Vũ Động Càn Khôn

Chương 877: Tiếp xúc sơ bộ

Giọng nói nhẹ nhàng của Lâm Động vang lên trong không gian tĩnh lặng, đồng thời cũng khiến rất nhiều người đang đắm chìm trong chấn động dần tỉnh lại.

- Thật sự thắng rồi!

Mọi người nhìn nhau, trên gương mặt bọn họ đều hiện lên sự kinh ngạc, dù sự thật đã diễn ra, nhưng dường như bọn họ vẫn chưa thể tiếp nhận được sự thật mang tính xung kích này.

Dù sao đó cũng là ba cường giả với thực lực từ Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành đỉnh phong trở lên a! Thế nhưng ba người đó liên thủ mà chỉ một chiêu đã bại trong tay Lâm Động!

Cảnh tượng đó không còn nghi ngờ gì nữa đã có sức chấn động vô cùng tận.

Trên không trung, lão giả của Thân Đồ gia cũng sững sờ, một lúc sau mới dần tỉnh thần lại, ánh mắt nhìn về phía thân ảnh gầy gò kia có phần ngưng trọng. Với biểu hiện bây giờ của Lâm Động, rõ ràng có tư cách thách thức với niềm tự hào của Thân Đồ gia, Thân Đồ Tuyệt!

- Hình thức Tu La, Lâm Động thắng, Cổ gia thắng!

Giọng nói trầm thấp của trọng tài vang lên, tiếng ồn ào cũng dần lan tỏa, kết quả này thật sự đã vượt ngoài dự đoán!

Đám trưởng bối của Ngụy gia thì sắc mặt đều tím tái lại, cục diện vốn tất thắng lúc này lại đã đảo ngược hoàn toàn, sự thật này khiến người ta khó lòng chấp nhận nổi!

- Tên tiểu tử khốn kiếp đó lai lịch thế nào?

Một trưởng bối Ngụy gia nghiến răng nói.

- Trước đây chưa bao giờ nghe nói đến hắn, hiển nhiên không phải người của Hải vực Thiên Phong, nếu không, không thể nào lại vô danh được!

Một người khác trầm ngâm nói.

- Dám đối đầu với Ngụy gia, thật là không biết sống chết!

Có kẻ sắc mặt tối lại.

- Điều tra lai lịch của hắn!

o0o

Khi bên trưởng bối của Ngụy gia đang bị kết quả này khiến cho nổi trận lôi đình thì chỗ Cổ gia bị bao trùm bởi những tiếng hoan hô vang dội. Tất cả người của Cổ gia, ngay cả Cổ Thạc vốn điềm tĩnh cũng không kìm được kích động mà đứng bật dậy, bàn tay nắm lại, gật gù liên hồi.

- Thật lợi hại!

Vẻ mặt Cổ Vân Thiên tràn đầy sự khâm phục, hắn biết nếu đổi lại là hắn chắc chắn không có gan cũng như khả năng khiêu chiến Hình thức Tu La.

Cổ Mộng Kỳ ở bên cạnh mỉm cười, nụ cười ấm áp lay động lòng người, ánh mắt nhìn thân ảnh trên không trung lấp ánh dị quang.

Lâm Động cũng trở về chỗ của Cổ gia, vừa đáp xuống thì một làn hương bay tới, hắn thấy Cổ Mộng Kỳ mỉm cười dịu dàng đứng trước mặt hắn:

- Không sao chứ?

Lâm Động nhìn Cổ Mộng Kỳ rồi lắc đầu, hiển nhiên không quen với ngữ khí dịu dàng đó của Cổ Mộng Kỳ. Tuy bình thường nàng ta cũng khá mềm mỏng, nhưng nó lại có chút cảm giác xa cách, nhưng hiện tại cảm giác đó hoàn toàn biến mất.

- Khi nào chúng ta có thể khiêu chiến với Thân Đồ gia?

Lâm Động nhìn Cổ Thạc hỏi.

- Ha ha, chưa vội! Hôm nay ngươi đã trải qua nhiều trận đại chiến như vậy, cũng đã mệt rồi, nghỉ một ngày đã, mai sẽ lên núi chiến đấu trận cuối cùng!

Cổ Thạc lắc đầu cười, ngữ khí của ông ta lúc này đã trở nên vô cùng thân thiện, nhìn Lâm Động cũng thấy ngày một thuận mắt.

- Sau trận chiến ngày mai là có thể quyết định ai được vào Hồng Hoang Tháp, đúng không?

Lâm Động khẽ nói.

Cổ Thạc gật đầu, cười:

- Nếu ngài mai Cổ gia giành được suất vào Hồng Hoang Tháp thì đương nhiên ngươi sẽ được vào!

- Ha ha, ta thấy hình như Lâm Động tiểu bằng hữu chỉ có một mình, vừa hay Cổ gia ta thiếu Cung phụng, nếu Lâm Động tiểu bằng hữu có thể tạm thời ở lại Cổ gia sẽ rất có tác dụng cho việc tu luyện của ngươi!

Cổ Thạc đảo mắt một cái, rồi bỗng hàm tiếu nói với vẻ đầy lôi kéo. Sau khi xem Lâm Động chiến đấu, rõ ràng ông ta cũng có phần động lòng. Với tuổi tác của Lâm Động, lại có thiên phú như thế chắc chắn hắn sau này hắn có thể sánh ngang với Thân Đồ Tuyệt.

Lâm Động nhìn Cổ Thạc rồi lắc đầu cười:

- Xin lỗi Trưởng lão Cổ Thạch, ta có việc quan trọng, có lẽ sau việc này sẽ rời đi, e là không thể ở lại chỗ các vị được!

Cổ Thạc nghe vậy, vẻ mặt thoáng hiện vẻ thất vọng, nhưng cũng không tiện nói nhiều, chỉ gật đầu, nói:

- Nếu vậy thì ra cũng không miễn cưỡng!

o0o

Trong khi Lâm Động và Cổ Thạc nói chuyện thì chỗ Thân Đồ gia có một Trưởng lão mặc lam bào bay lên, nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại chỗ Lâm Động có chút ngưng trọng, rõ ràng Thân Đồ gia trước nay kiêu ngạo cũng cảm thấy sự uy hiếp từ chỗ Lâm Động.

- Đó là Trưởng lão của Thân Đồ gia, Thân Đồ Đào!

Cổ Thạc khẽ nói.

- Võ hội hôm nay đã có kết quả, Cổ gia chiến thắng, có tư cách khiêu chiến Thân Đồ gia, nếu thắng tiếp thì ba suất vào Hồng Hoang Tháp sẽ thuộc về Cổ gia!

Giọng nói hùng hồn mang theo nguyên lực của Trưởng lão đó vang lên khắp không gian.

- Ngày mai là trận chiến thủ tháp, sẽ có hình thức thế nào?

Lâm Động hỏi.

- Không có hạn chế gì nhiều, chỉ cần đánh bại Thân Đồ Tuyệt là được! Đương nhiên chúng ta có thể phái ba người tham chiến!

Cổ Thạc nói.

- Ba người sao?

Lâm Động trầm ngâm rồi lắc đầu:

- Cuộc chiến kiểu này nhiều người lại phiền phức hơn!

Tuy Lâm Động chưa từng đấu với Thân Đồ Tuyệt, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự cường hãn của Thân Đồ Tuyệt, chắc chắn hắn mạnh hơn bọn Ngụy Chân rất nhiều. Trận chiến ở tầng thứ này chỉ dựa vào số lượng người thì có lẽ không có được ưu thế như tưởng tượng.

- Ý ngươi là…

Cổ Thạc nhìn Lâm Động:

- Ngươi tiếp tục độc chiến?

Lâm Động gật đầu. Không phải hắn huênh hoang, chỉ là hắn không muốn bị những người chưa hiểu mình gây rối công kích của mình, nếu như thế sẽ làm giảm lực chiến đấu của hắn. Hắn biết chắc chắn mình phải đánh một trận ác chiến với Thân Đồ Tuyệt, nhưng để vào được Hồng Hoang Tháp, giờ không thể nào dừng bước được nữa.

Cổ Thạc lưỡng lự một chút nhưng cuối cùng vẫn gật đầu:

- Nếu ngươi đã muốn vậy thì theo ý ngươi vậy! Nhưng phải cẩn thận, Thân Đồ Tuyệt… mạnh lắm!

Tuy ông ta muốn nói Thân Đồ Tuyệt không phải loại Ngụy Chân có thể so sánh, nhưng ông ta cũng biết gã thanh niên trước mặt cũng không phải loại tầm thường, biểu hiện của hắn hôm nay cũng đã chinh phục tất cả mọi người, cũng xóa bỏ mọi nghi ngờ của ông ta với hắn.

Nghe ngữ khí nặng nề của Cổ Thạc, Lâm Động cũng khẽ gật đầu. Kẻ khiến thiên tài của Tứ Đại Gia Tộc đều sợ, cũng đâu phải nhân vật tầm thường!

Trên không trung, Trưởng lão của Thân Đồ Tuyệt sau khi tuyên bố thì trở về chỗ, vô số cường giả ở xung quanh cũng tản đi, chuẩn bị về thành phố dưới chân núi.

Lâm Động thấy vậy, cũng chuẩn bị cùng người Cổ gia rời đi. Nhưng khi hắn vừa bước chân ra thì bỗng ngoảnh lại nhìn lên đỉnh núi. Trên bầu trời ở đó có một thân ảnh đang đứng, dường như hắn tỏa ra một luồng khí tức khiến người ta hít thở cũng trở nên khó khăn.

- Đó là…

Mọi người đang muốn rời đi, nhưng bỗng dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía thân ảnh trên đỉnh núi kia, sau đó ánh mắt bọn họ trở nên nặng nề, rõ ràng cũng cảm nhận được áp lực từ hắn.

- Thiết Tu La Thân Đồ Tuyệt!

Bỗng một tiếng kêu kinh ngạc vang lên, khiến toàn không gian xôn xao, hiển nhiên không ít người quen thuộc với cái tên này.

- Đó chính là Thân Đồ Tuyệt sao?

Lâm Động nheo mắt.

Trước vô số ánh mắt chăm chú nhìn, thân ảnh kia nhìn vượt qua biển người dừng lại chỗ Lâm Động.

Uỳnh!

Ngay khi ánh mắt hắn bắn tới, cặp mắt Lâm Động bỗng lóe sáng, nhất thời hắn cảm nhận được nguyên lực đang điên cuồng tụ lại trên bầu trời, cuối cùng biến thành một ngọn núi nguyên lực hung hăng lao xuống.

Lâm Động ngẩng đầu lên nhìn ngọn núi đó, ngón tay cong lại bắn ra một đạo hồng quang, sau đó đạo hồng quang biến thành chiếc đỉnh khổng lồ đâm thẳng về phía ngọn núi!

Keng!

Tiếng chuông giòn tan vang lên, ngọn núi nguyên lực lập tức nổ tung, chiếc đỉnh khổng lồ cũng bị bắn ngược về phía sau, cuối cùng chui lại vào người Lâm Động.

Lâm Động ngẩng đầu lên ánh mắt sắc lạnh nhìn thân ảnh kia nói:

- Ngươi muốn trận chiến thủ tháp diễn ra bây giờ sao?

- Ha ha…

Thân ảnh trên đỉnh núi khẽ cười, nhất thời mọi người nghe thấy thanh âm vang vọng:

- Thật thú vị! Cứ nghỉ ngơi một đêm đi, trạng thái ngươi hiện nay không còn bản lĩnh đó nữa rồi! Ngày mai, ta đợi ngươi trước Hồng Hoang Tháp!

Giọng nói vừa dứt, thân ảnh kia đã biến mất. Nguồn truyện: Truyện FULL

Lâm Động nhìn về hướng hắn biến mất, ánh mắt nheo lại thành một đường cong nguy hiểm.