Vũ Động Càn Khôn

Chương 1056: Không đề!

Két két!

Cửa phòng khẽ mở ra, một thân ảnh nhỏ nhắn chầm chậm bước vào, trong đôi mắt trong veo đó dường như có chút run rẩy.

Cô bé bước vào phòng, đầu hơi cúi xuống không dám nhìn nam tử đang ngồi trên giường.

Lúc này Lâm Động cũng nhìn thiếu nữ bước vào, một lúc sau không thấy cô bé có dấu hiệu gì là muốn lên tiếng, đành lắc đầu bất lực:

- Tâm Thanh, có chuyện gì không?

Tâm Thanh mím môi, tay vặn lại với nhau tái cả lại, dường như cô bé đang có điều gì đó rất giằng xé.

Lâm Động lặng lẽ quan sát, cũng không định thúc giục.

Căn phòng im lìm trong vài phút, cuối cùng ánh mắt lay động, đột nhiên cô bé quỳ xuống.

- Lâm Động đại nhân…

Lâm Động nhìn Tâm Thanh, cười:

- Mẫu thân bảo muội đến đúng không?

- Ừm.

Nếu ta đoán không nhầm thì mẫu thân bảo tối nay muội ở lại đây? Tại sao lại vậy? Hy vọng Cửu Vĩ tộc sẽ được ta bảo vệ sao?

Lâm Động khẽ nói.

- Xin lỗi.

Mắt Tâm Thanh đỏ lên, nước mắt tràn ra:

- Muội biết làm vậy là có lỗi với Tâm Liên tỷ tỷ. Nhưng vì tộc nhân, muội có thể hy sinh mọi thứ, dù đó là tính mạng hay…thân thể.

Cửu Vĩ tộc trước đây rất lớn mạnh, nhưng muội không có tham vọng muốn lấy lại vinh quang trước đây. Muội chỉ muốn tộc nhân của mình có thể sinh tồn chứ không phải ngày nào cũng lo lắng sẽ bị bắt thành nữ nô cho kẻ khác tùy ý chà đạp.

Lâm Động nhìn thiếu nữ quỳ dưới đất khó rất thương tâm, khẽ thở dài. Tâm Di đặt vinh nhục của cả chủng tộc lên đôi vai của một thiếu nữ, quả thật nặng quá…

- Muội biết tính cách của đại nhân, cách làm của đại nhân chắc chắn không được…Nhưng đại nhân cho muội ngồi đây một đêm đi. Ngày mai muội sẽ giải thích với mẫu thân.

Lâm Động thở dài, hắn xuống khỏi giường ngồi cạnh Tâm Thanh, nhìn gương mắt nhòe nước, cười nói:

- Ta đến từ một tiểu gia tộc của một vương triều rất nhở ở Đông Huyền Vực, muội biết không? Khi ta còn rất nhỏ đã có một kẻ địch, hắn có khả năng dễ dàng giết chết ta.

- Phụ thân ta bị hắn làm cho trọng thương thành phế nhân…Lúc đó giữa ta và hắn có khoảng cách thực lực một trời một vực. Hắn là thiên tài nổi trội của vương triều, còn ta chỉ là kẻ vô danh trong một tiểu gia tộc.

Tâm Thanh ngừng thút thít, đôi mắt đỏ hoe nhìn người thanh niên đang tươi cười. Không thể ngờ được nam tử ngay Ma La, một siêu cấp cường giả cũng coi trọng lại có quá khứ như vậy.

- Câu chuyện sau này rất đơn giản, ta học được cách nhẫn nhịn, rèn luyện dần để mạnh lên, cuối cùng ta đã giết được hắn…

Lâm Động khẽ xoa đầu Tâm Thanh:

- Ta biết chủng tộc của muội rất khó khăn. Nhưng trên thế gian này, muốn thật sự bảo vệ người mình quan tâm thì chỉ có thể dựa vào sức mình mà thôi.

- Khởi điểm của muội tốt hơn ta nhiều, ở tuổi này mà đã Tử Huyền Cảnh, ở vương triều của ta thì đúng là siêu cấp thiên tài. Vì thế, hãy tin vào chính mình, rồi sẽ có ngày muội sẽ khiến Cửu Vĩ tộc lại có chỗ đứng trong yêu thú giới thôi.

- Đến lúc đó, muội sẽ biết việc hôm nay là không cần thiết. Đương nhiên, nếu thật sự có ngày đó thì muội đừng hận ta, ta không muốn gây với một Cửu Vĩ Hồ phát nộ đâu.

- Phì…

Thiếu nữ không kìm được bật cười, rồi chun mũi, hai mắt lấp lánh nhìn Lâm Động:

- Lâm Động đại nhân cho rằng muội làm được sao?

- Đương nhiên, muội có tiềm lực.

Lâm Động cười.

Tâm Thanh nghe vậy khẽ cắn môi, rồi bỗng siết tay lại. Vào khoảnh khắc ấy Lâm Động nhìn thấy dường như trong mắt cô bé có lửa cháy rực.

- Cảm ơn Lâm Động đại nhân, muội biết nên làm thế nào rồi.

Tâm Thanh nhìn Lâm Động cười tinh nghịch:

- Muội biết vì sao đến Tâm Liên tỷ tỷ vốn có tiêu chuẩn cao cũng nhìn trúng huynh rồi.

- Khụ, ta và cô ấy chỉ là bằng hữu mà thôi.

Lâm Động cười bối rối.

Tâm Thanh nhìn Lâm Động, đột nhiên ngả về phía trước, vòng tay qua khẽ ôm lấy Lâm Động:

- Lâm Động đại nhân nói đúng, muốn thật sự thay đổi Cửu Vĩ tộc chỉ có thể dựa vào bản thân. Nếu mất đi dũng khí đó, sống dựa dẫm, chui lủi cũng không thể trách người khác được.

Lâm Động khựng người, định nói gì đó nhưng Tâm Thanh đã đứng dậy, chớp mắt:

- Lâm Động đại nhân nghỉ sớm đi, Tâm Thanh đã làm phiền rồi.

Dứt lời thì Tâm Thanh đã rời khỏi phòng, chỉ để lại chút hương thơm.

Lâm Động nhìn bóng lưng thiếu nữ, dường như cô bé đã có điều gì đó thay đổi. Hắn có thể thấy được sự sợ sệt trong mắt cô bé đã hoàn toàn biến mất. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Hy vọng cô bé sẽ ngày một tốt hơn, hắn coi Tâm Thanh là bằng hữu, giúp được đương nhiên hắn sẽ giúp, nhưng hắn không muốn cô bé ỷ lại vào hắn. Vì đúng như hắn nói, muốn thay đổi thì phải dựa vào chính mình mà thôi.



Thiếu nữ chạy trong màn đêm Cửu Vĩ Trại, cô thở hổn hển xông vào từ đường, trong đó có Tâm Di và mấy vị trưởng lão.

- Tâm Thanh?

Tâm Di nhìn thấy cô bé thì khựng người.

Mấy vị trưởng lão kia nhìn nhau, nhưng không nói gì. Có lẽ họ cũng biết tối nay Tâm Thanh phải làm gì…

- Mẫu thân, con đã nói rồi, cách đó không có tác dụng với Lâm Động đại nhân đâu.

Tâm Thanh cười, nói.

Ánh mắt Tâm Di tối lại, lắc đầu cười khổ, rồi ngẩng lên nói với ngữ khí bi thương:

- Đây chính là vận mệnh của Cửu Vĩ tộc chúng ta ta sao…

- Con muốn đi Tổ Hồn Điện!

Giọng nói kiên định của thiếu nữ đột nhiên vang lên trong từ đường. Mấy người Tâm Di nghe vậy đều run rẩy ngẩng lên kinh ngạc nhìn cô, trong đôi mắt ấy không hề có chút dao động hay sợ sệt nào.

- Con muốn xông pha một chuyến, dù cuối cùng mất mạng cũng tuyệt đối không hối hận!

Tâm Thanh nhìn Tâm Di chăm chăm:

- Con biết Tổ Hồn Điện chỉ khởi động được một lần cuối cùng nữ. Nhưng đó là cơ hội cuối cùng của Cửu Vĩ tộc chúng ta, nhưng cứ sợ hãi như vậy thì Cửu Vĩ tộc chúng ta sẽ cứ tụt hậu mãi thôi.

- Mẫu thân, thay vì hàng ngày sống trong sợ sệt thì chi bằng hãy cố gắng một lần, nếu cuối cùng có thất bại thì đó cũng là ý trời, nếu vậy…

Nói đến đây, ánh mắt cô thiếu nữ trở nên kiên quyết:

- Chi bằng hãy để Cửu Vĩ tộc tự động biến mất khỏi trời đất này. Như vậy ít nhất thì còn giữ cho Cửu Vĩ tộc chút thể diện.

Cả từ đường trở nên cực kỳ yên tĩnh, mấy người Tâm Di sắc mặt tái nhợt, ánh mắt có phần chấn động. Chắc hẳn họ không thể ngờ cô thiếu nữ rụt rè này lại sắc xảo đến vậy.

- Tộc trưởng…

Trầm mặc một lúc lâu, một nữ tử bỗng siết nắm đấm:

- Tâm Thanh nói không sai, tuy chúng ta chỉ có một cơ hội cuối cùng nhưng thay vì cứ chờ đợi trong sợ hãi, hy vọng người khác bảo vệ, không bằng hãy một lần liều đến cùng!

- Nếu tiên tổ phù hộ, Cửu Vĩ tộc chúng ta sẽ lấy lại được vinh quang. Nếu có thất bại….sống rụt cổ cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Mấy người còn lại trầm mặc, chỉ là sâu trong ánh mắt dường như cũng có ngọn lửa đang bị kìm nén.

Tâm Di khẽ run lên, cuối cùng không kìm được bật khóc:

- Ta biết như vậy chúng ta sẽ rất mệt, nhưng ta chỉ muốn bảo vệ tộc nhân, chúng ta đã chịu quá nhiều khổ nạn rồi.

- Vì thế, mẫu thân…hãy để con cố gắng lần cuối!

Tâm Thanh tiến lại quỳ trước mặt Tâm Di, nắm lấy bàn tay lạnh giá của bà, mỉm cười nói.

Tâm Di nhìn đứa con gái, nước mặt tuôn không ngừng:

- Con sẽ chết mất, hàng nghìn năm nay, tộc nhân vào Tổ Hồ Điện chẳng có ai sống mà ra cả. Đó là tử địa bị nguyền rủa.

- Dù sao vẫn tốt hơn ngày nào đó bị bắtlàm tiểu thiếp hoặc thậm chí là nữ nô chứ?

Tâm Thanh khẽ nói.

Tâm Di nhìn đứa con gái bỗng nhiên còn kiên định hơn mình, tay khẽ vuốt mái tóc dài của Tâm Thanh, cắn môi nói:

- Vậy thì khai khởi Tổ Hồn Điện.

Tâm Thanh mừng rỡ:

- Mẫu thân, cảm ơn người!

Tâm Di quệt nước mắt đi:

- Nếu con thất bại thì từ nay về sau thế gian này sẽ không còn Cửu Vĩ tộc nữa.

- Ngày mai ta sẽ triệu tập tộc nhân để tuyên bố rồi sẽ đưa con vào Tổ Hồn Điện!

- Ừm.

Không khí đặc quánh trong từ đường cuối cùng đã được thả lỏng hơn. Có lẽ đã ra quyết định cuối cùng, Tâm Di không còn sự áp lực nữa.

- Xem ra Tổ Hồn Điện là nơi rất nguy hiểm…

Bỗng nhiên có tiếng cười xen vào khiến cả từ đường giật mình. Quay lại thì thấy một thân ảnh đứng dựa ở cửa từ bao giờ.

- Lâm Động đại nhân?

Tâm Thanh nhìn thân ảnh đó thì hơi khựng người, rồi vội vàng quệt nước mắt.

Tâm Di thấy Lâm Động vội vàng đứng dậy hành lễ:

- Lâm Động tiểu ca, chuyện lúc trước là ta lỗ mãng, mong tiểu ca bỏ quá.

Lâm Động nhún vai, nhìn Tâm Thanh rồi nói:

- Tổ Hồn Điện người ngoài có vào được không?

Tâm Di khựng người, nói:

- Có thể, nhưng rất nguy hiểm.

Sắc mặt Tâm Thanh hơi thay đổi, vội nói:

- Lâm Động đại nhân, không được đâu…

- Để ta vào cùng cô ấy.

Lâm Động không để sự phản đối của Tâm Thanh, vươn vai quay người đi, từ xa còn vọng lại tiếng lầm bầm:

- Thật là…chỉ tiện an ủi một chút, sao lại vào tuyệt lộ thế này…đúng là thất bại quá…

Tâm Thanh nghe thấy thế, tay vội bịt miệng, nước mắt đọng trong mắt rơi lã chã…