Vũ Động Càn Khôn

Chương 953: Dị ma?

Soạt!

Lâm Động ra tay rất nhanh và mạnh, còn Bàng Hạo vì lần ra tay vừa rồi mà nguyên lực trong có thể bị chấn động, phản ứng nhất thời bị chậm lại, chỉ có thể giương mắt lên nhìn Lâm Động mặtđầy sát khí lao tới. Ánh mắt Bàng Hạo ngập tràn sự sự hãi, cuối cùng hắn cũng hiểu Lâm Động hung hãn đến mức nào!

- Tiểu bối, ngươi dám!

Thế nhưng khi chưởng phong đầy sát ý của Lâm Động sắp đập xuống đỉnh đầu Bàng Hạo thì từ trong đoàn người Cửu U Môn bỗng vọng ra một tiếng quát, rồi một thân ảnh xuất hiện bên cạnh Bàng Hạo, điểm ra hai ngón tay.

Nguyên lực hùng hồn ngưng tụ trên hai đầu ngón tay, xung quạn là thứ tử khí với sát thương lực mạnh mẽ.

- Cường giả Tử Huyền Cảnh?

Công thế đó khiến Lâm Động nheo mắt, đặc biệt là thứ tử khí kia khiến sắc mặt hắn tối lại, quả nhiên trong Cửu U Môn có ẩn giáu cường giả Tử Huyền Cảnh!

Sát chiêu bị chặn lại, hàn ý trong mắt Lâm Động càng thêm đậmđặc, hắn không hề tránh né, chưởng phong mạnh mẽ vẫn đánh tới.

Bùm!

Công thế của Lâm Động lập tức nổ Tô Uyển Nghi, một cơn đau nhói truyền tới từ lòng bàn tay, nhưng đôi mắt hắn lại lóe lên sựdữ dằn, bàn chân không chút do dự vẽ nên một đường cong giáng mạnh xuống ngực Bàng Hạo.

Năng lượng cuồng bạo lan tỏa, Lâm Động và Bàng Hạo gần nhưđồng thời bay ngược ra sau, Lâm Động hự một tiếng, còn Bàng Hạo thì kêu lên một tiếng thảm thiết, máu tươi bắn tung tóe.

Một thân ảnh nhỏ bé xuất hiện phía sau Lâm Động, lam quang lan tỏa đỡ lấy hắn/

- Lâm Động ca, huynh không sao chứ?

Mộ Linh San vội hỏi.

- Không sao.

Lâm Động lắc đầu, rồi nhìn về phía trước. Bên cạnh Bàng Hạo lúc này là một lão giả gầy quắt với đôi mắt sâu, mái tóc xám, lão giảđó đang nhìn Lâm Động.

- Con rùa nhà lão có biết xấu hổ không, dám đánh lén!

Mộ Linh San cũng thấy lão giả đó, nộ hỏa tràn lên, chửi không chút khách khí.

Sắc mặt lão giả tối lại nhìn Mộ Linh San một cái rồi quay sang Lâm Động, cười khảy:

- Tiểu tử, ngươi cũng thật tàn nhẫn, trận tỉ thí này phải đến mức hạ sát thủ sao?

- Bọn ta giao đấu đương nhiên phải phân thắng bại, chỉ cần hắn chưa mở miệng nhận thua thì vẫn phải tiếp tục. Hơn nữa đây làLoạn Ma Hải, không phải sự giao lưu học hỏi giữa các sư huynhđệ trong tông phá. Lẽ nào ngươi muốn ta đợi hắn ổn định lại nguyên lực rồi giao đấu công bằng lại?

Lâm Động cười chế giễu.

Cường giả ở xung quanh nghe thế cũng cười nhạt, họ cũng là lão hồ ly lăn lộn ở Loạn Ma Hải nhiều năm, đương nhiên chẳng phải loại hiền lành, đánh kẻ thất thế đương nhiên ai cũng rành. Vừa rồi nếu là họ chắc cũng ra tay, chỉ có điều không quyết đoán như Lâm Động mà thôi.

Vì thế lời nói của lão giả này cũng khiến không ít người cười thầm, thủ đoạn không tàn nhẫn thì đã bị kẻ khác giải quyết lâu rồi.

- Miệng lưỡi sắc bén lắm!

Lão giả đó mắt lóe nộ hỏa, lạnh lùng nói

Lâm Động cũng không quan tâm lão, nhìn về phía Bàng Hạo lúc này khí tức đã yếu ớt, cười nói:

- Bàng Hạo huynh, giờ kết quả đã có chưa? Nếu chưa thì chúng ta tiếp tục đo, rất nhiều bằng hữu đang chờ…

Bàng Hạo nghe vậy, cơ mặt không kìm được co giật, sắc mặt tím tái, chắc hẳn đang vô cùng giận dữ.

- Đúng thế, có kết quả chưa thì nói đi. Còn đánh được tiếp tụcđi…

- Đúng, đúng. Bọn ta còn đang đợi.



Lúc này xung quanh cũng truyền ra không ít lời phụ họa, nếu làbình thường thì có lẽ họ không dám nói vậy, nhưng vật đánh cược là Lôi đình chi tâm có quan hệ với họ đương nhiên phải quan tâm nhiều hơn.

Sắc mặt Bàng Hạo lại càng thêm tối sầm, hắn đâu thể ngờ cục diện vốn nhằm vào Lâm Động giờ lại trở thành thế này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hơn nữa, vừa rồi rõ ràng hắn đã ở thế hạ phong, hiện giờ trong cơ thể hắn cũng có thương thế không nhẹ, nếu tiếp tục đánh nữa, với thủ đoạn của Lâm Động, có cơ hội chắc chăn hắn sẽ hạsát thủ, đến lúc đó, ngay trưởng lão ở bên cạnh cũng không kịp trở tay.

Ánh mắt và sắc mặt Bàng Hạo biến hóa bất định, mãi lâu sau mới không cam tâm, nghiến răng nói:

- Ta thua rồi.

Cường giả Cửu U Môn nghe vậy, mặt đều biến sắc, định nói gì đónhưng bị Bàng Hạo vung tay cản lại, ánh mắt hắn nhìn LâmĐộng đầy hằn học, dường như muốn nuốt chửng Lâm Động vậy.

- Hà hà, vẫn là Bàng Hạo huynh đại độ. Nếu ngươi đã nhận thua thì hãy lấy ra đây ba mươi quả Lôi đình chi tâm đi. Bằng hữu ởđây còn đợi chia.

Lâm Động coi như không biết đến bộ dạng của Bàng Hạo, cười nói.

Ba mươi quả Lôi đình chi tâm, cái giá này quả thật quá lớn, nhưng trước mặt bao nhiêu cường giả thế này, nếu lật lọng không biết họ sẽ làm nên chuyện gì. Dù Cửu U Môn có cường thế thì ở Loạn Ma Hải này cũng không thể một tay che cả bầu trời được.

- Lâm Động, đồ của Cửu U Môn ta, ngươi ăn vào cũng cẩn thận nghẹn chết đấy!

Bàng Hạo hít sâu một hơi, rồi vung tay, ba mươi quả Lôi đình chi tâm bay ra từ túi Càn Khôn của hắn.

Lâm Động thấy vậy, hơi mỉm cười rồi vung tay thu lại một nửa vào túi Càn Không, còn mười lăm quả còn lại bay thẳng về phía các cường giả xung quanh.

- Chư vị, trước đó đã nói, có lợi thì mọi người cũng chia.

Uỳnh!

Những cường giả đó thấy mười lăm quả Lôi đình chi tâm bay ra lập tức mắt đỏ quạch, nguyên lực hùng hồn bùng phát, rồi bay tới như chớp.

Mười lăm quả, có vẻ không ít nhưng với lượng cường giả này vẫn là quá ít. Vì thế khó lòng tránh khỏi một trận hỗn chiến tranh giành mười lăm quả Lôi đình chi tâm này.

Lâm Động thì không quan tâm đến trận chiến đó, hắn chỉ cần biết phân mười lăm quả đi, còn ai có được thì không phải chuyện của hắn.

Bàng Hạo nhìn ba mươi quả Lôi đình chi tâm nhanh chóng bị chia ra, mí mắt giật giật, rồi nhìn Lâm Động với ánh mắt tối tăm:

- Chư vị, tiếp theo là ân oán riêng giữa Cửu U Môn và Lâm Động, nếu không muốn đối địch với Cửu U Môn thì đừng tham dự vào!

Bàng Hạo vừa dứt lời thì ánh mắt bọn cường giả Cửu U Môn đều không chút thiện ý, tổn thất lớn vừa rồi nên đòi lại rồi.

Những cường giả kia nghe thế, ánh mắt lay động một chút rồi cùng rút lui, đương nhiên họ không muốn liều mà đắc tội với Cửu U Môn, dù rằng vừa rồi có nhận chút ân huệ của Lâm Động.

Lâm Động cũng chẳng hy vọng gì vào những người này, hắn nheo mắt nhìn cường giả Cửu U Môn sát khí đằng đằng, đặc biệt là cường giả tóc xám kia, lão là Tử Huyền Cảnh, thực lực chắc hẳn không thu kém Ma Hạt Lão Quái của Tà Phong Động Thiên. Muốn đối phó với cường giả loại này Lâm Động phải dùng đến Phần Thiên Đỉnh. Nhưng sau đó hắn sẽ hư nhược, mà lúc này lại xuất hiện thời gian hư nhược thì rất bất lợi…

Đương nhiên Cửu U Môn sẽ không chơi trò một đối một với hắn nữa.

- Phiền phức rồi…

Lâm Động lầm bầm.

- Ta đã nói rồi, ngươi không thể ăn được đồ của Cửu U Môn tađâu.

Bàng Hạo nhìn Lâm Động với ánh mắt tối tăm, hắn vung tay:

- Chém chết hắn cho ta!

Vừa dứt lời, lâọ tức mấy chục cường giả Cửu U Môn cùng lao tới, võ học mạnh mẽ ập tới như vũ bão.

Lâm Động và Mộ Linh San đứng cạnh nhau, thấy cường giả Cửu U Môn tấn công, nguyên lực trong cơ thể cùng bắt đầu cuộn trào.

Vút!

Thế nhưng ngay khi mọi người đều cho rằng hai bên sắp quyết một trận tử chiến thì một đạo hắc quang bắn ra từ trong thung lũng, cường giả Cửu U Môn bị hắc quang đánh bật ra, hộc máu tươi.

Biến cố bất ngờ này khiến tất cả mọi người đều sững sờ, rồi vội vàng nhìn xuống thung lũng. Sâu dưới đó hắc quang đang cuồn cuộn, ở trung tâm là một nhân ảnh cao vài trượng đang chầm chậm bước ra, một thứ năng lượng tà ác đến cực điểm lan tỏa, giống như ma thần bước ra từ địa ngục…

- Dị ma?

Lâm Động thấy nhân ảnh đó, ánh mắt hiện vẻ đầy kinh hãi.