Vũ Động Càn Khôn

Chương 112: Trận đấu cuối cùng

Dịch: Hoàng Oanh

Một thắng một bại.

Cục diện trong sân đã trở nên căng thẳng, vô số ánh mắt bắt đầu dồn về phía hai người chưa xuất thủ, đó chính là Lâm Động và vị nam tử áo xanh kia.

"Lâm Động, tới phiên ngươi... cố lên nha?"

Hạ Chỉ Lam tươi cười, nhưng trên mặt vẫn có sự khẩn trương, ánh mắt của nàng có chút phức tạp nhìn Lâm Động, nếu như Lâm Động thua trận này, vậy thì Vạn Kim Thương Hội đã vô duyên với Đan Tiên Trì rồi.

Lâm Động môi khẽ mím môi, ánh mắt của hắn không chớp nhìn về phía nam tử bình tĩnh, có diện mạo phổ thông kia, nhẹ giọng nói:

"Ta sẽ cố gắng hết sức."

"Thực lực của tên kia chắc chỉ tương đương với Tống Thanh mà thôi, với bản lĩnh đánh bại Tống Thanh của ngươi, muốn thắng cũng không khó."

Hạ Chỉ Lam thấp giọng nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

"Có lẽ vậy......"

Lâm Động từ chối cho ý kiến, hắn luôn luôn nghĩ, người nào nhìn bình thường thì bản lĩnh sẽ không đơn giản.

"Vị lần tranh đoạt tiên trì này đành phải nhờ vào tiểu hữu vậy."

Hạ Vạn Kim nhìn về phía Lâm Động mỉm cười, nói.

"Hạ hội trưởng, tiểu tử sẽ làm hết sức."

Lâm Động cũng chắp tay, sau đó không nói thêm gì nữa, chậm rãi đi vào trong sân.

"Đổng Tố, người mà muội tìm có được không?"

Nhìn bóng lưng Lâm Động, Hạ Vạn Kim nhíu mày, thấp giọng dò hỏi.

"Muội nên hiểu là Đan Tiên Trì quan trọng như thế nào với chúng ta, nếu Vạn Kim Thương Hội chúng ta có được Đan Tiên Trì, thì trong vòng 2 năm Chỉ Lam có thể đột phá tới Nguyên Đan cảnh khác, thậm chí còn thừa năng lượng để bồi dưỡng mấy vị Nguyên Đan cảnh, việc này khiến cho thực lực của Vạn Kim Thương Hội chúng ta tăng lên rất nhiều!"

"Bản lĩnh của hắn hơn Tống Thanh."

Đổng Tố cười nhạt, nhưng mà nàng cũng không hiểu bản lĩnh thực sự của người này, cho nên không dám nói nhiều.

"Mong là như vậy."

Đối với tình tình của cô em gái vợ này, Hạ Vạn Kim hiểu rất rõ, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, đã tới lúc này rồi còn biết làm gì hơn?

Sau khi Lâm Động đi vào trong sân, không ít người của Huyết Lang Bang đưa mắt nhìn hắn, những ánh mắt này đều có chút nghi hoặc, hiển nhiên là bởi vì khuôn mặt này quá mức xa lạ.

"Ta nhớ lần ứng chiến này là một người khác, hình như là Tống gia Tống Thanh mới đúng, sa lại đổi thành người này?"

Ở bên cạnh Nhạc Sơn, một vị lão giả gầy gò thấp giọng nói.

"Muốn đổi thì đổi thôi."

Nhạc Sơn tùy ý lắc đầu, sau đó nhìn về phía nam tử áo xám không nói câu gì, cười nói:

"Khương Lập, tới phiên ngươi."

"Được."

Người được gọi là Khương Lập, khuôn mặt chẳng chút biến đổi, nói:

"Nhớ kỹ ước định của chúng ta."

"Ha ha, yên tâm, nếu như Huyết Lang Bang chúng ta có được Đan Tiên Trì này, thì thù lao của ngươi sẽ không ít!"

Nhạc Sơn cười nói.

Nghe vậy, Khương Lập lúc này mới cười, không nhanh không chậm đi vào trong sân, đứng sửa sang lại áo bào, thản nhiên nói:

"Ta không luận bàn với ngươi, một khi đã ra tay là xuất thủ hết sức, nếu như ngươi chưa chuẩn bị tốt thì rời đi, ta nghĩ làm vậy sẽ tốt hơn."

"Đa tạ nhắc nhở."

Lâm Động cười chắp tay, nhưng không lui lại, đưa tay lên nói:

"Mời!"

Khương Lập ngẩng đầu, nhìn Lâm Động một cái, sau đó vươn đôi tay gầy gò dài bất thường của mình ra.

"Đã như vậy... thì chớ trách ta thủ đoạn độc ác..."

Nghe thấy Khương Lập lẩm bẩm, Lâm Động vừa định nói thì hai mắt đột nhiên giật giật, chỉ thấy mấy ngón tay của đối phương như đao phong, xuyên thấu qua hông khí, lao tới yết hầu của Lâm Động.

Trên ngón tay mảnh khảnh của đối phương, Nguyên Lực hùng hậu ba ngưng tụ thành một luồng gió nhỏ, uy lực của một chỉ này cho dù là sắt thép cũng bị xuyên thủng.

"Chỉ phong thật ác liệt!"

Ở ngoài trận, mọi người nhìn thấy thế tấn công của Khương Lập thì không khỏi có chút kinh ngạc.

Đối mặt với thế tiến công của Khương Lập, sắc mặt Lâm Động cũng trở nên nghiêm túc, hai mắt của hắn nhìn chăm chú vào chỉ phong đang tới gần, khi chỉ còn cách người hắn một xích, thì hắn mới như một con báo đột nhiên xuất thủ!

Nguyên Lực ngưng tụ ở bàn tay của Lâm Động, sau đó đánh thẳng vào chỉ phong của Khương Lập, bàn tay của Lâm Động trượt lên, đập vào mu bàn tay của đối phương, Nguyên Lực hóa thành xảo kình, háo giải thế tiến công của Khương Lập.

Dựa vào Tinh thần lực hắn có thể cảm nhận được rằng, thế tiến công của Khương Lập không chỉ dừng lại ở đó, cho nên hắn chỉ dùng xảo kình đơn giản hóa giải công kích của đối phương.

"Xuy xuy!"

Nhưng mà Khương Lập đâu phải nhân vật tầm thường, chiêu đầu tiên bị hóa giải, hắn không lùi bước mà tiến tới, mười ngón tay như múa, kình phong sắc bén giống như mưa bao phủ thân hình Lâm Động.

"Ba ba ba ba..."

Thấy thế tiến công của Khương Lập trở nên hung hãn, Lâm Động cũng không tránh né, quyền thức biến đổi, những âm hưởng thanh thúy vang lên liên tiếp.

Lâm Động tu luyện Thông Bối Quyền đã tới mức đăng phong tháo cực (1), khi đã thi triển thì quyền phong cuồn cuộn, giản dị vô cùng.

(1): Đăng phong tháo cực: Lên tới đỉnh điểm

Thấy quyền thế như vậy, đám người Hạ Vạn Kim đều cảm thấy kinh ngạc, tuy rằng Thông Bối Quyền chỉ là nhất phẩm võ học phổ thông, nhưng tu luyện tới mức này thì vô cùng ít.

Quyền ảnh cuồn cuộn khắp trời giống như tường đồng vách sắt, đơn giản hóa giải thế tiến công của Khương Lập.

"Phụ thân, Khương Lập kia hình như không chiếm được thượng phong?"

Nhìn thấy tình hình chiến đấu trong sân, Nhạc Phong nhướng mày, thấp giọng nói, hắn không hiểu vì sao Nhạc Sơn lại có lòng tin như vậy vào người này.

"Cứ xem tiếp đi."

Nhạc Sơn cười, hắn không có quá nhiều lo lắng, bởi hắn có lòng tin vào bản lĩnh của Khương Lập.

"Xèo!"

Chỉ phong ác liệt xẹt qua nắm tay của Lâm Động, những âm thanh xèo xèo vang lên, bàn tay của Lâm Động đã có những vết máu nhàn nhạt, nhưng mới chỉ bị thương ngoài da mà thôi.

Hơn nữa khi chỉ phong của Khương Lập bắn xượt qua tay của Lâm Động, thì Lâm Động cũng đấm một đấm vào ngực của đối phương, tuy rằng hắn có Nguyên Lực chống đỡ, nhưng mà vẫn phải bật ngược về sau nửa bước.

"Ầm!"

Sau khi lùi về phía sau nửa bước, thân hình của Khương Lập trở nên cứng đờ, hai mắt có những tia máu bắt đầu khởi động.

Khi tia máu hiện lên trong mắt của Khương Lập, một áp lực khủng bố lập tức khuếch tán ra xung quanh.

Loại Nguyên Lực ba động này không yếu hơn đám người Nhạc Phong, Hạ Chỉ Lam!

"Thiên Nguyên cảnh hậu kỳ!"

Nhìn thấy thực lực của Khương Lập bất ngờ tăng vọt, đám người Vạn Kim Thương Hội sắc mặt đại biến, không ít người đều cả kinh kêu lên.

"Quả nhiên là ẩn tàng thực lực."

Hạ Vạn Kim chau mày, tình huống hắn không muốn nhất đã xuất hiện, không biết lần này Huyết Lang Bang mời vị cao thủ trẻ tuổi này từ đâu tới.

Hạ Chỉ Lam thì nắm chặt tay, trong lòng cũng trở nên lo lắng.

"Thiên Nguyên cảnh hậu kỳ ư..."

Ánh mắt của Lâm Động biến đổi, hắn đúng là có chút ngoài ý muốn, ngay sau đó hắn khép hai ngón tay lại, Nguyên Lực hùng hậu ác liệt ngưng tụ thành một kiếm phong, trong chớp mắt đã công tới Khương Lập.

"Ầm!"

Đối mặt với thế tiến công của Lâm Động, Khương Lập cười lạnh một tiếng, không nhượng bộ chút nào, hai ngón tay trực tiếp điểm thắng vào chỉ phong của Lâm Động.

Bốn chỉ chạm nhau, Nguyên Lực mạnh mẽ bộc phát ra xung quanh.

"Xuy!"

Khi bốn ngón tay chạm nhau, Khương Lập định lập tay bẻ ngón tay của Lâm Động, thì đột nhiên nhìn thấy hai mắt Lâm Động như điện, một cỗ ba động vô hình nhanh như tia chớp bắn thẳng vào hắn.

"Tinh thần lực?!"

Cảm nhận được loại ba động này, Khương Lập cả kinh, vội vàng thôi động Nguyên Lực trong cơ thể ngưng tụ thành một vòng phòng ngự.

"Bộp!"

Tuy nói đã có Nguyên Lực phòng ngự, nhưng mà Khương Lập cũng không ngờ hết được sự mạnh mẽ của Tinh thần lực, đạo Tinh thần lực này sau khi tiếp xúc với lớp Nguyên Lực phòng ngự, lực công kích đã giám sút mấy lần, nhưng mà vẫn còn một số truyền vào trong đầu Khương Lập, làm cho hắn cảm thấy đau đầu vô cùng.

"Tinh thần lực thật mạnh!"

Cảm giác đau đớn ở trong đầu làm cho Khương Lập cảm thấy kinh hãi, hắn giờ mới hiểu được, hóa ra không chỉ có mình ẩn tàng thực lực, mà người trước mặt cũng có lưu thủ!

"Thình thịch!"

Khi Khương Lập còn đang đau đớn, thì một cỗ cuồng phong lao tới, chỉ phong của Lâm Động lợi dụng thời cơ này xuất thủ, hắn điểm một ngón tay, một cỗ kình lực mạnh mẽ tuyền vào trong hai ngón tay của Khương Lập!

"Răng rắc!"

Kình lực như nước chảy, hai ngón tay của Khương Lập lập tức cong lại, giống như là bị một bức tường cứng đập vào, hai ngón tây lập tức bị đánh nát.

Dính phải một đòn như vậy làm cho Khương Lập bị chấn bay vọt ra sau, đập mạnh vào một tảng đá lớn, lực đạo mạnh tới mức làm cho tảng đá kia nứt thành mấy cái khe nhỏ.

"Thắng rồi!"

Nhìn thấy tình hình đột nhiên biến đổi, đám người Vạn Kim Thương Hội reo lên vui mừng, sắc mặt Hạ Chỉ Lam cũng vui vẻ.

"Vẫn chưa đâu..."

Thấy đám nhân mã bên mình vui mừng, sắc mặt Hạ Vạn Kim vẫn nghiêm túc lắc đầu nói.

Nghe thấy hắn nói như vậy, đám người Hạ Chỉ Lam kinh ngạc, vội vàng đưa mắt nhìn về phía Khương Lập, chỉ thấy người này đang chậm rãi bò lên, một mảng khí vụ màu đỏ đang ngưng tụ, có mùi tanh như máu.

Khương Lập đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Lâm Động đứng cách đó không xa, khàn khàn nói:

"Có thể ép ta tới mức này, ngươi đúng là có bản lĩnh, nhưng mà, tất cả chấm dứt ở đây thôi..."