Khi ra khỏi Phần Thiên Đỉnh, Lâm Động lập tức nhìn thấy Mộ Linh San đang nằm cuộn tròn say ngủ như chú mèo nhỏ trên Sinh Tử Quan Cái. Hắn không kềm được bật cười, nha đầu này ngủ dễ quá a, lẽ nào trong thời gian hắn bế quan, cô bé cứ ngủ suốt như thế?
Lâm Động lơ lửng phía trước Sinh Tử Quan Cái, nhìn gương mặt tinh xảo của Mộ Linh San, nơi khóe miệng cô bé còn chảy cả nước dãi.
- Tiểu nha đầu này!
Lâm Động lắc đầu khẽ cười, đưa tay khẽ xoa đầu Mộ Linh San. Nhưng khi tay hắn vừa chạm vào thì đồng tử hắn co lại, bởi vì hắn nhận thấy Thôn Phệ Tổ Phù trong người mình hơi hơi rung động.
- Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Lâm Động mím môi, ánh mắt biến đổi không ngừng, tại sao Thôn Phệ Tổ Phù lại có dị động với Mộ Linh San?
Nham xuất hiện bên cạnh Lâm Động, hắn cũng nhíu mày nhìn Mộ Linh San đang say ngủ, lưỡng lự một chút rồi bỗng vung tay, một tia sáng bắn ra chiếu lên người Mộ Linh San.
Thân thể Mộ Linh San bỗng tỏa sáng, dường như nó hình thành nên một con cá kình nhỏ có hai màu đen trắng đan xen, tỏa ra một thứ năng lượng kỳ lạ cổ xưa.
- Đây là… Yêu linh của Linh San?
Lâm Động nhìn con cá kình nhỏ cũng đang ngủ say, khẽ ngây người, nói.
- Ừm!
Nham gật đầu:
- Bản thể này đúng là Bất Tử Thánh Kình Tộc! Nhưng năng lượng thì lại có chút kỳ quái, dường như không đơn giản là Bất Tử Thánh Kình!
Nghe vậy Lâm Động nhún vai:
- Xem ra tiểu nha đầu này đúng là không đơn giản!
Rồi mắt hắn bỗng lóe sáng:
- Liệu Linh San có phải là Luân Hồi Giả không?
- Thứ sức mạnh này còn quái dị hơn Luân Hồi Giả nữa!
Nham nói.
Lâm Động ngây người, sau đó lắc đầu bất lực. Xem ra vấn đề này tạm thời không thể giải đáp. Hắn cũng không muốn truy hỏi Mộ Linh San. Không biết cô bé có biết bản thân mình cổ quái hay không, dù biết đi nữa, thì ai cũng có bí mật của mình, cứ truy vấn thì không hay cho lắm.
- Thôi, sau này hãy nghiên cứu!
Nghe Lâm Động nói vậy, Nham cũng gật đầu bất lực, hiển nhiên hắn có chút không cam tâm, với kiến thức của mình, có gì mà hắn chưa từng thấy qua? Thế nhưng lúc này hắn lại bị tiểu nha đầu kia làm cho mơ hồ!
Nham lại biến thành ánh sáng chui vào trong người Lâm Động. Lâm Động cũng thu tay về, khẽ hắng giọng một tiếng.
- Ồ… Lâm Động ca ca, huynh tu luyện xong rồi à?
Mộ Linh San vội mở mắt, gương mặt hơi ửng đỏ, có chút ngượng ngùng nói:
- Hình như… muội không chú ý… ngủ quên mất!
Lâm Động cười:
- Đi thôi, ra ngoài dạo một chút!
- Được! Được!
Vừa nghe đến ra ngoài là Mộ Linh San lập tức trở nên phấn chấn. Chắc mấy ngày nay ngồi đây làm hộ pháp cho Lâm Động đã khiến cô bé cuồng chân lắm rồi. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lâm Động xoa xoa hai bím tóc của cô bé, cất Phần Thiên Đỉnh rồi cùng Mộ Linh San ra khỏi phòng…
o0o
Trong mấy ngày Lâm Động bế quan, lượng người trong Thiên Thương Vực đã bùng nổ một cách đáng sợ. Vô số cường giả từ những Hải vực xung quanh cũng tụ về đây khiến Thiên Thương Thành trở nên vô cùng phức tạp và hỗn loạn.
Lâm Động dẫn Mộ Linh San đi dạo trong Thiên Thương Thành, cũng có được không ít thông tin. Được biết, Thiên Thương Thành hiện tại, ngoài Tà Phong Động Thiên ra, thế lực lớn khác của Hải vực Thiên Phong là Càn Khôn Động Thiên cũng đã đến. Hơn nữa người dẫn đầu cũng chính là Càn Khôn Thủ Châu Càn, kẻ được mệnh danh đứng đầu trong các đệ tử trẻ tuổi của Hải vực Thiên Phong.
Ngoài Tà Phong Động Thiên và Càn Khôn Động Thiên, còn có Ảo Ma Tông của Hải vực Huyễn Ma, Thiên Bi Phái của Bắc Huyền Hải… Những thế lực này đều là bá chủ của một phương trong Loạn Ma Hải. Hiện giờ tất cả lại tập hợp về Thiên Thương Thành, khiến nơi đây càng thêm náo nhiệt.
- Không hổ là Thiên Thương Các… sức hiệu triệu thật khủng bố!
Lâm Động cũng không khỏi kinh ngạc. Một Đấu giá hội lại thu hút được những thế lực lớn như thế này, xem ra chất lượng của Đấu giá hội cũng khá cao.
Nghĩ vậy Lâm Động không khỏi có cảm giác mong chờ. Không biết lần này hắn có được tấm Hải đồ liên quan đến tấm Tổ Phù thứ hai không?
- Còn hai ngày nữa là Đấu giá hội bắt đầu rồi!
o0o
Trong không khí căng thẳng như muốn nổ tung của Thiên Thương Thành, hai ngày gần như chớp mắt đã trôi qua. Khi tia nắng của ngày thứ ba chiếu xuống, cả tòa thành như ngọn núi lửa bùng nổ.
Vút vút!
Khi Lâm Động bước ra khỏi khách điếm, trên bầu trời đã có vô số những tiếng xé gió, vô số thân ảnh như thiêu thân lao về hướng Bắc của tòa thành.
- Đại trận cũng khởi động rồi sao?
Lâm Động ngẩng đầu lên nhìn trận pháp khổng lồ bao bọc cả tòa thành. Lúc này ánh sáng của nó trở nên thực chất hơn trước nhiều. Mơ hồ có thể thấy được những luồng năng lượng hùng hồn tỏa ra. Rõ ràng hôm nay Thiên Thương Các đã khởi động đại trận hộ thành. Trước sự chấn nhiếp của trận pháp này, dù là cường giả Tử Huyền Cảnh Đại viên mãn cũng không dám làm càn trước cửa Thiên Thương Các.
- Chúng ta cũng đi thôi!
Lâm Động cười với Mộ Linh San ở bên cạnh, đang phấn khích nhìn ngó xung quanh, sau đó cũng bay về hướng Bắc. Phía sau hắn là một chiếc đuôi nhỏ màu lam.
Ở phía Bắc của Thiên Thương Thành có một phiến quảng trường trên không cực lớn, đủ để dung nạp vài chục vạn người. Đây chính là nơi tổ chức Đấu giá hội hàng năm của Thiên Thương Thành.
Bốn phía quảng trường có màn ánh sáng rủ xuống. Những tấm màn này phát ra từ đại trận hộ thành bên trên Thiên Thương Thành, muốn vào tham gia Đấu giá hội thì phải có giấy mời Thiên Thương Các!
Lâm Động dừng trước tấm màn ánh sáng, lật tay một cái, một tờ giấy mời hiện ra trong tay, sau đó hắn bắn nó về phía tấm màn sáng. Màn sáng rung lên một chút rồi tách thành một khẽ hở, Lâm Động và Mộ Linh San nhanh chóng bay vào trong.
Uỳnh!
Vừa vào bên trong đã có âm thanh đinh tai nhức óc nổ ra. Lâm Động chau mày, ngẩng đầu lên thì thấy cả biển người mênh mông không thấy điểm cuối. Hắn lắc đầu bất lực, đây là lần đầu tiên hắn được thấy một Đấu giá hội quy mô lớn thế này!
- Vào chỗ ngồi đã!
Lâm Động quét mắt một lượt rồi dẫn Mộ Linh San đến một chỗ ngồi phía trên.
- Lâm Động huynh, quả nhiên huynh cũng tới!
Lâm Động vừa mới đáp xuống thì phía trước bỗng có tiếng cười lanh lảnh. Hắn ngẩng đầu lên thì thấy Đường Đông Vũ đang tươi cười nhìn hắn.
- Đến Thiên Thương Thành sao có thể bỏ qua sự kiện lớn thế này?
Lâm Động cũng có chút thiện cảm với Đường Đông Vũ này, vì thế hắn dừng lại cười, nói.
Đường Đông Vũ che miệng cười, sắc đẹp cùng với địa vị của nàng ta trong Thiên Thương Các cũng không thấp, cho nên cuộc nói chuyện với Lâm Động lập tức thu hút ánh nhìn của không ít người. Trong đó không ít ánh mắt cũng lướt qua người Lâm Động, hiển nhiên bọn họ đang đoán xem người được Đại tiểu thư Thiên Thương Các để ý tới là thần thánh phương nào?
Lâm Động cũng cảm nhận được mức độ được hoan nghênh của Đường Đông Vũ, những ánh mắt kia khiến hắn không được tự nhiên. Đang định cáo từ thì bỗng phía sau có vài âm thanh rít gió, hắn liếc mắt nhìn lại, cặp mày khẽ chau lại, bởi vì đó chính là Tiểu Minh Vương Tạ Diêm của Tà Phong Động Thiên!
- Hắc hắc, Đông Vũ, một năm không gặp, muội càng ngày càng xinh đẹp đấy!
Tạ Diêm đến bên cạnh hai người, cười với Đường Đông Vũ nói một cách thân thiết.
- Đường cô nương, ta vào chỗ ngồi trước!
Lâm Động nhìn Tạ Diêm một cái, cũng không muốn tiếp xúc gì với hắn, liền nói với Đường Đông Vũ một tiếng, chuẩn bị rời đi.
- Hắc hắc…
Nhưng hắn vừa quay người thì Tạ Diêm đột nhiên khẽ cười, nhìn Lâm Động với chút thích thú, nói:
- Ngươi là Lâm Động đúng không?
Lâm Động ngây người, sâu trong mắt bỗng dâng lên sự sắc lạnh.