Một đạo quang ảnh dần dần xuất hiện từ trong Thạch phù thần bí, hình dạng của đạo quang ảnh đó rất mơ hồ, không nhìn rõ được ngũ quan, nhưng Sinh Khí phát ra từ trên đó khiến cho người ta biết rằng đạo quang ảnh đó dường như cũng có sinh mệnh!
- Ngươi!
Lâm Động vô cùng kinh ngạc nhìn cảnh tượng đó, sau đó khóe mắt co giật:
- Là Linh hồn Thạch phù?
- Nên nói là Linh hồn Tổ Thạch!
Quang ảnh đó phiêu phù lơ lửng phía trên Thạch phù, giọng nói khàn đặc mà bình thản vang lên.
Sự kinh ngạc hiện lên trên gương mặt Lâm Động một lúc lâu rồi mới biến dần đi, hắn tò mò nhìn quang ảnh, nói:
- Ngươi hồi phục lại rồi?
- Chỉ là linh trí được gọi tỉnh dậy thôi, còn sức mạnh vẫn chưa hồi phục được bao nhiêu!
Linh hồn Tổ Thạch lắc đầu, Lâm Động có thể nhận ra sự tiếc nuối trong lời nói ấy.
- Hồng Hoang Khí trong Hồng Hoang Tháp không ít, ngươi có thể dùng nó để phục hồi!
Lâm Động kiến nghị.
- Vô ích thôi, nếu muốn phục hồi chút sức mạnh thì phải hấp thụ Hồng Hoang Khí ở tầng tám.
Linh hồn Tổ Thạch bình thản nói. Bạn đang đọc truyện tại
- https://truyenfull.vn
- Tầng tám? Chắc ngươi vào được chứ phải không?
Tuy Lâm Động không thể lên được nhưng đối với năng lực của Tổ Thạch có lẽ không khó!
- Vào thì được, nhưng Hồng Hoang Khí ở đó dùng để trị thương cho Hồng Hoang Chủ, nếu ta hấp thụ hết thì hắn sẽ đi đời ngay!
Linh hồn Tổ Thạch nói.
- Hồng Hoang Chủ?
Lâm Động sững người.
Linh hồn Tổ Thạch nhìn Lâm Động một cái, bỗng bay tới phía dưới màn sáng kia, vung tay lên, tấm màn dần trở nên trong suốt. Lâm Động tò mò nhìn vào trong.
Đó là một vùng biển quang mang tử kim, thứ Hồng Hoang Khí trong đó giống hệt với thứ tia tử kim khí trên mảnh da tử kim mà Lâm Động đã hấp thụ. Hắn nhìn thấy mà da đầu tê dại, chỉ vài tia tử kim Hồng Hoang Khí đã suýt nữa khiến cơ thể hắn nổ tung, mà trong tầng thứ tám này lại là một biển đầy ắp, nếu vào đó chắc chỉ vài giây là thân thể sẽ bùng nổ nát như tương!
Lâm Động nhìn quanh vùng biển tử kim đó, ngay sau đó, một luồng hàn ý bỗng trào dâng từ lòng bàn chân lan đi khắp cơ thể.
Nơi hắn nhìn vào đó là khu vực trung tâm của vùng biển tử kim. Ở đó là cơ thể của một người khổng lồ cao to hàng nghìn trượng đang nằm. Bề mặt da của người đó có màu tử kim. Tuy lúc này dường như hắn đang chìm trong giấc ngủ, nhưng không khí xung quanh hắn cũng có dấu hiệu bị biến dạng. Lâm Động không hề nghi ngờ rằng người này mà đứng dậy thì cái không gian ở nơi này sẽ sụp đổ!
Người khổng lồ này đúng là hóa thân của sức mạnh thật sự!
- Ực!
Lâm Động không kìm được nuốt một ngụm nước bọt, cảnh tượng trước mắt có thể là cảnh chấn động nhất mà hắn từng nhìn thấy. Có lẽ người kia cũng là người có thực lực khủng bố nhất mà hắn từng gặp, thậm chí còn hơn cả Thanh Trĩ một bậc!
- Đó là Hồng Hoang Chủ sao?
Lâm Động lẩm bẩm, ánh mắt đầy chấn kinh. Không ai có thể ngờ trên tầng tám của Hồng Hoang Tháp này lại cất giấu một cường giả đáng sợ như vậy, chẳng trách mà Gia chủ của Ngũ Đại Gia Tộc đều không thể nào vào được!
- Mảnh da tử kim mà ngươi vừa hấp thụ là một chút da trên người Hồng Hoang Chủ!
Linh hồn Tổ Thạch nhàn nhạt nói.
Khóe miệng Lâm Động khẽ co giật, chỉ một mảnh da nhỏ bé mà đã có Hồng Hoang Khí tinh thuần đến như vậy, rốt cuộc thì Hồng Hoang Chủ khủng bố đến mức nào?
- Chủ nhân của ta, Phù Tổ đại nhân năm đó có tổng cộng bát đại đệ tử, bọn họ được gọi là Bát Đại Chủ. Người bạn tên Ứng Hoan Hoan của ngươi chính là Băng Chủ luân hồi chuyển thế. Tính ra thực lực của nàng ấy còn mạnh hơn Hồng Hoang Chủ một bậc.
Linh hồn Tổ Thạch nói, khi nhắc đến Băng Chủ, Lâm Động cảm nhận được sự tán thưởng rõ ràng trong ngữ khí của hắn.
- Khủng khiếp đến vậy sao?
Lâm Động xoa xoa mũi, sau khi biết khí thế của Hồng Hoang Chủ, hắn mới được biết chút ít về trình độ của những cường giả thời Viễn Cổ. Với thân phận Luân Hồi Giả của Ứng Hoan Hoan, hắn không khỏi cảm thấy phức tạp. Một khi nàng ta tỉnh dậy, có lẽ thiếu nữ với chiếc đuôi tóc đen nhánh đầy sức sống kia sẽ khiến hắn có cảm giác không thể với tới!
Dường như hắn không thích ngày đó cho lắm!
- Người bên trong quan tài đá ở trong không gian dung nham kia…
Lâm Động bỗng nhiên nhớ tới không gian thần bí ở sâu dưới Huyền Linh Đảo.
- Đó là Viêm Chủ!
Tổ Thạch khẽ thở dài:
- Kiếp nạn năm đó, chủ nhân thiêu đốt lực Luân Hồi tiến hành phong ấn khe hở Vị diện, nhưng vẫn có không ít Dị ma còn lưu lại ở vùng Vị diện này. Bát Đại Chủ ra tay thanh trừ, tuy cuối cùng cũng giải quyết được phiền phức, nhưng bọn họ cũng phải trả giá không nhỏ!
Lâm Động gật đầu, không gian thần bí đó rõ ràng đang trấn áp thứ gì đó, mà vị Viêm Chủ kia chắc cũng vì thế mà chìm vào giấc ngủ, cũng giống như Phần Thiên lão giả trong Dị ma Vực vậy.
- Bọn họ có cơ hội tỉnh lại không?
Lâm Động hỏi.
Tổ Thạch gật đầu:
- Bọn họ đều từng là cường giả đỉnh cấp trong thiên địa, vượt qua sinh tử, tham ngộ luân hồi, muốn tiêu diệt không phải dễ. Nhưng còn để tỉnh lại thì cần rất nhiều thời gian!
Lâm Động gật gù, từ sau khi biết sự tồn tại của Dị ma, hắn đã cảm nhận được một sự nguy hiểm mơ hồ. Mạnh như Phù Tổ đại nhân mà năm đó cũng đành phải thiêu đốt lực Luân Hồi, phong ấn khe hở Vị diện, nếu thứ sinh vật đó lại nổi dậy thì ở Vị diện này có ai chống lại được bọn chúng?
- Trong Hồng Hoang Tháp này không có năng lượng của Hồng Hoang Tổ Phù, chắc là đã mất rồi!
Tổ Thạch nhìn quanh, nói.
- Hồng Hoang Tổ Phù?
Nghe thấy cái tên này, ánh mắt Lâm Động lập tức sáng lên.
- Bát Đại Chủ từng là người có được Bát Đại Tổ Phù, mà Hồng Hoang Chủ là người có Hồng Hoang Tổ Phù!
Tổ Thạch nói.
- Thế có phải còn có Thôn Phệ Chủ không?
Lâm Động không kìm được, hỏi.
Tổ Thạch gật đầu, ánh mắt hắn như đang nhớ lại hồi xa xưa, sau đó thở dài:
- Cũng không biết ngài còn tồn tại không, Thôn Phệ Chủ năm đó một mình chống lại năm đầu Dị ma cấp Vương, số lượng Dị ma chết trong tay ngài phải đếm bằng trăm triệu!
Khóe mắt Lâm Động khẽ co giật. Hắn biết Đại Hoang Vu Bi đang trấn áp một đầu Dị ma cấp Vương, đương nhiên hắn biết mức độ lợi hại của Dị ma cấp bậc đó. Vậy mà Thôn Phệ Chủ lại có thể một mình chống lại năm đầu, đúng là nghịch thiên mà!
- Trong số Dị ma, cấp Vương là lợi hại nhất đúng không?
Tổ Thạch trầm mặc một chút rồi lắc đầu:
- Trên cấp Vương còn có cấp Hoàng… Dị ma ở tầng thứ đó chỉ có chủ nhân mới ứng phó được. Nhưng cũng may Dị ma cấp bậc đó cũng không dễ dàng sinh ra!
- Dị ma cấp Hoàng?
Lâm Động chép miệng, Dị ma cấp Hoàng sẽ hung tàn đến mức nào đây?
- Hiện giờ tuy ta đã tỉnh lại, nhưng sau này ngươi phải chú ý không được tùy tiện dùng đến sức mạnh của ta, nếu không, kết cuộc của bằng hữu Thiên Yêu Điêu của ngươi chính là tấm gương!
Tổ Thạch bỗng nhiên nhắc nhớ.
- Tiểu điêu?
Lâm Động thoáng khựng người, sau đó sắc mặt thay đổi. Tiểu điêu từng nói, sau khi hắn có được Tổ Thạch không lâu thì bị vây giết, cuối cùng tự nổ nhục thể, cho Yêu linh trốn vào trong Tổ Thạch thì mới giữ được một mạng.
- Những kẻ đó là ai?
Ánh mắt Lâm Động tối lại.
- Dị ma!
Tổ Thạch nhàn nhạt nói.
Đồng tử Lâm Động co rụt lại, vẻ mặt đầy kinh ngạc:
- Vẫn còn Dị ma ở phiến thiên địa này sao?
Tổ Thạch gật đầu:
- Năm đó quá nhiều Dị ma tràn vào đây, tuy đã bị thanh trừ phần lớn, nhưng vẫn có không ít kẻ đang ẩn nấp. Nhất định bọn chúng sẽ tập hợp lại để phá vỡ khe nứt Vị diện!
Vẻ mặt Lâm Động đầy vẻ ngưng trọng, hắn biết nếu khe nứt ấy được mở ra thì Vị diện này sẽ bị bọn Dị ma phá hoại, không một ai có thể chạy thoát!
- Hơn nữa trong Vị diện này có không ít Dị ma mạnh đang bị trấn áp nhưng vẫn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn, chắc chắn những Dị ma khác sẽ nghĩ cách giải cứu bọn chúng!
Tổ Thạch nói.
Lâm Động gật gù, xem ra sau này nếu trở về Đông Huyền Vực, việc đầu tiên phải làm là trừ bỏ con Dị ma cấp Vương dưới Đại Hoang Vu Bi!
- Ta và Đại Hoang Vu Bi từng thuộc về chủ nhân, bọn Dị ma vô cùng mẫn cảm với sức mạnh của bọn ta, vì thế nếu ngươi dùng sức mạnh của ta, rất có khả năng sẽ bị phát hiện. Với năng lực hiện giờ của ngươi, đừng nói là Dị ma cấp Vương, chỉ là cấp Tướng thôi ngươi cũng không thể đánh lại nổi!
Tổ Thạch lạnh nhạt nói.
- Ta biết rồi!
Lâm Động gật đầu, xem ra trước khi thực lực đạt đến một mức độ nhất định thì phải cất giấu Tổ Thạch cho kỹ. Tuy Tổ Thạch không có sự trợ giúp nào rõ ràng, nhưng rõ ràng nó rất có kinh nghiệm và kiến thức, mà đó lại là những điều Lâm Động còn thiếu. Xem ra sau này hắn sẽ nhận được không ít thu hoạch từ Tổ Thạch rồi.
Nghĩ vậy Lâm Động cũng vươn vai một cái, sau đó quay người đi, giờ Linh hồn Tổ Thạch đã thức tỉnh, hắn cũng không cần phải ở lại đây nữa!
Lâm Động rời đi, Hồng Hoang Tháp lại rơi vào tĩnh lặng, người khổng lồ vẫn nằm yên trong tầng thứ tám.