổ nát hoang tàn như nhà hoang vậy, đáng sợ như thế sẽ dọa chết người đó, đi thôi, đi thôi, về được Đế Thành rồi chị muốn gì cũng được, đừng ở đây nữa"
Thấy Tiểu Tình sợ ma như vậy, cô lại không khỏi khoái chí mà trêu chọc một chút "Em sợ nơi này...thế...không sợ Khuynh Thành sẽ chạy theo em về Đế Thành vì tội thất hứa sao hả?"
Tiểu Tình nghe Diệp Diệp dọa lại lấy làm lo lắng ra mặt "Không phải chứ? Khuynh...Khuynh Thành sẽ không làm vậy thật chứ?"
Diệp Diệp xếp tay trước ngực đắc ý mỉm cười "Em đoán thử xem"
Tiểu Tình hết cách chậc lưỡi bất đắc dĩ xua tay "Thôi được rồi, nói không lại chị, vào thì vào nhưng mà không được ngủ qua đêm đó"
Diệp Diệp nâng cằm cô ấy lên để nhìn vào mình "Yên tâm, chúng ta có làm gì cũng không làm ở đây"
Bị trêu chọc như vậy nên Tiểu Tình mới nhất thời quên đi cảm giác sợ hãi hùng, vì thế mới có can đảm vào trong xem thử ngôi nhà này có thật là không có người hay không...
Diệp Diệp bước thẳng vào trong, cô giẫm chân lên cánh cửa đổ dưới đất rồi cô đứng lại trung gian nhà mà quan sát nơi này một lúc, mọi thứ đều gần như đã mục nát hoàn toàn, chỉ còn lại vài món đồ bằng gốm nung thì may ra mới không bị hư hỏng
Diệp Diệp nhặt vài thứ rơi dưới đất lên xem, có vài bức ảnh chụp nhưng đã bị hư hại, người trong hình là ai cũng không thấy rõ mặt nữa.
"Sao ảnh chụp lúc nào cũng chỉ có ba người vậy nhỉ? Nếu tính ba, mẹ và anh trai của Khuynh Thành thì ít ra phải đầy đủ bốn người chứ?"
Tiểu Tình nhặt vài tấm ảnh lên xem, đúng là như Diệp Diệp nhận xét "Sao lạ nhỉ?"
Diệp Diệp đảo bước đi vài vòng, nơi này bụi bám đầy ắt hẳn là không có người sinh sống rồi, cô thở dài tiếc nuối
Khuynh Thành, có lẽ anh trai cô đã dọn đi nơi nào đó rồi, xin lỗi vì không thể giúp cô chuyển lời được
Cuối cùng, Diệp Diệp lùi lại vài bước, chầm chậm rời đi "Tình, chúng ta đi thôi"
Tiểu Tình vui mừng vì sắp được thoát nạn, chợt cô giẫm lên cánh cửa gỗ nằm đất không hiểu sao suýt nữa thì ngã. Sự bập bênh của cánh cửa dưới đất khiến cho cô mất thăng bằng
Diệp Diệp nhìn Tiểu Tình, cả hai như hiểu ý nhau mà đồng loạt cúi người xuống đồng thời dùng sức nâng mạnh cánh cửa hất sang một bên
Bên dưới là một đống đổ nát linh tinh vài thứ, Diệp Diệp liền tinh mắt phát hiện ra một cuốn sách gì đó trông rất dày, không suy nghĩ nhiều cô lập tức nhặt cuốn sách ra từ trong đống đổ nát
Tiểu Tình bước đến liền bật cười "Nhật ký sao?"
Diệp Diệp đanh mặt không hiểu, cô hỏi lại "Nhật ký? Của ai?"
Tiểu Tình nhún vai "Làm sao tôi biết, mở ra xem thử?"
Trang đầu tiên mà Diệp Diệp mở ra là một tấm ảnh mờ câm kẹp ngay sau lưng bìa cứng, bức ảnh nhìn không rõ được mặt mũi nhưng với sự phán đoán của mình, cô biết vẫn như những lần trước, bức ảnh này cũng chỉ có ba người
Tiếp theo đó là một dòng chữ viết nắn nót nằm ở giữa trang giấy. Diệp Diệp đọc lên từng trang một cho Tiểu Tình cùng nghe
"Gửi đến gia đình của tôi, những người luôn yêu thương và trân trọng tôi và những người sẽ luôn luôn và mãi mãi ở bên cạnh tôi"
"Ngày 5 tháng 8...Thật khó khăn khi tôi phải ở một mình, tất cả những gì họ cần làm là nói chuyện với tôi nhưng...họ đã không làm vậy, họ đã không thể nói chuyện với tôi. Thỉnh thoảng, tôi vẫn nghe thấy giọng nói của họ vào ban đêm. Tôi nghe thấy tiếng thét của họ, trời lạnh và rất tối, tôi cần tình yêu và họ không yêu tôi, tất cả các loại thuốc tôi uống đều đã mất tác dụng. Bây giờ, tôi được tự do hoàn toàn. Nếu như họ không thể yêu tôi thì họ phải chìm vào trong giấc ngủ tăm tối. Cho tới bây giờ, tôi vẫn luôn nghe thấy giọng nói của họ, nghe thấy tiếng hét của họ trong đêm"
"Ngày 4 tháng 9...Tôi thỉnh thoảng vào trong rừng, đuổi theo những con vật và đưa chúng vào giấc ngủ tăm tối giống như ba và mẹ của tôi. Tôi cũng thường hay trở về thăm ngôi nhà cũ của tôi vào ban đêm, tôi lắng nghe tiếng nói của họ và ít nhất là bây giờ họ có thể nói chuyện với tôi.
"Ngày 3 tháng 10...Tôi dọn ra một ngôi làng để ở cùng đứa em gái thân thương của mình. Ở đây, họ không biết tôi là ai, đôi khi...tôi còn nghe bọn họ kể những câu chuyện về mình, nó làm cho tôi cảm thấy buồn cười. Họ đều sợ tôi, thỉnh thoảng tôi vẫn quay về rừng và thăm lại ngôi nhà cũ, tôi dành cả đêm trong ngôi nhà cũ của tôi, và ba mẹ của tôi vẫn nói chuyện với tôi. Họ nói, họ rất tự hào về tôi"
"Ngày 2 tháng 12...Cuộc sống của tôi rất tốt đẹp, tôi sống ở một nơi đầy những kẻ phải nghe theo lời mình, tôi đã kiếm được việc, mua được một ngôi nhà sang trọng giữa trung tâm thành phố và ở nơi tôi làm việc đó, tôi đã gặp được một cô gái đã khiến tôi phải nhớ nhung. Cô ấy rất xinh đẹp và trầm tính"
"Ngày 1 tháng 1...tôi đưa đứa em gái mình yêu thương nhất trở về nhà cũ. Tôi cho ba mẹ nhìn thấy em gái mình ngày một lớn và họ nói họ rất hạnh phúc vì chúng tôi"
"Ngày 10 tháng 3...Hôm nay là một ngày tuyệt vời khi mọi thứ đều bắt đầu thuộc về tôi. Công việc tôi đang làm và dĩ nhiên người tôi yêu cũng sắp phải trở về bên cạnh tôi. Nhưng cô ấy có vẻ rất yếu, hắn lại không buông tha cho cô ấy...Tôi muốn cho cô ấy chìm vào trong giấc ngủ tối và hắn sẽ mãi mãi không cướp được cô ấy khỏi tay tôi"
"Ngày 14 tháng 8...Tôi buộc phải trở về rừng, tìm lại đứa em gái mà tôi yêu thương, thỉnh thoảng tôi vẫn đứng từ xa để quan sát em gái....Em gái cũng rất thông minh và hoàn toàn không có vấn đề gì ở não, nó ngày càng lớn và xinh đẹp, xinh đẹp như cái hồ mà tôi thích nhất vậy.... Khuynh Thành"
Dòng cuối cùng ở trang nhật ký viết
Gửi đến em gái thân yêu của tôi
Huyết Khuynh Thành
Vừa nghe đến đây, Tiểu Tình và Diệp Diệp hốt hoảng đưa mắt nhìn nhau, cả hai im lặng đến sững sờ...
"Chuyện gì vậy? Khuynh Thành họ Huyết sao? Huyết Phong cũng họ Huyết"
Diệp Diệp cau mày lật lại trang đầu tiên mà phân tích
"Giấc ngủ tăm tối....Giấc ngủ tăm tối tức ám chỉ cái chết...Vậy người này đã tự tay giết ba mẹ mình vì họ đã bỏ rơi anh ta"
"Trong quyển nhật ký viết hắn đã tìm được một công việc ổn định, nơi mà mọi người đều phải phục tùng hắn....Chẳng lẽ....chẳng lẽ hắn nhắc tới tổ chức Ngụy gia sao?
"Tình, em còn nhớ chuyện Khuynh Thành kể cho chúng ta nghe không, cô ấy nói thỉnh thoảng gã sát nhân vẫn thường hay lẩn quẩn quanh nhà cũ, nơi mà ba mẹ hắn ta đã bị sát hại...Chẳng lẽ đây chính là ngôi nhà đó"
"Còn ở chỗ này, hắn nói ngày 10 tháng 3...cô ấy rất yếu...Là đang nói tôi sao? Lúc đó có phải là lúc tôi bị hôn mê vì thương tích nặng hay không? Hắn nói muốn đưa "cô ấy" vào giấc ngủ tăm tối...Cô ấy là tôi hay là ai vậy? Nếu thật sự người viết quyển nhật ký này là Huyết Phong cũng là anh trai của Khuynh Thành thì chẳng lẽ từ nhiều năm trước, Huyết Phong đã muốn cướp tôi khỏi Vương Minh Hàn bằng cách giết chết tôi sao?"
Tiểu Tình túm lấy áo Diệp Diệp, biểu tình căng thẳng vô cùng "Nếu sâu chuỗi lại thì hợp logic vô cùng....Chúng ta thử khớp câu chuyện từ đầu tới cuối nhé...Thế này..."
"Giả sử Huyết Phong là cậu bé tâm thần năm đó bị ba mẹ bỏ rơi ở bệnh viện. Sau đó lại được một cơ duyên nào đó gặp phải Ngụy Hồng. Ông ta đã đưa Huyết Phong về tổ chức nuôi dưỡng, lợi dụng chứng bệnh đó của Huyết Phong để giúp Ngụy Hồng làm việc xấu. Từ đó, hắn bắt đầu học hòa nhập với xã hội"
Diệp Diệp nhạy bén liền tiếp lời "Sau khi hắn trưởng thành đã quay lại giết ba mẹ mình để trả thù nhưng lại phát hiện ra Khuynh Thành, xét về tuổi tác, Khuynh Thành chỉ bằng nửa tuổi đời của Huyết Phong, hắn ta đã tìm thấy Khuynh Thành lúc ấy còn rất nhỏ nên đã đưa Khuynh Thành ra một nơi gọi là "Làng" để sinh sống. Và đó cũng là lúc Diệp gia bị sát hại còn tôi thì được đưa vào tổ chức sát thủ và hắn đã gặp tôi"
" Sau đó, thỉnh thoảng hắn lại chạy đến nơi này và hắn bị ám ảnh bởi vì đã chính tay giết ba mẹ mình nên lúc nào cũng nghe thấy những âm thanh gào thét trước khi chết của ba mẹ hắn"
"Cứ như vậy cho đến khi Ngụy Hồng chết, tôi bị hôn mê và hắn lên nắm quyền tổ chức sát thủ. Rồi hắn không ngừng tìm cách ép buộc Vương Minh Hàn giao tôi ra nhưng không ngờ trong cuộc chiến đó, hắn đã để thua Vương Minh Hàn, thua mất tổ chức nên đã chạy về nơi này sống ẩn dật. Trong hai năm hắn sống ở đây, sự cô đơn đã khiến căn bệnh ngày xưa của hắn tái phát, khiến hắn giết rất nhiều người nên đã liên lụy đến Khuynh Thành, khiến cô ấy phải dọn ra một nơi hẻo lánh để sinh sống...."
Tiểu Tình hốt hoảng đưa tay lên che miệng lại "Đến khi chị tỉnh lại, hắn biết điều đó và tìm đến để bắt giữ chị, cốt là muốn đưa chị vào giấc ngủ tăm tối...."
Huyết quản trong người Diệp Diệp bắt đầu có sự kích động mạnh "Và Điểm mấu chốt chính là hắn nói hắn rất yêu thích hồ nước xinh đẹp nằm dưới chân núi và tên của hồ nước là Khuynh Thành. Như vậy...Huyết Phong chính là tên sát nhân đó"
Tiểu Tình lo lắng đứng sát cạnh Diệp Diệp, sự sợ hãi biểu hiện rõ rành rành trên mặt "Đừng dọa tôi, chị đừng dọa tôi"
Ngay lúc này, chợt từ sau lưng truyền đến một âm thanh giống như tiếng một nhánh cây gãy là do ai đó đã đi lại và vô tình đạp lên vậy.
Cả hai người giật mình quay đầu nhìn lại thì họ nhìn thấy một người đàn ông cao to đang đứng ở đó. Trên tay hắn còn đang cầm một khẩu súng và khuôn mặt khắc khoải vẻ đau đớn tột độ
...
Vương Minh Hàn đẩy cửa xông vào liền nhìn thấy vài cảnh tượng hỗn độn
"Người đâu hết rồi?" Anh gào lên đầy sự câm giận
Thanh Long và Huyền Vũ cũng vừa kịp vào nhìn thấy cảnh tượng nơi này
Bên dưới đất chỉ có vài giọt máu đã khô lại, một chiếc ghế trống không với một sợi dây thừng đã bị cắt đứt. Huyền Vũ xem qua liền vui mừng đứng dậy
"Lão đại đừng lo, Diệp tiểu thư đã trốn thoát rồi, dây thừng có dấu hiệu bị người ta cắt đứt, bên dưới sàn nhà chỉ có một ít máu, với số máu này nếu chảy ra từ người chắc chắn không thể mất mạng, thuộc hạ đảm bảo Diệp tiểu thư vẫn an toàn"
Vương Minh Hàn vừa nghe liền quát ngang "Không an toàn, khi nào còn chưa tận mắt nhìn thấy cô ấy đứng trước mặt ta thì ta vẫn không thể yên tâm ngươi hiểu không?"
Huyền Vũ cúi đầu "Thuộc hạ hiểu rồi"
Vương Minh Hàn mắt đỏ ngầu ngầu mà phất tay "Mở rộng phạm vi, tìm cô ấy về đây, dù có dời cả ngọn núi này, cũng quyết phải tìm cho bằng được cô ấy. Cho dù cô ấy chết, cô ấy cũng chỉ có thể được phép nằm trong mộ phần của Vương gia"
"Thuộc hạ đã hiểu"
Vương Minh Hàn chống hai tay lên chiếc bàn phẫu thuật, mắt nhìn mấy con dao mổ nằm ngổn ngang "Phía Bạch Hổ có tin tức gì không?"
Thanh Long lưỡng lự một chút mới đáp "Dạ...vẫn chưa ạ"
Vương Minh Hàn vừa dứt lời liền lạnh lùng bước ra khỏi nơi này, trước khi đi anh còn lạnh nhạt ra lệnh "Cho trực thăng thăm dò nơi này, bắt được kẻ nào cũng phải đưa đến đây để ta tra hỏi"
Thanh Long và Huyền Vũ chỉ có thể nghe theo mà không dám nói gì thêm. Lần này lão đại vì Diệp Diệp mà quy động đến trực thăng chuyên dùng, rõ ràng là lão đại của bọn họ đã quyết một lòng si tình rồi.
Vương Minh Hàn bên ngoài lạnh lùng thấy rõ nhưng rõ ràng là tâm tư đang vô cùng bất an, tâm tư ấy kín đáo đến mức có thể dùng vẻ bề ngoài lạnh lùng đầy sát khí để che lấp nó
....
Đúng rồi, chính là hắn...là Huyết Phong
Hắn vẫn chưa chết sao? Thuốc đó không thể giết người?
"Tiểu Diệp, thật không ngờ em lại tìm đến đây, nếu như em đã biết mọi việc thì không còn cách nào khác...Giấc ngủ tối cho tất cả"
Hắn vừa nói vừa đưa mắt nhìn qua lại giữa hai cô gái đang bàng hoàng kinh hãi.
Ngay khi Huyết Phong vừa hướng họng súng vào họ, Diệp Diệp vội vàng vung toàn cơ thể đẩy Tiểu Tình tránh sang một bên.
Tiếng "Đoàng" vang lên từ ngôi nhà giữa rừng khiến người ta lạnh gai ốc
"Chạy"
Ngay khi âm thanh này phát ra, Tiểu Tình và Diệp Diệp đồng loạt dùng tốc độ nhanh nhất có thể mà xông ra bên ngoài.
"Tiểu Tình, sói rượt thỏ"
Tiểu Tình nghe thấy liền hiểu ra ngay. Chạy theo kiểu của thỏ, hình chữ "Z". Cả hai người đều chạy như vậy, phía sau lưng không ngừng vang lên rất nhiều tiếng súng nổ....
Giờ phút này có điên mới đứng lại đấu quyền đấu cước, hắn có súng, bọn họ chơi tay không mà, chạy trước tính sau
Hai người hiểu nhau đến mức sẽ không tìm cách chạy ngược về hướng đất trống, ở đó rất hoang vắng, không có cây che chắn, nếu bị bắn sẽ rất khó để tránh
"Chúng ta chạy thành hai hướng quanh khu rừng này, em đi tìm người đến cứu tôi"
Tiểu Tình không an tâm liền hỏi lại "Còn chị thì sao?"
"Chạy chứ làm sao nữa? Chẳng lẽ đứng lại cho hắn bắt giữ sao? Hắn muốn ăn thịt tôi nên chắc chắn sẽ không đuổi theo em"
Tiểu Tình lưỡng lự nhưng hai chân vẫn theo quán tính mà không ngừng chạy "Gặp nhau ở đâu?"
Diệp Diệp cau mày "Hồ Khuynh Thành"
Tiểu Tình vừa nghe liền thấy rợn xương sống, cứ nhắc đến Khuynh Thành là cô lại thấy sợ...
Con bà nó, tôi đúng là mắc nợ chị mà
Con bà nó, gặp em tôi mới đúng là xui xẻo
Cả hai chạy sang hai hướng và phía sau vài phát súng vẫn không ngừng nổ ra...