Vũ Động Càn Khôn

Chương 932: Đến nơi

Vì có cường giả Chuyển Luân Cảnh siêu cấp là Mộ Lam tọa trấn, đường đến Hải vực Thiên Lôi vô cùng thuận lợi. Động chủ của Tà Phong Động Thiên, Vô Hiên cũng không thấy xuất hiện, hiển nhiên lão cũng hiểu có mặt Mộ Lam thì lão căn bản không thể động được vào hai người Lâm Động. Còn Ngân tháp đã mất, cũng chỉ đành ngậm đắng nuốt cay mà chấp nhận thôi, ai bảo thực lực Tà Phong Động Thiên không bằng Bất Tử Thánh Kình Tộc cơ chứ?

Đương nhiên tuy rằng thuận lợi nhưng cũng không tránh được một vài phiền phức nho nhỏ, dù sao thì Trấn Hải Huyền Kình mà bọn họ ngồi quá gây chú ý. Loài Hải thú này có giá trị rất cao, nếu bắt được mà đem bán đấu giá thì cũng không thua một món Linh bảo Thuần Nguyên.

Cũng chính vì thế mà mấy người Lâm Động trở thành mục tiêu của một vài nhóm hải tặc. Những nhóm hải tặc này thường xuyên giết người cướp của trên biển, nhóm nào cũng là loại hung tàn, một số nhóm còn khá nổi danh ở Loạn Ma Hải.

Khi nhìn thấy con Trấn Hải Huyền Kình chỉ chở có ba người xuất hiện, đương nhiên bọn chúng lập tức sẽ nổi lòng tham.

Nhưng lần này bọn hải tặc hung tàn đã đá phải tấm thiết bản, tất cả những kẻ vung đao múa kiếm, mặt đầy sát khí xông lên đều bị một con sóng khổng lồ cuốn xuống đáy biển chỉ trong nháy mắt, sau đó không bao giờ nổi lên nữa…

Sau khi rất nhiều nhóm hải tặc đã chôn thây nơi đáy biển, một số nhóm hải tặc dường như cũng hiểu ba người trên con Huyền Kình kia không phải loại dễ đối phó, đặc biệt là khi ba gã cường giả thực lực Sinh Huyền Cảnh Đại thành đỉnh phong của một nhóm hải tặc khá danh tiếng bị một cái phất tay của Mộ Lam khiến chôn thây nơi đáy biển thì sự sợ hãi mới thay thế được lòng tham của đám hải tặc, bọn chúng bắt đầu tháo chạy.

Khi những nhóm hải tặc này chạy trốn mất, một vài thông tin cũng nhanh chóng truyền đi. Những ngày sau đó, Huyền Kình đi đến đâu, đám hải tặc rút lui đến đó. Rõ ràng, với những kẻ đao đã nhuốm không biết bao nhiêu máu tanh như bọn chúng cũng hiểu rằng với những người không thể đắc tội được thì vẫn nên ngoan ngoãn tránh đường là hơn.

Ba người bọn Lâm Động cũng di chuyển được nhanh hơn, khoảng hai chục ngày đi trên biển, cuối cùng bọn họ cũng đến khu vực phía Tây Nam của Loạn Ma Hải, đồng thời dần tiếp cận nơi cần đến, Hải vực Thiên Lôi!

Trên mặt biển xanh trong, một con cự kình lướt sóng lao tới, tiếng sóng rào rào vang vọng trên biển.

Lâm Động ngồi trên lưng cự kình, thân thể vững như bàn thạch, không hề động đậy. Hai mắt hắn nhìn về mặt biển phía xa, đột nhiên cười nói:

- Có lẽ một ngày nữa là chúng ta sẽ đến Hải vực Thiên Lôi!

- Ồ, đến rồi sao?

Nghe thế, Mộ Linh San lập tức trở nên phấn khích, hiển nhiên cô bé đang rất nóng lòng đi xem náo nhiệt.

Lâm Động gật đầu cười. Gần một tháng nay đi trên đường cũng không tiêu hao bao nhiêu tinh lực, còn may nhờ bọn họ có Huyền Kinh chở, chứ nếu dựa vào sức lực bản thân thì ít nhất cũng phải mất gấp đôi gấp ba thời gian này.

- Cuối cùng cũng đến rồi!

Mộ Lam nhàn hạ nằm phơi nắng trên lưng Huyền Kình, nghe thấy thế cũng cười khẽ, hắn lấy tay che nắng, sau đó ngồi dậy, cười nói:

- Đã đến rồi thì ta cũng nên đi thôi!

Lâm Động nghe Mộ Lam nói muốn đi, chép miệng có chút tiếc nuối. Trợ thủ mạnh như vậy nếu đi cùng được đến Hải vực Thiên Lôi thì tốt quá…

Nhưng Lâm Động cũng chỉ nghĩ vậy thôi, dọc đường nhờ có Mộ Lam bảo vệ cũng đã bớt được không ít phiền phức. Mộ Lam cũng có việc của hắn, nếu đòi hỏi thêm thì thành ra được voi đòi tiên, Lâm Động không làm được những việc như vậy.

- Thời gian qua làm phiền Mộ Lam tiền bối rồi!

Lâm Động cảm ơn Mộ Lam, trên đường Mộ Lam không chỉ giúp ngăn chặn những nhân vật lợi hại như Vô Hiên mà còn giúp hắn đột phá Sinh Huyền Cảnh Đại thành, ân tình này Lâm Động sẽ khắc ghi trong lòng.

- Có gì phiền đâu? Ta phải phiền người chăm sóc giúp nha đầu này ấy chứ!

Mộ Lam xua tay cười lớn.

- Tiền bối yên tâm, chỉ cần ta còn sống thì sẽ không cho bất cứ ai tổn thương đến Linh San cả!

Lâm Động ôm quyền trịnh trọng nói.

- Ha ha… có câu này của ngươi là ta yên tâm rồi!

Mộ Lam đứng dậy, xoa đầu Mộ Linh San, nói:

- Nha đầu, phải nghe lời Lâm Động ca ca, không được gây họa đâu đấy!

- Con biết rồi!

Mộ Linh San lắc đầu tránh khỏi bàn tay của Mộ Lam, kéo dài giọng trả lời với vẻ không hài lòng.

- Ha ha… ta đi trước đây! Lâm Động, hy vọng lần này ngươi sẽ có được thu hoạch từ động phủ Luân Hồi Cảnh.

Mộ Lam lại cười lớn, sau đó cũng không nói gì thêm, thân hình khẽ động, bay vút về hướng Nam, chỉ trong vài nhịp thở đã biến mất khỏi chân trời.

- Kẻ lắm lời cuối cũng cũng đi rồi!

Mộ Linh San thấy Mộ Lam đã đi rồi, lập tức thở hắt ra, sau đó hai tay chống hông ngửa lên trời cười lớn, chỉ là tiếng cười trong trẻo như chuông đó nghe thế nào cũng thấy chút hoạt kê.

Lâm Động nhìn Mộ Linh San, trong lòng cảm thấy buồn cười, không kềm được lắc lắc đầu, sau đó nhìn về hướng Tây Nam, đó là đích đến của bọn họ!

Giờ không còn siêu cấp cường giả Mộ Lam tọa trấn nữa, sau này phải dựa vào bản thân rồi… Nhưng Lâm Động thích cảm giác này hơn!

Vì đã gần đến Hải vực Thiên Lôi, Lâm Động và Mộ Linh San thương lượng để Trấn Hải Huyền Kình quay trở lại biển lớn. Nó tuy là phương tiện đi lại rất tốt, nhưng phải tội quá lớn, quá thu hút sự chú ý. Mà giờ bọn họ lại không còn Mộ Lam bảo vệ nữa, âm thầm một chút thì hơn.

Khi không có Huyền Kình nữa, tốc độ của hai người Lâm Động tuy giảm nhiều, nhưng vẫn đến được ngoại vi Hải vực Thiên Lôi sau ba ngày.

Uỳnh uỳnh!

Lâm Động lơ lửng trên không trung, mắt nhìn về nơi xa, mặt biển xanh bỗng nhiên trở nên đen kịt, bầu trời cũng bao phủ đầy mây đen, lôi quang lóe sáng, tiếng sấm trầm đục nổ vang khắp bầu trời.

Cảnh tượng này giống hệt với những gì hắn nhìn thấy trong Ngân tháp!

Lâm Động chăm chú nhìn phiến Hải vực khiến người ta sợ hãi đó, trong lòng không khỏi có cảm giác nóng rực. Từ lần có được tấm Tổ Phù đầu tiên ở Viêm Thành, không lúc nào là hắn không nghĩ đến ngày này…

Hiện nay, sau rất nhiều năm, cuối cùng tấm Tổ Phù thứ hai cũng ngày một gần hắn rồi!

- Lâm Động ca ca, quanh đây đông người quá!

Mộ Linh San đảo mắt nhìn xung quanh, không kềm được nói.

Ngoại vi Hải vực Thiên Lôi lúc này thỉnh thoảng lại có tiếng gió rít, từng mảng lưu quang bay qua chân trời, rõ ràng đó đều là những cường giả bị động phủ Luân Hồi Cảnh thu hút.

Lâm Động chau mày, không biết Huyền Thiên Điện và Cửu U Môn muốn làm gì mà lại thu hút nhiều cường giả đến như vậy?

- Phía trước có lượng lớn khí tức tập trung, chúng ta qua đó xem sao!

Lâm Động ngẩng đầu lên nhìn về phía xa, ở đó dường như có một số hòn đảo, những thân ảnh kia dường như đều tụ tập về nơi đó.

Tuy Lâm Động rất muốn đến động phủ Luân Hồi Cảnh ngay, nhưng hắn biết để mở động phủ phải có ba ngọn Ngân tháp, mà hắn chỉ có một, vì thế còn phải chờ Huyền Thhiên Điện và Cửu U Môn động thủ nữa.

Nói rồi Lâm Động nhanh chóng bay đi, phía sau là Mộ Linh San theo sát. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

o0o

Hai người bay hơn mười phút thì một hòn đảo lớn xuất hiện trong tầm mắt, phía trên bầu trời là vô số đạo lưu quang đan xen thành tấm lưới ánh sáng.

Trung tâm hòn đảo là một tòa thành cổ, trong thành người đông nghịt, vô cùng huyên náo, phá vỡ sự tĩnh lặng vốn có của nơi này.

Hai người Lâm Động đáp xuống tòa thành, khi vừa vào trong thì hắn bỗng cảm nhận được Ngân tháp trong túi Càn Khôn khẽ rung lên.

Động tĩnh của Ngân tháp khiến Lâm Động nheo mắt, ngẩng đầu lên nhìn về ngọn thạch tháp duy nhất ở giữa tòa thành. Dường như ở đó có hai thân ảnh đang điềm nhiên đả tọa!

Nguyên nhân khiến Ngân tháp rung lên chính là từ hai người đó!

o0o

Trên thạch tháp, một nam tử mặc hắc y nhếch môi lên, khẽ đặt cốc trà trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn nữ tử bạch y đẹp đến kinh hồn động phách ngồi trước mặt, mỉm cười nói:

- Xem ra những người chúng ta đợi đều đến cả rồi!