- Thôn Phệ Thiên Thi?
Lâm Động nghe thấy thanh âm đầy kinh ngạc của Nham thì cũng hơi ngây người, có chút nghi hoặc, hỏi:
- Đó là cái gì? Tại sao Thôn Phệ Tổ Phù trong người ta lại có phản ứng với nó?
- Thứ đó chính là được luyện chế từ Thôn Phệ Tổ Phù, ngươi nói xem tại sao nó lại có phản ứng?
Nham dửng dưng nói.
- Cái gì?
Đồng tử của Lâm Động co lại, hắn hít vào một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn cái xác trong cỗ quan tài thủy tinh với ánh mắt kinh hãi.
- Nó là… dùng Thôn Phệ Tổ Phù luyện chế ra sao?
Cũng khó trách Lâm Động lại có phản ứng như vậy, dù thế nào, hiện tại hắn cũng là chủ nhân của Thôn Phệ Tổ Phù, vậy mà Nham lại nói cái xác khô kia lại được luyện chế từ Thôn Phệ Tổ Phù, sao có thể không khiến hắn kinh ngạc thất thần chứ?
- Hơn nữa, nếu ta cảm ứng đúng thì có lẽ nó còn là Thôn Phệ Thiên Thi do đích thân Thôn Phệ Chủ luyện chế!
Nham nói tiếp.
- Hồi đó Thôn Phệ Chủ từng thu thập các loại tài liệu kỳ lạ, luyện chế ra ba cỗ Thôn Phệ Thiên Thi. Trong đó có hai cỗ đã bị hủy trong cuộc Đại chiến Dị ma. Đây có lẽ là cỗ may mắn còn lại. Chậc chậc, vận khí của ngươi đúng là không tệ, lại gặp được thứ này!
- Thôn Phệ Chủ?
Lâm Động mím môi, dần kềm nén lại sự chấn động trong lòng, ánh mắt rực cháy nhìn cái xác khô trong quan tài. Thứ này không ngờ lại do cường giả từ thời Viễn Cổ luyện chế ra!
Trong mấy năm có được Thôn Phệ Tổ Phù, Lâm Động cũng nhận thấy được sự lợi hại của nó. Nhưng hiện giờ rõ ràng hắn vẫn chưa có khả năng như Thôn Phệ Chủ, dùng Thôn Phệ Tổ Phù luyện chế ra cái gọi là Thôn Phệ Thiên Thi kia.
- Nó rất lợi hại sao?
Lâm Động thầm hỏi.
- Thôn Phệ Thiên Thi ở trạng thái tốt nhất, có thể chiến đấu với một Dị ma cấp Tướng, đổi ra đẳng cấp của các ngươi thì tương đương cường giả… Chuyển Luân Cảnh!
Nham nói.
- Cường giả Chuyển Luân Cảnh?
Nhịp tim vừa mới bình thường của Lâm Động lại đập loạn, hắn nhìn các xác khô với ánh mắt khó tin. Hắn không thể ngờ thứ đó lại có thể địch lại với cường giả siêu cấp Chuyển Luân Cảnh…
- Ngoài ra, Thôn Phệ Thiên Thi vì được luyện chế từ Thôn Phệ Tổ Phù nên có lực thôn phệ cực mạnh. Điều này khiến nó có sức phòng ngự khó lòng hình dung. Năm đó Thôn Phệ Chủ bị năm gã Dị ma cấp Vương vây giết, nhưng một cỗ Thôn Phệ Thiên Thi có thể chịu được công kích toàn lực của năm gã Dị ma cấp Vương kia rồi mới bị tiêu hủy. Từ góc độ nào đó thì Thôn Phệ Thiên Thi ở trạng thái đỉnh phong, cho dù cường giả Chuyển Luân Cảnh cũng không thể phá hủy nó được!
Vẻ mặt Lâm Động đầy chấn động, Thôn Phệ Thiên Thi lại cường hãn đến vậy sao?
- Cỗ Thôn Phệ Thiên Thi này…
Lâm Động nuốt nước bọt. Nếu hắn có được Thôn Phệ Thiên Thi này thì không phải sẽ nghịch thiên lắm sao? Dù Tà Cốt lão nhân đến cũng dễ dàng đối phó!
- Ngươi nghĩ nhiều quá rồi! Tuy Thôn Phệ Thiên Thi còn lưu lại đến hiện giờ, nhưng rõ ràng cũng bị tổn hại, căn bản không thể đạt đến mức độ đỉnh phong!
Nham không chút khách khí dội cho Lâm Động một gáo nước lạnh.
Lâm Động cười bối rối, do dự một chút, nói:
- Có thể phục hồi lại không?
- Chỉ cần có Thôn Phệ Tổ Phù là phục hồi được!
Nham đáp nhanh:
- Nhưng với thực lực của ngươi, muốn phục hồi nó cũng không phải dễ. Nhớ năm đó, dù là Thôn Phệ Chủ cũng chỉ luyện chế được Thôn Phệ Thiên Thi khi đã hoàn toàn nắm chắc được sức mạnh của Thôn Phệ Tổ Phù!
- Chỉ cần có thể phục hồi là được rồi!
Lâm Động cười cười, ông trời đưa Thôn Phệ Thiên Thi đến trước mặt hắn, đó chính là cơ duyên của hắn, nếu bỏ lỡ thì thật buồn bực muốn phát khóc.
- Nhưng mà… ngươi có đủ Huyền Nguyên Đan mà cạnh tranh với người ta không?
Một câu nói của Nham lại khiến Lâm Động cứng đờ. Hắn sững người một lúc lâu rồi nghiến răng:
- Cùng lắm ta dùng vũ kỹ có trong tay đổi lại!
Dù thế nào thì nhất định hắn phải có được nó.
Khi Lâm Động và Nham đang nói chuyện thì trên sân khấu, Đường Đông Vũ chỉ vào cái xác khô, cười nói:
- Nghe nói đây là thứ mò được từ dưới đáy biển sâu. Cụ thể là cái gì, ngay cả Thiên Thương Các chúng ta cũng không thể có được đáp án tường tận, nhưng ta có thể cho mọi biết rằng đây không phải cái xác khô thông thường. Vì Thiên Thương Các chúng ta từng có một cường giả Tử Huyền Cảnh ra tay toàn lực với nó nhưng cũng không thể hủy hoại được nó!
- Ồ!
Đường Đông Vũ vừa dứt lời, cả Đấu giá trường lập tức ồn ào, không ít người kinh ngạc nhìn cái xác khô, thứ này có thể chịu được công kích toàn lực của cường giả Tử Huyền Cảnh sao?
- Đường cô nương, đó là Khôi Lỗi sao?
Trên chỗ ngồi phía trước, một nam tử mặc hắc bào trầm giọng hỏi. Khi nói chuyện, quanh người hắn có hắc quang bao quanh, khiến quanh thân thể hắn như xuất hiện rất nhiều ảo ảnh, người ta không thể phân biệt đâu là thật, đâu là giả!
- Hắn là Trần Ảnh của Ảo Ma Tông, xem ra hắn có hứng thú với cái xác khô kia!
Khi nam tử hắc bào kia lên tiếng, xung quanh mọi người bắt đầu bán tán, rất nhanh đã tiết lộ thân phận của hắn. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lâm Động nheo mắt, Ảo Ma Tông cũng là đại thế lực có danh khí không nhỏ trong Loạn Ma Hải, thực lực không hề thua kém Lưỡng Đại Động Thiên của Hải vực Thiên Phong.
- Cũng có thể coi là một loại Khôi Lỗi, nhưng mà…
Đường Đông Vũ do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn nói:
- Có lẽ thứ này cần biện pháp khống chế đặc thù, nếu không, dường như rất khó để động dụng!
- Không thể động dụng?
Nghe vậy không ít người đều ngây người, sau đó phì cười. Nếu không thể khống chế nó thì mua làm cái gì? Lẽ nào mua làm lá chắn à?
- Nham, thứ này không thể khống chế sao?
Lâm Động lập tức hỏi.
- Kẻ khác thì đúng là không thể khống chế, bởi vì bọn họ không có Thôn Phệ Tổ Phù! Thôn Phệ Thiên Thi chỉ có Thôn Phệ Tổ Phù mới khống chế được!
Nham nói.
- Cũng có nghĩa là trong thiên địa này chỉ có ngươi mới khống chế được Thôn Phệ Thiên Thi!
Lâm Động nghe vậy, không kềm được liếm môi, ánh mắt bỗng chốc càng thêm rực cháy.
Trần Ảnh của Ảo Ma Tông cũng vì lời nói của Đường Đông Vũ mà chau mày. Hắn nhìn cái xác khô, mơ hồ cảm thấy nó không hề đơn giản.
- Bắt đầu thôi, giá ban đầu, năm trăm vạn Huyền Nguyên Đan!
Đường Đông Vũ mỉm cười, nói.
- Năm trăm vạn… đắt quá!
- Một cỗ Khôi Lỗi không thể khống chế đáng cái giá đó sao?
- Đúng thế!
Thế nhưng nàng vừa dứt lời, rất nhiều lời bất mãn vang lên.
Có điều sự bất mãn của bọn họ cũng không có tác dụng gì mấy, sau một lúc huyên náo lại trở về yên tĩnh. Một lát sau, cuối cùng có người lên tiếng:
- Năm trăm mười vạn!
Hiển nhiên người vừa lên tiếng cũng có phần do dự, dù sao thì cái giá này không hề nhỏ.
Sau hắn có thêm hơn chục người nữa ra giá, nhưng tất cả đều dừng lại ở dưới sáu trăm vạn.
- Sáu trăm năm mươi vạn!
Trần Ảnh của Ảo Ma Tông bỗng lên tiếng, những người kia thấy hắn ra mặt cũng lập tức rút lui, hiển nhiên không muốn tranh giành với hắn.
- Bảy trăm vạn!
Lâm Động thấy vậy, cuối cùng thở dài, sau đó lên tiếng.
Lâm Động vừa dứt lời thì vô số ánh mắt kinh ngạc đều nhìn về phía hắn. Đường Đông Vũ cũng ngạc nhiên nhìn hắn, hiển nhiên không hiểu vì sao hắn lại tranh giành cái xác khô này.
Hơn nữa nàng ta cũng có thể coi có chút hiểu về Lâm Động, hắn không có nhiều Huyền Nguyên Đan như vậy, theo quy định thì không cho phép ra giá. Nhưng nàng cũng không nói gì, hiển nhiên Lâm Động cũng biết mình đang làm gì…
- Bảy trăm năm mươi vạn!
Trần Ảnh nhìn Lâm Động, nhíu mày nói.
- Tám trăm vạn!
Lâm Động vẫn bình thản ra giá, thật ra cái giá này sắp chạm đến cực hạn của hắn rồi. Dù sao thì trong tay hắn cũng không có nhiều Huyền Nguyên Đan. Tám trăm vạn này cũng là dự chi tối đa của hắn rồi.
Mà giá đến mức này có lẽ cũng khá cao rồi, Trần Ảnh hơi lưỡng lự, dù sao mục đích của hắn đến đây cũng phải cái xác không rõ lai lịch kia, cuối cùng hắn lắc đầu, từ bỏ không tranh giành nữa.
Lâm Động thấy vậy thở phào, thế nhưng hắn chưa kịp hoàn toàn nhẹ nhõm thì một tiếng cười thích thú vang lên từ phía trước.
- Chín trăm vạn!
Mắt Lâm Động tối lại, ngẩng đầu lên thì thấy Tạ Diêm đang nhìn hắn thích thú, dường như hắn chủ đích nhằm vào Lâm Động…
- Chín trăm vạn lần thứ nhất, có ai ra giá cao hơn không?
Đường Đông Vũ thầm than trong lòng, hiển nhiên Tạ Diêm muốn phá hỏng chuyện của Lâm Động, nhưng nàng cũng không có cách nào, đành nói.
Ánh mắt Lâm Động tối sầm, bàn tay siết chặt, sát ý nổi lên.
- Chín trăm vạn lần thứ hai!
Giọng nói nhẹ nhàng của Đường Đông Vũ lại vang lên.
Lâm Động càng siết chặt tay hơn.
- Chín trăm vạn lần…
Thế nhưng trước khi Đường Đông Vũ kết thúc câu nói thì một giọng nói non nớt vang lên.
- Một ngàn vạn!
Tất cả cùng ồ lên, Lâm Động cũng ngây người, quay lại thì thấy Mộ Linh San đang nhìn hắn cười cười.