Vũ Động Càn Khôn

Chương 1070: Giết bỏ

Binh!

Ngọn núi khổng lồ giống như cây chùy khổng lồ giáng xuống thân thể Từ Chung không chút nương tình, tiếng hổ gầm thê thảm vang vọng khắp không gian.

Ai nhìn thấy cảnh đó cũng đều sững sờ, đến khi tỉnh lại thì chẳng ai có thể tin, Từ Chung vừa rồi còn chiếm thế thường phong mà chớp mắt đã rơi vào tình cảnh này.

- Sao có thể như vậy?

Bọn Trần Thông lầm bầm, mãi lúc lâu sau mới nhìn lên quang trận trên bầu trời. Mỗi khi nguyên lực từ trong người Từ Chung phát ra là bị quang trụ bao quanh phân giải hết.

- Quang trận đó khiến chiến đấu lực của Từ Chung giảm mạnh sao?

Mọi người bỗng hiểu ra, trong lòng cảm thán, rốt cuộc quang trận đó là thứ gì mà lợi hại đến vậy? Không chỉ phá vỡ Ám Uyên Giáp mà còn phân giải nguyên lực trong cơ thể Từ Chung?

- Hắn ta thật khủng bố…

Tuy khá lạ lẫm với quang trận, nhưng điều đó không ngăn cản việc mọi người thất kinh trước hành động của Lâm Động.

Bùm!

Cuối cùng ngọn núi trong tay Lâm Động không chịu nổi đã nổ tung. Từ Chung ở phía dưới thì máu tươi đầy người, thân thể đầy vết thương, thậm chí có chỗ hở cả xương trắng.

Lâm Động ném tảng đá còn lại trong tay, khẽ thở vài hơi nhìn Từ Chung. Từ Chung lúc này không phải không muốn phản kháng, chỉ là vì bị Càn Khôn Cổ Trận áp chế nguyên lực, cũng có nghĩa là Lâm Động đã tạm thời biến hắn thành cự thú bình thường không có chút sức mạnh nào.

Sự áp chế đó chỉ khi Lâm Động bước vào Tử Huyền Cảnh mới dùng được. Nếu là trước đây, Càn Khôn Cổ Trận chỉ có thể phân giải một số sức mạnh, chứ không thể hoàn toàn áp chế một cường giả Tử Huyền Cảnh viên mãn đỉnh phong.

Khả năng này có thể coi là khá biến thái, dù sao chỉ cần nghĩ một chút, một đối thủ lớn mạnh mà chỉ trong một khoảng thời ngắn chỉ có thể miễn cưỡng động dụng nguyên lực trong cơ thể, như vậy đủ biết nó khủng khiếp thế nào…

Tuy khoảng thời gian đó rất ngắn, nhưng nhiều khi đó cũng là yếu tố quyết định thắng bại của một trận đấu.

Đương nhiên, tuy khả năng đó lợi hại nhưng chỉ cần đối phương không bị giữ chân thì cũng không thể dùng. Vừa rồi do Từ Chung vô ý không biết trận pháp có tác dụng gì nên mới bị bao phủ rồi bị hành hạ như vậy.

Rõ ràng Lâm Động cũng rất biết cách nắm bắt thời ca, một trận đánh nặng nề khiến Từ Chung vốn uy phong trở nên thê thảm.

Trên bầu trời, quang trận bắt đầu rung chuyển, cột quang trụ bao quanh Từ Chung cũng dần mờ ảo. Càn Khôn Cổ Trận tuy mạnh mẽ nhưng áp chế một cường giả Tử Huyền Cảnh viên mãn đỉnh phong cũng không phải dễ.

- Sắp không áp chế được nữa sao…

Lâm Động thấy vậy cười nhạt, rồi tiến lại gần con cự hổ xám xịt, trong đôi mắt hổ là sự căm hận và sợ hãi.

- Đành phế ngươi trước vậy.

Lâm Động tiến lại trước mặt Từ Chung, bàn tay nắm lại, Lôi Đế Quyền Trượng hiện ra, lôi đình bùng phát, ánh mắt sắc lẹm, rồi không chút do dự đâm thẳng quyền trượng vào người Từ Chung.

Grào!

Từ Chung kêu lên thảm thiết, lôi quang lấp lánh trong người Từ Chung, thân thể khổng lồ của hắn cũng bắt đầu thu nhỏ lại, rồi biến thành hình người, nơi vai là Lôi Đế Quyền Trượng xuyên qua, máu tươi chảy ròng ròng.

Lâm Động rút quyền trượng ra rồi giáng thật mạnh xuống, đánh bay Từ Chung đi hàng mấy trăm trượng.

- Ngươi thua rồi.

Lâm Động lạnh lùng nhìn Từ Chung sắc mặt tái nhợt, khí tức của hắn lúc này cũng đã yếu ớt đi rất nhiều, rõ ràng Lâm Động đã khiến hắn trọng thương.

Hắn không còn sức để chiến đấu nữa.

Trận đấu này đã phân thắng bại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Mọi ánh mắt đều tập trung vào chỗ hai người, rồi rất nhanh có tiếng ồn ào vang lên. Chẳng ai ngờ được trận chiến lại có kết quả đầy kịch tính thế này.

Hai người bọn Mông Sơn, Thiên Ngạc Tướng sắc mặt đều trắng bệch. Đặc biệt là Mông Sơn, hắn cứ nghĩ đến trước đó định bắt Lâm Động là toàn thân lạnh toát. May mà lúc đó Lâm Động không động thủ, nếu không thì có lẽ hắn căn bản không có cơ hội thoát thân.

Trước bao ánh mắt chăm chú, Từ Chung nhổ một ngụm máu, ánh mắt oán độc nhìn Lâm Động, cười khảy:

- Thủ đoạn không ít, nếu đấu thật sự, ngươi tưởng ngươi là đối thủ của bản vương?

- Chiến đấu sinh tử, bất cứ thủ đoạn nào cũng là thực lực. Ngươi tốt xấu gì cũng là Yêu Soái một phương, không nên nói ra những lời nực cười như thế mới phải.

Lâm Động cổ quái nhìn Từ Chung.

Từ Chung khựng người, chỉ là sự oán độc trong ánh mắt không hề giảm bớt.

- Cuộc chiến ở đó có lẽ cũng kết thúc rồi…

Lâm Động ngẩng lên nhìn phía xa. Ở đó huyết quang đầy trời, tiếng hổ gầm vang khắp không gian, huyết quang bắn ra cùng với một hắc ảnh, cuối cùng tạo nên một vết sâu trên mặt đất dài hàng nghìn trượng.

Rầm!

Một đạo quang ảnh lao xuống, Tiểu Viêm lúc này cũng đã có hình thái chiến đấu nửa người nửa thú. Hắn cũng có không ít vết thương, máu tươi rỉ ra khiến gương mặt vốn hung dữ của hắn trở nên đáng sợ hơn nhiều.

Hắn bước về phía trước, tóm lấy Ảnh Tử Vệ khí tức lúc này vô cùng yếu ớt rồi ném về phía Từ Chung:

- Ngươi còn nhớ khi lấy đi của ta một nửa tinh huyết, ta đã nói gì không?

- Ta nói, đó là đồ của ta, sớm muộn gì ngươi cũng phải trả lại ta!

Từ Chung nhìn Ảnh Tử Vệ bên cạnh mình, ánh mắt tối sầm, quệt máu bên khóe miệng, hồi đó đúng là Tiểu Viêm đã nói vậy, nhưng đương nhiên hắn chẳng coi Tiểu Viêm hồi đó chỉ là Sinh Huyền Cảnh ra gì.

Tiểu Viêm hồi ấy trong mắt hắn có lẽ chỉ là con kiến…nhưng không thể ngờ con kiến hồi đó lại lật đổ được hắn.

- Giao tinh huyết truyền thừa ra đây.

Lâm Động nhìn Từ Chung, khẽ nói.

Từ Chung ánh mắt tối tăm nhìn hai người Lâm Động, hắn đứng dậy, cũng nhấc luôn Ảnh Tử Vệ. Hắn ngẩng lên nhìn quanh, tất cả đang nhìn về phía mình. Hắn chưa từng ngờ có ngày, một trong Bát đại Yêu Soái như hắn lại có ngày thảm hại thế này.

- Ha ha, ta đường đường là Yêu Soái, nếu bị các ngươi đánh bại thì quá mất mặt…

Giọng Từ Chung khàn khàn.

- Đến lúc này rồi ngươi vẫn muốn vùng vẫy?

Tiểu Viêm cười khảy.

Từ Chung quay sang nhìn Lâm Động và Tiểu Viêm, đột nhiên cười:

- Các ngươi có hiếu kỳ về Ảnh Tử Vệ không?

Lâm Động chau mày.

- Cho các ngươi thấy bộ mặt thật của hắn…

Từ Chung nhếch môi cười, nụ cười có phần biến dạng. Rồi hắn xé rách hắc bào quanh người Ảnh Tử Vệ, rồi một gương mặt quen thuộc hiện ra.

- Đó là…Từ Chung?

Cả không gian tĩnh lặng, vì Ảnh Tử Vệ giống hệt Từ Chung, chỉ là ánh mắt của Ảnh Tử Vệ hoàn toàn trống rỗng, đó là…Khôi Lỗi?

- Đây là huynh đệ sinh đôi của ta, nhưng khi sinh ra ta đã cướp mất sự sống của hắn, vì thế từ khi mới sinh hắn đã vô cùng yếu ớt, sau đó chết dần cho suy nhược.

Từ Chung vuốt gương mặt của Ảnh Tử Vệ, cười lạnh lùng:

- Sau khi hắn chết, ta dùng bí pháp luyện chế hắn thành quỷ thai. Tuy bí pháp này độc ác nhưng rất có ích. Sau này có thể biến sức mạnh của quỷ thai thành của mình.

- Ha ha, thật ra Ảnh Tử Vệ chính là đỉnh lò mà ta nuôi, nuôi bằng huynh đệ của ta…

Không ít người sắc mặt đều thay đổi khi nghe điều này, tâm tính độc ác của Từ Chung quả thực vượt xa những gì họ nghĩ…

- Mà bây giờ là lúc huynh đệ đền đáp ta rồi.

Từ Chung cười, dưới chân hắn đột nhiên có vô số tia máu lan tỏa bao quanh hắn và Ảnh Tử Vệ. Bàn tay hắn thì như lưỡi đao sắc nhọn cắm thẳng vào ngực Ảnh Tử Vệ, máu tươi chảy ra, Ảnh Tử Vệ nhanh chóng khô quắt lại, khí tức Từ Chung cũng nhanh chóng tăng lên. Mức độ đạt đến mức đột phá Chuyển Luân Cảnh!

Làn sóng năng lượng đáng sợ khuếch tán khiến không ai có thể lại gần!

- Tên khốn kiếp!

Tiểu Viêm nổi điên, hiển nhiên không thể ngờ lại có biến cố này.

- Tên Từ Chung đó sắp đột phá Chuyển Luân Cảnh sao?

Tất cả mọi người đều kêu lên kinh ngạc, họ có thể cảm nhận được một luồng khí tức khiến người khác nghẹt thở đang dần ngưng tụ.

- Đại ca, làm sao đây?

Tiểu Viêm nhìn Lâm Động.

Lâm Động lạnh lùng nhìn Từ Chung lúc này đang cười điên dại. Đôi mắt cuối cùng lóe lên sát ý thật sự. Hắn chầm chậm giơ tay lên, một ngón tay có màu đen bóng, một ngón khác thì lấp lánh ngân quang…

- Huynh đệ không phải để ngươi sử dụng như vậy…

Giữa hai ngón tay Lâm Động không ngừng có máu chảy ra, sắc mặt hắn cũng nhanh chóng tái đi, nơi đầu ngón tay hiện lên hai đạo phù văn nhỏ.

- Vì thế, ngươi đi chết đi!

Sau khi Lâm Động dứt lời, một đạo huyết quang bắn ra, bên trong đó là hắc quang và ngân quang đan xen nhau, hai thứ năng lựng hoàn toàn dung hợp với nhau.

Phụt!

Huyết quang bắn thẳng ra, năng lượng trường đáng sợ quanh người Từ Chung dường như bị phá vỡ hoàn toàn, huyết quang đi qua xuyên thủng trán hắn.

Nụ cười điên dại của Từ Chung cũng đông cứng lại ngay lúc này.