Vũ Động Càn Khôn

Chương 938: Động phủ khai mở

c

Đạo lôi quang đó dường như được đổ xuống từ tận cùng tầng mây, phạm vi hàng vạn trượng khiến tất cả những ai đứng trước nó đều chỉ như những con kiến nhỏ bé, cảm giác như đây là kiệt tác của thần linh vậy.

Lâm Động nhìn cảnh tượng trước mặt với ánh mắt đầy kinh ngạc, dù là cường giả Chuyển Luân Cảnh siêu cấp cũng không thể tạo nên được thứ này.

- Đó chính là động phủ của cường giả Luân Hồi Cảnh sao?

Mộ Linh San hiếu kỳ nhìn động phủ như ẩn như hiện bên trong lôi quang.

- Có lẽ đúng!

Lâm Động gật đầu, sau đó hắn ngẩng đầu lên. Trên mặt biển, ngoài Cửu U Môn và Huyền Thiên Điện còn có một số nhân ảnh khác, điều này khiến Lâm Động hơi giật mình. Cửu U Môn và Huyền Thiên Điện có Ngân tháp bảo vệ nên đến đây nhanh như vậy cũng không có gì lạ, nhưng những người khác rõ ràng không có gì bảo vệ vậy mà đến không muộn hơn là bao, thực lực thật kinh người!

Những người này phần lớn không quá nghênh ngang trên đảo, nhưng rõ ràng bọn họ mới là cường giả thật sự.

Khi Lâm Động quan sát những cường giả đến đây trước tiên thì Bàng Hạo cũng quay sang nhìn hắn mỉm cười, cảm giác như hắn đã quên mất xích mích ba hôm trước rồi vậy.

Đối với sự thân thiện này của Bàng Hạo, Lâm Động chỉ lạnh lùng coi như không biết, hắn đã lĩnh giáo tâm cơ của Bàng Hạo, đương nhiên hắn không tin Bàng Hạo lại thật sự muốn cười cho qua mọi ân oán. Hắn biết rằng nếu có cơ hội, chắc chắn Bàng Hạo sẽ không do dự mà ra tay!

Hơn nữa còn hạ sát thủ không chút nương tình!

- Ha ha… Lâm Động huynh đến cũng nhanh thật, bọn ta còn lo chẳng may thiếu mất một cái chìa khóa thì làm sao khai mở được động phủ!

Bàng Hạo không bận tâm sự lạnh lùng của Lâm Động, ngược lại còn cười nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lâm Động liếc nhìn hắn, nói thẳng:

- Làm thế nào khai mở động phủ?

Nghe câu hỏi này, các cường giả xung quanh đều nhìn sang. Tuy bọn họ đã đến đây thuận lợi, nhưng nếu ba người Lâm Động không động thủ thì cũng chỉ có thể đứng ngoài mà nhìn.

- Ha ha… không vội, không vội, đợi thêm một lát!

Thế nhưng Bàng Hạo lại cười, ánh mắt hiện lên chút quỷ dị.

Lâm Động hơi nhíu mày, sau đó hắn nhìn sang đoàn người của Huyền Thiên Điện. Ở đó, Liễu Hương Huyên mặc chiếc váy trắng không có động tĩnh gì, ánh sáng bạc trên trời chiếu xuống bao quanh người nàng một quầng sáng bạc. Sự thánh khiết này khiến người ta phải hoảng hốt.

Lâm Động cũng hoảng hốt trong chốc lát, sau đó nhanh chóng tỉnh lại, ánh mắt nhìn Liễu Hương Huyên lần này có thêm chút cảnh giác, nữ nhân này không đơn giản!

- Lâm Động huynh đừng vội, giờ không phải thời cơ tốt nhất để khai mở động phủ, xin hãy đợi một lát!

Lúc này Liễu Hương Huyên cũng ngoảnh lại, cười nói.

Lâm Động gật đầu, tuy không biết bọn họ đang đợi gì nhưng hắn cũng không hỏi, kéo Mộ Linh San lùi về phía sau một chút, vận nguyên lực sẵn sàng ứng phó với bất cứ biến cố nào.

Những người xung quanh thấy ba người Lâm Động không có hành động gì thì có chút nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi gì nhiều. Dù sao thì nếu bọn Bàng Hạo muốn vào động phủ thì bắt buộc phải khai mở nó, đến lúc đó bọn họ cũng có thể vào.

Không gian bỗng dần tĩnh lặng, chỉ có cách đó rất xa là tiếng sấm sét ầm ầm.

Vút vút vút!

Trong sự chờ đợi đó, sau đó cũng liên tiếp xuất hiện thêm cường giả, nhìn bộ dạng có vẻ thảm hại, hiển nhiên đã phải chịu không ít khổ sở.

Tiếng gió rít không ngừng vang lên, nhìn những nhân ảnh liên tiếp kéo đến mà không khỏi thầm cảm thán. Quả nhiên lượng người bị động phủ Luân Hồi Cảnh hấp dẫn không hề ít, dù phải qua sự khảo nghiệm của Lôi Tương Bộc Quần mà số người đến đây vẫn nhiều thế này.

Những người đến đây đều lập tức nhìn về phía động phủ bên trong lôi quang với ánh mắt thèm thuồng. Động phủ của một cường giả Luân Hồi Cảnh để lại chắc chắn không đơn giản, chỉ cần có được chút gì đó ở trong thôi cũng đáng để mạo hiểm rồi.

Khi có ngày càng nhiều cường giả, không gian bắt đầu huyên náo, chốc chốc còn có tiếng thúc giục, hiển nhiên bọn họ đều nóng lòng muốn bọn Lâm Động khai mở động phủ.

Thế nhưng Lâm Động coi như không biết, chỉ nhắm mắt dưỡng thần.

Gần nửa giờ sau, số lượng cường giả đến đây đã đạt đến mức kinh người, mà thực lực hầu như đều là cường giả Sinh Huyền Cảnh, có lẽ đây là mức thấp nhất để vượt qua Lôi Tương Bộc Quần.

Tiếng huyên náo dần to hơn, một lúc lâu sau, Bàng Hạo ngẩng đầu lên nhìn, khóe miệng nhếch lên cười quỷ dị.

- Cũng tương đối rồi!

Hắn lẩm bẩm, sau đó trước bao ánh mắt chăm chú, hắn bước ra, nhìn về Liễu Hương Huyên và Lâm Động, cười nói:

- Ha ha… cũng không cần phải làm gì nhiều, chỉ cần lấy Ngân tháp ra là được!

Hắn vừa dứt lời, Liễu Hương Huyên liền lấy ra Ngân tháp ra trước tiên. Lâm Động thấy vậy ánh mắt hơi tối lại một chút rồi cũng lấy Ngân tháp ra.

Ba ngọn Ngân tháp vừa xuất hiện, Lâm Động liền cảm nhận được những ánh mắt thèm thuồng chiếu tới. Tuy chỉ cần khai mở động phủ là mọi người đều có thể vào, nhưng người có chìa khóa chắc chắn sẽ thuận tiện hơn hoặc được chỉ dẫn gì đó!

Tiên cơ như vậy vô cùng quan trọng trong quá trình tìm kiếm bảo vật.

Nhưng lúc này Lâm Động không có thời gian để tâm đến những ánh mắt ấy, vì khi hắn vừa lấy Ngân tháp ra thì nó lập tức rung lên, sau đó dường như phát ra tiếng sấm rền.

Vút!

Bỗng nhiên một chùm sáng bạc sáng chói bắn ra, Ngân tháp của Bàng Hạo và Liễu Hương Huyên cũng bắn ra chùm sáng. Ba chùm sáng gặp nhau, cuối cùng vút một tiếng bắn vào lôi quang.

Uỳnh uỳnh!

Lôi quang vốn yên tĩnh bỗng nổi lên vô số đường gợn sóng, tiếng sấm ầm ầm vang lên, tỏa ra những đợt sóng năng lượng mang sức mạnh hủy diệt khiến vẻ mặt không ít người biến sắc, sau đó thận trọng lùi ra xa một chút.

Tiếng sấm ngày một lớn hơn, một quầng sáng đột nhiên hiện lên ở viền lôi quang, sau đó nó nhanh chóng nở to ra, cuối cùng biến thành một đường sáng phủ đầy lôi quang! Tận cùng con đường là động phủ Luân Hồi Cảnh ở sâu trong lôi quang.

Két!

Khi đường sáng đến phía trước động phủ, một cách cửa bằng đá khổng lồ, dày và nặng chầm chậm mở ra.

Mọi người cùng thở gấp, nhìn chăm chăm vào cánh cửa, ở đó tỏa ra một luồng năng lượng như từ thời Hồng Hoang tràn về!

Cuối cùng, động phù Luân Hồi Cảnh đã khai mở!

Động phủ đã khai mở giống như đã châm ngòi một quả bom, lập tức khiến vô số cường giả đỏ mắt, vô số thân ảnh lao tới thông đạo ánh sáng để vào cánh cửa đá kia.

Lâm Động cất Ngân tháp vào túi Càn Khôn, ánh mắt cũng có phần rực cháy, sau đó hắn nhìn sang Bàng Hạo, lúc này hắn ta đang nhìn đám người đang lao vào với nụ cười quỷ dị.

- Lát nữa vào trong hãy cẩn thận!

Lâm Động nheo mắt lại, khẽ nói với Mộ Linh San, sau đó rồi khi thấy bọn Bàng Hạo động thân hắn mới bay tới. Hai người Lâm Động chui vào quang đạo, năng lượng cổ xưa ở trong đó có sức hấp dẫn trí mạng.

- Đi nào!

Lâm Động liếm môi, hắn vung tay lên, Phần Thiên Đỉnh xuất hiện, rồi hắn cùng Mộ Linh San bay vào cánh cửa đá kia.

Vừa vào trong, ngân quang sáng chói khiến Lâm Động hơi nhức mắt. Hắn cảm nhận được năng lượng không gian truyền tới từ xung quanh, sau đó hắn nhận thấy Thôn Phệ Tổ Phù rung lên, đó chính là dấu hiệu khi nó cảm nhận được nguy hiểm!

Lâm Động mở mắt ra, thì thấy phía xa có vô số nhân ảnh lôi quang đang đứng, trong tay bọn họ đều là Lôi quang cung, trên dây cung đã có mũi tên lấp lánh ánh điện!

Uỳnh!

Đội nhân ảnh lôi quang kia bỗng nhiên buông tay, lập tức vô số Lôi quang tiễn đem theo sức mạnh hủy diện bắn thẳng về phía Lâm Động!