Vũ Động Càn Khôn

Chương 836: Tiên Phù sư

Lâm Động chạy xuyên qua rừng, ánh mắt không ngừng quét ra bốn phía. Hắn có thể cảm nhận được trong khu rừng rậm rạp này đang ẩn tàng không ít khí tức, xem ra kẻ đứng đằng sau cũng có bản lĩnh không nhỏ!

Vút!

Lâm Động bỗng nhiên khựng người lại, một vài đạo nhân ảnh bay vút ra từ trong bóng tối, công kích mạnh mẽ bỗng chốc ập tới.

Đối diện với những công kích đó, sắc mặt Lâm Động vẫn bình tình, bàn tay xoay nhanh một cái, Long Nguyên Luân biến thành một đạo kim quang bay ra.

Xẹt xẹt!

Kim quang bay ra, âm thanh trầm đục vang lên, Long Nguyên Luân được ngưng tụ từ Nguyên Thần Lực, mức độ mạnh mẽ của nó đã đạt đến mức kinh người.

Kim quang lướt qua, mười mấy hắc ảnh đổ gục, tiếng kêu thảm thiết còn không kịp vang lên.

Lâm Động đáp xuống, vung tay áo thu túi Càn Khôn của bọn chúng, sau đó cúi người, ấn ngón tay lên trán một thi thể. Một lúc sau thu tay về, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

- Hình như là tinh thần lực! Lợi hại thật, có thể dùng tinh thần lực khống chế nhiều người như vậy, nơi đây không hổ là Loạn Ma Hải!

Lâm Động ngẩng đầu lên, tóm một cái trong khoảng không trước mặt, khẽ cười:

- Ta muốn xem xem, rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể làm được mức này?

Dứt lời hắn nhanh chóng tiến sâu vào trong rừng.

Trên đường Lâm Động lại gặp không ít người bị khống chế, nhưng thực lực của những kẻ này không quá mạnh, đều chỉ là Ngũ, Lục Nguyên Niết Bàn, đương nhiên không có sức uy hiếp gì lớn với Lâm Động. Cộng với việc bọn chúng đều bị loại bỏ thần trí, giống như người chết một nửa, Lâm Động cũng không nương tay, gặp kẻ nào là Long Nguyên Luân trừ khử kẻ đó, rồi thu hết Huyền Nguyên Đan vào túi…

Khi Lâm Động dần thâm nhập vào sâu hơn thì tông tích của hắn cũng bị kẻ trong bóng tối phát giác. Hắn cảm thấy có ngày một nhiều nhân ảnh và Yêu thú tấn công mình hơn.

- Ha ha, bị phát hiện rồi sao?

Đương nhiên Lâm Động cũng cảm nhận được áp lực đang không ngừng tăng lên, hắn khẽ cười nhạt, búng tay một cái, Long Nguyên Luân bùng phát kim quang rồi tám vòng ánh sáng sắc lạnh bay ra.

Vút vút vút!

Tám vòng ánh sáng hình thành một tấm lưới ánh sáng mang theo thanh thế có thể chặt đứt mọi thứ bay tới, những nơi nó đi qua máu tươi đều bắn tung tóe!

Lâm Động bay ra, vòng ánh sáng bắn ngược trở về biến thành hình tròn dưới chân, mũi chân điểm nhẹ, thân thể lao vút ra như cánh chim đại bàng bay ra khỏi khu rừng rậm.

Nhưng khi sắp rời khỏi rừng thì thanh quang trên người hắn bỗng cuộn trào che đi dung mạo hắn.

Lâm Động bay ra khỏi rừng, đáp xuống một tảng đá lớn, ngẩng đầu lên nhìn về một ngọn núi ở phía trước. Lúc này, trên đỉnh núi có một người mặc hắc y đang tĩnh tọa, đôi mắt thâm sâu lạnh lùng nhìn hắn.

Lâm Động nhìn hắc y nhân đó, lông mày nhướng lên, vì kia chính là người đứng sau Ngụy Tùng mà hắn nhìn thấy sáng nay!

- Can thiệp vào chuyện người khác, ngươi muốn chết?

Hắc y nhân lạnh băng băng nhìn Lâm Động, ánh mắt lóe lên sát ý, không thấy hắn có bất cứ động tác gì nhưng không khí bỗng có tiếng gió rít chói tai, một luồng sức mạnh hùng hồn lập tức ập tới Lâm Động.

- Quả nhiên là tinh thần lực!

Cảm nhận được luồng năng lượng quen thuộc, Lâm Động cũng cười một cái, thanh quang bùng phát quanh người, tiếng long ngâm vang lên, tung một Long quyền đánh tan đạo tinh thần lực đang lao tới kia. Nguồn truyện: Truyện FULL

Uỳnh uỳnh!

Đại địa xung quanh rung lên dữ dội, vô số ngọn núi hàng trăm trượng nổi lên, rồi ập tới Lâm Động như vũ bão.

Rầm rầm rầm!

Lâm Động lơ lửng trên không trung, thanh quang hùng hồn trào dâng từ trong cơ thể, hai cánh tay biến thành Long thủ rồi tung quyền đánh tan những ngọn núi kia.

- Sức lực cũng không tầm thường!

Hắc y nhân nhìn thấy vậy cũng có chút ngạc nhiên, sau đó hai tay nhanh chóng kết ấn pháp, một luồng tinh thần lực hùng hồn cuộn trào biến thành một con mắt kỳ dị hàng chục trượng trên khoảng không phía trước mặt hắn.

- Nhiếp Hồn Nhãn, Đoạt Hồn!

Con mắt kia khẽ chớp một cái, một đạo dị quang bắn ra, bao trùm lấy Lâm Động. Lâm Động lập tức cảm thấy thần trí bắt đầu trở nên mơ hồ…

- Thật tà môn!

Nhưng sự mơ hồ chỉ kéo dài trong chốc lát, sau đó hắn lập tức lấy lại tỉnh táo, điểm một ngón tay ra, Long Nguyên Luân xé tan không gian bắn thẳng về phía hắc y nhân.

- Nguyên Thần Khí?

Hắc y nhân nhìn thấy Long Nguyên Luân đang bay tới, ánh mắt hơi thay đổi, rõ ràng hắn biết sự lợi hại của nó. Nhất thời hắn siết tay lại, tinh thần lực hùng hồn biến thành một tấm lá chắn phía trước mặt, bàn tay vung lên, tấm lá chắn bay ra oanh kích lên đạo kim quang.

Rầm!

Âm thanh trầm đục vang lên, kim quang mà Long Nguyên Luân biến thành bị bắn ngược trở lại rồi lơ lửng trước mặt Lâm Động.

- Hừ!

Ánh mắt hắc y nhân lạnh băng, sau đó hắn bỗng đứng dậy, tinh thần lực dồi dào trào dâng, thậm chí phía sau hắn còn hình thành nên một cái vòi rồng khổng lồ khiến không gian trở nên méo mó.

- Tinh thần lực thật mạnh!

Sắc mặt Lâm Động cũng trở nên ngưng trọng, tinh thần lực của hắc y nhân này rõ ràng vô cùng mạnh mẽ, ít nhất thì chỉ so sánh tinh thần lực, Lâm Động cũng phải tự thấy không bằng.

- Không ngờ ở đây lại gặp được một Tiên Phù sư!

Lâm Động nhìn hắc y nhân, lẩm bẩm nói.

Hắn cảm nhận được sự lợi hại của người đó, áp lực như có như không đó thậm chí đã đạt đến mức độ như của Nguyên Thương. Rõ ràng tinh thần lực của hắc y nhân này đã đạt đến mức của Tiên Phù sư!

- Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi cứ xông vào! Nếu đã như vậy thì ta sẽ luyện hóa ngươi thành Nhân khôi!

Hắc y nhân hơi ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng chiếu rọi, gương mặt hắn tái nhợt, nhìn Lâm Động cười lạnh một tiếng.

Lâm Động hơi nhíu mày, nguyên lực trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển. Hiện giờ hắn vẫn còn mang thương thế, nếu liều mạng với kẻ kia thì sẽ có rắc rối.

Thế nhưng khi Lâm Động đang nghĩ cách ứng phó thì bỗng nhiên có một âm thanh lạ rất nhỏ vang lên. Hắc y nhân nghe thấy, tinh thần lực quanh người lập tức thu lại, nhìn Lâm Động một cái rồi nhanh chóng bay mất.

- Tiểu tử, coi như lần này ngươi may mắn, lần sau gặp lại ta nhất định sẽ luyện ngươi thành Nhân khôi!

Hắc y nhân đã đi xa nhưng tiếng nói lạnh lùng vọng lại như tiếng quỷ tru khiến người ta phải lạnh tóc gáy.

Lâm Động không đuổi theo, thanh quang quanh người nhanh chóng thu về, cặp mày nhíu lại, nghĩ bụng không hổ là Loạn Ma Hải, vừa mới đến đã gặp phải nhân vật khó nhằn như vậy.

Theo hắn phán đoán thì có lẽ hắc y nhân kia thuộc cảnh giới Tiên Phù sư Tiểu thành, thực lực không hề thua kém cường giả Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành.

Nếu giao đấu lúc này, Lâm Động cũng không sợ, hắn đã muốn chạy thì kẻ kia cũng không ngăn được. Nhưng nếu đánh bại hắc y nhân thì chắc chắn phải hồi phục thương thế đã.

- Dường như hắn là người của Ngụy gia, mục tiêu của bọn chúng cũng là Sinh Sinh Huyền Linh Quả, có lẽ sớm muộn gì cũng phải đụng độ thôi!

Lâm Động quay người đi vào trong rừng, xem ra việc hồi phục thương thế là nhiệm vụ khẩn cấp rồi!

o0o

Trong doanh địa, mùi máu tanh lan tràn, sự hỗn loạn đã được dẹp yên, thi thể người và xác Yêu thú chất thành đống.

Người của Cổ gia đã chống lại được trận tập kích của Yêu thú, tuy có thương vong nhưng cũng không quá nghiêm trọng, hỗn loạn đã qua đi, giờ đang dọn dẹp lại doanh địa.

Ở một góc doanh địa, một vài đệ tử Cổ gia đang túm tụm lại nhìn một vài cái xác của Ma Nham Giác Thú. Ở đầu bọn chúng đều có một vết máu nổi bật hiện rõ lên.

- Một chiêu là chết!

Cổ Yên lật xác của đám Yêu thú, khẽ nói:

- Thủ đoạn thật rất dứt khoát!

Đám đệ tử Cổ gia ở xung quanh nghe thấy vậy, sắc mặt đều hiện rõ vẻ kinh ngạc. Bọn họ đều hiểu rõ sức phòng ngự của Ma Nham Giác Thú, dù bọn họ có toàn lực công kích thì cũng chỉ để lại một số vết thương trên người bọn chúng mà thôi. Muốn một chiêu giết chết có lẽ chỉ có Cổ Yên là làm được. Nhưng rõ ràng đám thú này không phải do Cổ Yên giết!

- Cổ Nhã, đây là ai làm?

Cổ Yên nhìn sang nàng thiếu nữ bên cạnh, hỏi.

- Muội không biết, vừa rồi Lâm Động đại ca bảo muội nhắm mắt lại…

Cổ Nhã cũng không hiểu gì, thành thật nói. Nàng ta nhất thời cũng không liên hệ được thủ đoạn dứt khoát kia với Lâm Động, dù sao thì Lâm Động hiện tại không thể tu luyện mới đúng…

- Lâm Động?

Cổ Yên kinh ngạc, Cổ Anh bên cạnh thì sắc mặt thay đổi, nói:

- Cổ Nhã, muội đừng có nói bừa, hắn là đồ bỏ…

Câu nói đó không được nói hết, bởi vì bọn họ đều nhìn thấy một nhân ảnh chầm chậm bước ra từ trong khu rừng, sau đó nhìn bọn họ với ánh mắt bình thản.

Vẻ mặt Lâm Động vẫn tĩnh lặng như mặt nước giếng, nhưng khi Lâm Động tiến lại thì ngay cả Cổ Yên, hơi thở cũng trở nên khó khăn, Cổ Anh thì nuốt những lời chưa nói vào trong bụng. Không biết vì sao, khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Động, trong lòng nàng ta lại trào dâng hàn khí…