10
THÀNH PHỐ XƯƠNG TRẮNG
Một khoảng im lặng sửng sốt kéo dài trước khi cả Clary và Jace đồng thanh hỏi.
“Valentine có vợ á? Hắn đã kết hôn? Cháu cứ tưởng...”
“Không thể nào! Mẹ cháu sẽ không bao giờ... mẹ chỉ kết hôn cùng bố cháu! Mẹ không có chồng cũ!”
Bác Hodge mệt mỏi giơ hai tay. “Này mấy đứa nhỏ...”
“Cháu không nhỏ nhít nữa.” Clary quay phắt khỏi bàn. “Và cháu không muốn nghe thêm gì hết.”
“Clary,” bác Hodge gọi. Sự da diết trong giọng nói bác nghe thật đau lòng cô từ từ quay lại, nhìn bác từ đầu kia căn phòng. Cô nghĩ thật kỳ lạ làm sao, với mái tóc muối tiêu và khuôn mặt sẹo, trông bác già hơn mẹ cô rất nhiều. Ấy vậy họ từng cùng là “những con người trẻ tuổi,” cùng nhau gia nhập hội Circle, cùng biết Valentine. “Mẹ cháu không...” cô bắt đầu, và lạc giọng đi. Cô không rõ mình biết bao nhiêu về mẹ Jocelyn nữa. Mẹ cô đã trở thành một người xa lạ, một kẻ dối trá, một người che giấu không biết bao nhiêu bí mật. Mẹ còn không làm gì nữa chứ?
“Mẹ cháu đã rời hội Circle,” bác Hodge nói. Bác không tiến tới chỗ cô nhưng vẫn từ đầu này phòng quan sát cô với vẻ tĩnh lặng mắt sát rực của loài chim. “Một khi bọn ta nhận ra những quan điểm của Valentine cực đoan đến mức nào – một khi bọn ta biết hắn sẵn sàng làm những gì – thì nhiều người đã rời bỏ tổ chức. Lucian là người đầu tiên. Đấy là đòn nặng nề giáng vào Valentine. Hai người đấy từng rất thân thiết.” Bác Hodge lắc đầu. “Rồi tới Micheal Wayland. Bố cháu đấy, Jace ạ.”
Jace nhướn mày nhưng không nói gì.
“Nhưng rất nhiều người vẫn trung thành với hắn ta. Pangborn. Blackwell. Nhà Lightwood...”
“Nhà Lightwood ư? Bác nói tới bố Robert và mẹ Maryse?” Jace choáng váng như bị sét đánh trúng. “Bác thì sao? Bác bỏ tổ chức khi nào?”
“Ta không bỏ,” bác Hodge nhẹ nhàng nói. “Nhà Lightwood cũng không... Bọn ta đều sợ, quá sợ những điều hắn có thể làm. Sau vụ Nổi Loạn, những kẻ trung thành như Blackwell và Pangborn đã tẩu thoát. Bọn ta ở lại hợp tác cùng hội Clave. Chỉ điểm cho họ. Giúp họ tìm những kẻ đã đào tẩu. Và vì thế chúng ta nhận được sự khoan hồng.”
“Sự khoan hồng?” cái nhìn của Jace chỉ thoáng qua, nhưng bác Hodge đã nhận thấy.
Bác nói: “Cháu đang nghĩ tới lời nguyền trói buộc ta với nơi này, đúng không? Cháu luôn cho rằng đó là một thứ bùa chú báo thù do một con quỷ hay một tay pháp sư tức tối nào đó ếm. Ta mặc cho cháu nghĩ thế. Nhưng đó không phải là sự thật. Lời nguyền trói buộc ta là do hội Clave đưa ra.”
“Vì đã nằm trong hội Circle ư?” Jace hỏi, mặt vờ vịt kinh ngạc.
“Vì đã không rời khỏi hội đó trước vụ Nổi Loạn.”
“Nhưng nhà Lightwood không bị trừng phạt,” Clary nói. “Vì sao ạ? Họ đã làm những chuyện như bác thôi mà.”
“Trường hợp của họ có tình tiết giảm tội – họ đã kết hôn, họ có con. Mặc dù không phải họ sống tại nơi xa xôi này, xa quêhương mình, là do họ tự chọn đâu. Bọn ta bị đày tới đây, cả bọn ba người – ta nên nói là bốn chứ nhỉ; Alec lúc đó mới là một đứa nhỏ gào khóc inh ỏi khi bọn bác rời khỏi Thành Phố Pha Lê. Họ chỉ được trở về Idris nếu có công vụ, và chỉ trong một thời gian ngắn. Ta thì không bao giờ được. Ta sẽ mãi mãi không còn được thấy Thành Phố Pha Lê nữa.
Jace cứ thế nhìn mãi. Như thể anh đang nhìn người thầy của mình bằng ánh mắt mới, Clary nghĩ, dù người thay đổi không phải là Jace. Anh nói, “Luật có thể khắc nghiệt, nhưng Luật vẫn là Luật.”
“Ta đã dạy cháu vậy,” bác Hodge nói, sự vui vẻ không thật vang lên trong giọng bác. “Và giờ cháu trả lại bài học đó cho ta. Hợp tình hợp cảnh nữa chứ.” Bác nhìn như thể muốn sụm ngồi xuống chiếc ghế gần đó, nhưng dầu vậy vẫn cố đứng cho vững. Trong cái tư thế cứng nhắc ấy thấp thoáng nét gì đó của một chiến binh lúc trước bác đã từng, Clary nhủ thầm.
“Vì sao bác không nói cho cháu biết?” cô nói. “Rằng mẹ cháu kết hôn cùng Valentine. Bác biết tên mẹ cháu...”
“Ta biết mẹ cháu tên là Jocelyn Fairchild, chứ không phải Jocelyn Fray, bác Hodge đáp. “Và cháu lại rất chắc chắn mẹ cháu không có liên hệ gì với Thế Giới Bóng Đêm, nên cháu đã khiến ta tin rằng có thể đó không phải Jocelyn ta biết – và có lẽ chính ta cũng không muốn tin. Không ai mong sự trở lại của Valentine cả.” Bác lại lắc đầu. “Sáng nay khi ta cho mời các Huynh Đệ Thành Phố Xương Trắng, ta không biết mình sẽ có tin gì cho họ,” bác nói. “Khi hội Clave phát hiện có lẽ Valentine đã quay trở lại, rằng hắng đang tìm kiếm chiếc Cốc, thì sẽ có một cuộc náo động ngay. Ta chỉ mong nó không làm xáo trộn gì tới Hòa Ước.”
“Cháu cá Valentine sẽ thích điều đó,” Jace nói. “Nhưng vì sao hắn lại thèm muốn Cốc Thánh vậy chứ?”
Mặt bác Hodge xám xịt. “Không phải quá rõ ràng rồi sau?” bác nói. “Để hắn có thể xây dựng cả một đội quân cho riêng mình.”
Jace có vẻ giật mình. “Nhưng chuyện đó sẽ không bao giờ...”
“Tới giờ ăn rồi!” Là Isabelle, đứng trước ngưỡng cửa thư viện. Cô nàng vẫn cầm muỗng trong tay, dù mái tóc đã tuột khỏi búi và đổ xuống cổ. “Xin lỗi nếu cháu làm phiền,” cô nói, sau khi ngẫm nghĩ một hồi.
“Ôi chúa ơi,” Jace nói, “giờ phút kinh hoàng đã tới.”
Bác Hodge có vẻ cảnh giác. “Ta... Ta... Ta đã ăn sáng quá no rồi,” bác lắp bắp. “À là ăn trưa ấy. Ăn trưa rất no. Ta không thể ăn...”
“Cháu đã đổ nồi súp đi,” Isabelle nói. “Và gọi món ăn Trung Hoa ngoài tiệm dưới phố rồi.”
Jace đứng thẳng dậy và duỗi người. “Tốt. Anh chết đói đây này.”
“Có lẽ ta sẽ ăn một chút,” bác Hodge hiền hậu thừa nhận.
“Hai người nói dối dở tệ hại,” Isabelle đay nghiến. “Nghe này, cháu biết hai người không thích cháu nấu...”
“Vậy thì đừng nấu nữa,” Jace khuyên nhủ. “Em có gọi món thịt lợn mu shu không? Em biết là anh thích món thịt mu shu mà.”
Isabelle ngước mắt nhìn trời. “Có, Ở trong bếp đấy.”
“Tuyệt vời.” Jace lách người qua sẵn đưa tay âu yếm vò tung đầu tóc cô em. Bác Hodge theo bước, dừng lại để vỗ vai Isabelle – rồi bác đi mất, với cái cách cúi đầu ngụ ý xin lỗi khá buồn cười. Có phải Clary thực sự chỉ mới vài phút trước vừa thấy bóng dáng người chiến binh ngày xưa của chính bác không nhỉ?
Isabelle đang nhìn theo Jace và bác Hodge, xoay cái muỗng giữa những ngón tay trắng xanh, đầy sẹo. Clary hỏi, “Anh ấy thực sự vậy hả?”
Isabelle không nhìn cô. “Ai thực sự sao?”
“Jace. Anh ấy thực sự là một kẻ nói dối dở tệ á?”
Giờ thì Isabelle mới đưa mắt nhìn Clary, đôi mắt tối đen to tròn và bỗng chợt suy tư. “Anh ấy không hề biết nói dối. Nhất là trong những chuyện quan trọng. Anh ấy sẽ kể cho cậu nghe những sự thực kinh hoàng, nhưng anh ấy sẽ không nói dối.” Cô dừng lại trước khi lặng lẽ nói thêm: “Đó là lý do vì sao cơ bản cô không nên hỏi anh ấy bất cứ điều gì nếu như cậu không thể chịu đựng được câu trả lời.”
Phòng bếp ấm cúng, ngập tràn ánh sáng và mùi ngòn ngọt mằn mặn của món ăn Trung Hoa. Hương vị đó khiến Clary nhớ nhà, cô ngồi đấy nhìn cái đĩa mì sáng bóng, nghịch tay với nĩa, và cố không nhìn Simon, cậu này đang nhìn Isabelle với vẻ mặt còn đờ đẫn hơn là món vịt chiên giòn nữa.
“À, mình nghĩ chuyện này cũng khá lãng mạn,” Isabelle nói, hút hạt trân châu qua cái ống hút màu hồng to tướng.
“Chuyện gì cơ?” Simon hỏi, ngay lập tức lo lắng.
“Toàn bộ chuyện mẹ Clary lấy Valentine ấy mà,” Isabelle nói. Jace và bác Hodge đã kể hết cho cô nàng nghe, dù Clary thấy cả hai đều bỏ qua đoạn nhà Lightwood từng có mặt trong hội Circle, và những lời nguyền mà hội Clave đã giáng xuống. “Vậy là giờ hắn ta đã từ cõi chết trở về và đang đi tìm mẹ cô ấy. có thể hắn muốn họ trở lại với nhau.”
“Anh hơi nghi ngờ về chuyện hắn cho quỷ Ravener tới nhà Jocelyn chỉ vì muốn họ ‘trở về với nhau’,” Alec, người đã xuất đầu lộ diện khi tới giờ ăn, nói. Không ai thèm hỏi xem anh ta ở đâu, mà anh cũng chẳng nói. Anh đang ngồi cạnh Jace, đối diện với Clary, và đang tránh nhìn cô.
“Nếu là tớ thì tớ sẽ không làm vậy,” Jace đồng tình. “Đầu tiên tớ sẽ gửi kẹo và hoa, sau đó là những lá thư xin lỗi, rồi mới mới tới lũ quỷ đói đó. Theo thứ tự này.”
“Có thể hắn đã gửi hoa và kẹo rồi,” Isabelle nói. “Chúng ta có biết đâu.”
“Isabelle,” bác Hodge kiên nhẫn nói, “đây là kẻ đã gây ra thứ hủy diệt mà Idris chưa bao giờ chứng kiến, kẻ đã châm ngòi cuộc chiến giữa giới Thợ Săn Bóng Tối và Thế Giới Ngầm và khiến máu chảy thành sông trên những con phố của Thành Phố Pha Lê.”
“Nghe cũng hấp dẫn đấy chứ,” Isabelle tranh cãi, “cái thứ tà đạo ấy đấy.”
Simon cố tỏ ra vẻ hăm dọa, nhưng thôi ngay khi thấy Clary nhìn mình. “Vậy vì sao Valentine lại cần Cốc Thánh đến thế, và vì sao ông ta lại nghĩ mẹ Clary có nó?” cậu hỏi.
“Bác nói hắn cần Cốc để có thể tạo nên một đội quân,” Clary quay sang bác Hodge. “Ý bác là vì người ta có thể dùng Cốc Thánh để tạo ra các Thợ Săn Bóng Tối à?”
“Ừ.”
“Vậy Valentine có thể gặp bất cứ ai trên đường và biến người đó thành Thợ Săn Bóng Tối sao? Chỉ nhờ chiếc Cốc?” Simon nhoài người tới. “Việc này có tác dụng được đến cháu không ạ?”
Bác Hodge nhìn cậu cân nhắc một hồi lâu. “Cũng có thể,” bác nói. “Nhưng lý do mà rất ít người thường được chọn được Thăng Cấp và trở thành Nephilim là rất ít người có thể sống sót qua quá trình biến đổi. Những người đó phải có sức mạnh và khả năng phục hồi phi thường. Trước khi có thể biến đổi, họ phải chịu sự huấn luyện và kiểm tra rất khắc nghiệt – nhưng Valentine không chịu làm những chuyện rườm rà đó. Hắn sẽ sử dụng chiếc Cốc trên mọi người thường hắn bắt được, sau đó chọn ra hai mươi phần trăm những kẻ sống sót đó để tạo thành một đội quân cho hắn. Một đội quân hắn có thể sử dụng để tấn công Clave.”
Alec đang nhìn bác Hodge với vẻ bàng hoàng hệt như Clary. “Sao bác biết?”
“Vì,” bác Hodge nói, “đó là dự định của hắn khi còn trong hội Circle. Hắn nói đó là cách duy nhất để xây dựng một đội quân cần thiết để bảo vệ thế giới này.”
“Đó là giết người,” Isabelle nói, có vẻ hơi xanh.
“Hắn nói cả ngàn năm nay chúng ta đã giữ bình yên cho thế giới,” bác Hodge nói, “và giờ là lúc con người phải trả ơn Thợ Săn Bóng Tối bằng chính mạng sống của họ.”
“Bằng mạng sống của họ?” Jace, má đỏ lựng, hỏi. “Điều đó đi ngược lại mọi tôn chỉ về chúng ta. Bảo vệ những kẻ không có khả năng tự vệ, bảo vệ con người...”
Bác Hodge đẩy cái dĩa đi. “Valentine bị điên,” bác nói. “Thông minh, nhưng điên. Hắn chẳng quan tâm tới chuyện gì ngoài chuyện giết quỷ và các giống nòi của Thế Giới Ngầm. Không điều gì ngoài việc khiến thế giới này thanh khiết. Hắn sẵn sàng hy sinh con trai của chính mình vì mục đích đó và không hiểu nổi vì sao những người khác lại không thể.”
“Hắn có con trai ư?” Alec hỏi.
“Ta đang nói theo nghĩa ẩn dụ,” bác Hodge nói và vươn tay lấy khăn tay. Bác dùng khăn lau trán trước khi nhét lại vào túi. Clary nhận thấy tay bác hơi run. “Khi mảnh đất của hắn bị thiêu trụi, khi nhà cửa hắn bị tiêu hủy, người ta cứ tưởng hắn đã tự thiêu chết cùng chiếc Cốc thành tro bụi còn hơn để Clave có được một trong hai. Xương cốt hắn được tìm thấy trong đống tro tàn, cùng với xương cốt vợ hắn.”
“Nhưng mẹ cháu còn sống mà,” Clary nói. “Bà đã không chết trong vụ hỏa hoạn đấy.”
“Và giờ thì, có vẻ Valentine cũng vậy,” bác Hodge nói. “Hội Clave không thích thú gì đâu khi biết họ bị chơi xỏ. Nhưng quan trọng hơn, họ muốn bảo vệ chiếc Cốc. Và quan trọng hơn nữa, họ sẽ muốn chắc chắn rằng Valentine không có nó.”
“Theo cháu thấy thì việc đầu tiên hết chúng ta nên làm là phải tìm ra mẹ Clary,” Jace nói. “Tìm ra cô ấy, tìm ra chiếc Cốc, trước khi Valentine làm được.”
Điều này Clary nghe thấy ổn đấy, nhưng bác Hodge nhìn Jace như thể anh vừa đề nghị tung hứng nitroglycerin lên như một giải pháp. “Hoàn toàn không được.”
“Vậy chúng ta làm gì đây?”
“Chẳng làm gì hết,” bác Hodge nói. “Tất cả chuyện này nên để cho những Thợ Săn Bóng Tối có kỹ năng và kinh nghiệm giải quyết.”
“Cháu có kỹ năng mà,” Jace phẩy tay phản đối. Một chiếc nhẫn bạc lấp lánh trên ngón tay thanh mảnh, một chiếc nhẫn mà Clary không nhớ anh có đeo nó bao giờ. “Và cháu có kinh nghiệm.”
Giọng bác Hodge cứng rắn, gần như theo kiểu cha chú. “Bác biết cháu thế nào chứ, nhưng cháu còn là một đứa trẻ, hoặc gần như thế.”
Jace nheo nheo mắt nhìn bácHodge. Lông mi anh dài, tỏa bóng xuống xương gò má cao. Nếu là ai đó khác thì hẳn đấy là cái nhìn bẽn lẽn, thậm chí là ăn năn hối lỗi, nhưng trên mặt Jace thì cái nhìn đấy trong hẹp hòi độc địa. “Cháu không phải trẻ con.”
“Bác Hodge nói đúng đấy,” Alec lên tiếng. Anh đang nhìn Jace, và Clary nghĩ anh là một trong ít người trên thế giới này dám nhìn Jace không phải như thể sợ Jace, mà là sợ cho Jace. “Valentine rất nguy hiểm. Tớ biết cậu là một Thợ Săn Bóng Tối giỏi đấy. Có thể là người giỏi nhất trong lứa tuổi chúng ta. Nhưng Valentine là người giỏi nhất từ trước tới nay. Cần phải chiến đấu dữ dội lắm mới hạ gục được hắn.”
“Mà hắn cũng có gục hẳn đâu,” Isabelle vừa nói vừa săm soi mấy chiếc răng nĩa. “Rõ ràng là vậy.”
“Nhưng chúng ta ở đây,” Jace nói. “Chúng ta ở đây và vì Hòa Ước, ngoài chúng ta ra thì chẳng có ai. Nếu chúng ta không làm gì...”
“Chúng ta sẽ làm gì đó,” bác Hodge nói. “Tối nay bác sẽ gửi thư cho hội Clave. Họ sẽ phái một đội quân Nephilim tới vào ngày mai nếu họ muốn. Họ sẽ lo liệu việc này. Các cháu đã làm quá đủ rồi.”
Jace im lặng, nhưng đôi mắt lóe sáng. “Cháu không thích như vậy.”
“Cậu không cần phải thích,” Alec nói. “Cậu chỉ cần im mồm và đừng làm chuyện dại dột.”
“Nhưng còn mẹ tôi?” Clary hỏi. “Mẹ không thể đợi cho tay đại diện nào đó của Clave tới được. Valentine đang giữ bà mà – Pangborn và Blackwell nói vậy – và có thể hắn...” Cô không thể nói nổi ra từ tra tấn, nhưng Clary biết cô không phải người duy nhất nghĩ tới từ đó. Đột nhiên không ai trong bàn dám nhìn vào mắt cô.
Trừ Simon, “Làm cô ấy tổn thương,” cậu nói nốt câu của cô. “Ngoại trừ là, Clary này, chúng bảo mẹ cậu đang bất tỉnh và Valentine không vui với chuyện đó. Hình như hắn đang đợi cô ấy tỉnh dậy.”
“Nếu mình là cô ấy, mình sẽ bất tỉnh mãi thôi.” Isabelle lầm bầm.
“Nhưng mẹ tôi cóthể tỉnh dậy bất cứ lúc nào,” Clary nói, chẳng để ý tới Isabelle. “Tôi tưởng hội Clave nguyện bảo vệ con người cơ đấy. Chẳng phải ngay lúc này Thợ Săn Bóng Tối đang có mặt ở đây hay sao? Chẳng phải họ nên tìm kiếm mẹ rồi sao?”
“Sẽ dễ hơn,” Alec quát, “nếu chúng ta có được tí ý niệm là phải tìm từ đâu.”
“Nhưng chúng ta biết mà,” Jace nói.
“Anh biết á?”
Clary nhìn anh, vừa giật mình vừa hăm hở. “Ở đâu?”
“Ở đây.” Jace nhoài người và chạm tay vào thái dương cô, dịu dàng đến mức làm cô đỏ mặt. “Mọi thứ bọn anh cần biết đều bị khóa trong đầu em, dưới những lọn tóc đỏ xoăn xinh đẹp kia.”
Clary đưa tay lên vuốt tóc vẻ như ngăn ngừa. “Tôi không nghĩ...”
“Vậy anh định làm gì đây?” Simon sắc giọng hỏi. “Xẻ đầu cô ấy ra để tìm hả?”
Mắt Jace tóe lửa, nhưng anh bình tĩnh đáp, “Không hề. Các Tu Huynh Câm có thể giúp cô ấy lấy lại trí nhớ.”
“Anh ghét các Tu Huynh Câm cơ mà,” Isabelle phản đối.
“Anh không ghét họ,” Jace thẳng thắn nói. “Anh e ngại họ. Hai khái niệm đó không giống nhau.”
“Tôi tưởng anh bảo họ là thủ thư,” Clary nói.
“Họ là thủ thư.”
Simon huýt sao. “Hẳn phải có phí trả sách trễ cắt cổ đây.”
“Các Tu Huynh Câm là những chuyên viên lưu trữ văn thư, nhưng không phải chỉ là vậy,” bác Hodge ngắt lời, nghe như thể bác đã hết kiên nhẫn. “Để tăng khả năng bộ nhớ, họ đã chọn tác động vào bản thân những chữ rune quyền năng nhất. Quyền năng của những chữ rune lớn đến mức việc sử dụng chúng...” Bác ngừng bặt làm Clary nghe thấy giọng Alec trong đầu mình. Họ tự tra tấn mình. “Ưm, việc sử dụng chúng vặn vọ bóp méo hình thể của họ. Họ không phải những chiến binh theo cách các Thợ Săn Bóng Tối khác. Sức mạnh của họ là từ trí óc, không phải thể xác.”
“Họ có thể đọc ý nghĩ ạ?” Clary lí nhí nói.
“Còn những khả năng khác nữa. Họ thuộc hàng những thợ săn quỷ đáng sợ nhất.”
“Cháu không biết,” Simon nói, “cháu nghe cũng đâu có tệ lắm đâu. Cháu thà có người lục lọi đầu óc mình còn hơn là chặt đầu cháu.”
“Vậy thì cậu còn ngu hơn vẻ ngoài nhỉ,” Jace nói và dành cho Simon cái nhìn khinh bỉ.
“Jace nói đúng đấy,” Isabelle nói và lờ Simon đi. “Các Tu Huynh Câm thực sự quái dị.”
Tay bác Hodge siết chặt cạnh bàn. “Họ rất quyền năng,” bác nói. “Họ đi trong màn đêm và không nói, nhưng họ có thể làm nứt trí óc con người theo cách cháu làm nứt hạt óc chó – rồi để mặc hắn đấy một mình gào thét trong bóng tối nếu như họ muốn.”
Clary trắng bệch, nhìn Jace. “Anh muốn giao tôi cho họ?”
“Anh muốn họ giúp em,” Jace nhoài người qua bàn, gần đến mức để cô thấy được những đốm màu hổ phách tối hơn trong đôi mắt sáng màu. “Có thể chúng ta không cần đi tìm Cốc Thánh,” anh nhẹ nhàng nói. “Có thể hội Clave sẽ làm điều đó. Nhưng những gì trong đầu óc em thuộc về em. Có người đã giấu những bí mật trong đó, những bí mật em không thể nhìn thấy. Không phải em muốn biết sự thực về cuộc đời của chính em à?”
“Tôi không muốn ai chui vào đầu óc tôi cả,” cô yếu ớt nói. Cô biết anh nói đúng, nhưng cứ nghĩ việc giao mình cho những kẻ mà chính những Thợ Săn Bóng Tôi cũng cho là quái dị đủ khiến máu cô lạnh cóng.
“Anh sẽ đi với em,” Jace nói. “Anh sẽ ở cạnh em khi họ làm điều đó.”
“Đủ rồi đấy.” Simon đã đứng dậy khỏi bàn, mặt đỏ gay vì giận. “Tha cho cô ấy đi.”
Alec liếc nhìn Simon như giờ mới để ý tới, đưa tay vén lọn tóc đen khòi mắt và chớp chớp. “Thế cậu người thường này còn làm gì ở đây nhỉ?”
Simon lờ anh ta đi. “Tôi nói, tha cho bạn ấy đi.”
Jace liếc nhìn lại Simon, cái nhìn độc địa ngọt ngào, kéo dài. “Alec nói đúng,” anh nói. “Học viện thề bảo vệ các Thợ Săn Bóng Tối, không phải những anh bạn người thường của họ. Đặc biệt khi họ không biết điều.”
Isabelle đứng dậy và nắm tay Simon. “Em sẽ dẫn cậu ta ra.” Trong một thoáng có vẻ Simon sẽ chống cự lại cô nàng, nhưng cậu bắt gặp ánh mắt của Clary bên kia bàn khi cô khẽ lắc đầu. Cậu đành thôi. Đầu ngẩng cao, cậu để Isabelle đưa ra khỏi phòng.
Clary đứng dậy. “Tôi mệt rồi,” cô nói. “Tôi muốn đi ngủ.”
“Em còn chưa ăn gì...” Jace phản đối.
Cô gạt bàn tay đang giơ ra của anh. “Tôi không đói.”
Ngoài hành lang lạnh hơn trong bếp. Clary dựa người vào tường, kéo áo, giờ đang dính vào ngực cô vì mồ hôi lạnh. Xa xa ngoài hành lang cô thấy Isabelle và Simon đang rời đi, biến mất trong bóng tối. Cô quan sát họ đi trong im lặng, một cảm giác hãi hùng kỳ lạ dâng lên trong bụng. Từ khi nào mà Simon đã trở thành trách nhiệm của Isabelle, thay vì của cô vậy nhỉ? Nếu có điều gì cô học được từ tất cả những chuyện vừa xảy ra, thì đó là ta rất dễ mất đi mọi thứ mà ta hằng tưởng ta sẽ mãi có.
Căn phòng chìm trong sắc vàng và trắng, với những bức tường cao óng ánh như tráng men, và mái nhà, cao cao trên kia, trong veo và lấp lánh như kim cương. Clary mặc chiếc váy nhung xanh lá cây và tay cầm chiếc quạt vàng. Mái tóc cô, búi gọn thành búi có lơi ra mấy lọn loăn xoăn, khiến cô thấy nằng nặng lạ lẫm mỗi khi cô quay lại nhìn về sau.
“Cậu thấy có ai thú vị hơn mình sao?” Simon hỏi. Trong giấc mơ, cậu trở thành một người bạn nhảy điệu nghệ tới lạ kỳ. Cậu dìu cô qua đám đông như thể cô là chiếc lá vàng giữa dòng nước. Cậu mặc toàn đồ đen, như một Thợ Săn Bóng Tối, và sắc màu này chưng ra toàn bộ những nét đẹp của cậu: tóc đen, làn da nâu sáng, răng trắng bóng. Cậu ấy thật đẹp trai, Clary nghĩ, giật mình vì ngạc nhiên.
“Không ai thú vị hơn cậu hết,” Clary nói. “Chỉ là do nơi này thôi. Mình chưa bao giờ thấy nơi nào như nơi này.” Cô lại quay đầu khi họ đi qua đài phun sâm banh: những chiếc đĩa thật lớn, ở giữa là một nàng tiên cá đang dội rượu sáng lấp lánh từ trong bình xuống tấm lưng trần. Mọi người đang rót rượu từ đĩa này, cười đùa và trò chuyện. Nàng tiên cá quay đầu khi Clary đi qua, rồi nhoẻn cười. Nụ cười khoe những chiếc răng trắng ỏn và sắc như răng ma cà rồng.
“Chào mừng tới Thành Phố Pha Lê,” một giọng nói không phải của Simon vang lên. Clary thấy Simon đã biến mất và giờ cô đang khiêu vũ cùng Jace, người mặc toàn đồ trắng, áo may từ chất liệu cô tông mỏng; cô có thể nhìn xuyên qua và thấy những Ấn Ký đen. Trên cổ anh đeo sợi xích đồng, và mái tóc cùng đôi mắt anh óng vàng hơn bao giờ hết; cô nghĩ mình mong mỏi vô cùng được họa ra chân dung của anh bằng loại màu sơn vàng kim bóng mờ mà đôi khi người ta nhìn thấy trong mấy bức thánh họa kiểu Nga.