Vũ Động Càn Khôn

Chương 1008: Vô Lượng sơn

Uỳnh!

Đường Tâm Liên hơi nghiêng đầu, lộ ra đường cong tinh xảo của chiếc cằm. Nàng nheo mắt nhìn Lâm Động:

- Tuy ngươi và hắn có ân oán không nhỏ, nhưng đối thủ đầu tiên của hắn là ta, ta sẽ không nhường cho ngươi đâu.

Lâm Động thu lại ánh mắt, nhìn sang Đường Tâm Liên.

- Ta không có ý coi thường ngươi, nếu ngươi cho rằng ta nói vậy tổn thương đến đại nam nhân chủ nghĩa của ngươi thì ta xin lỗi.

Đường Tâm Liên nhìn thẳng vào Lâm Động không hề tránh né, nghiêm túc nói:

- Hỏa Thần không phải loại người hiền lành, trận tỉ thí này không phải học hỏi cọ xát lẫn nhau, mà là trận chiến sinh tử.

- Hơn nữa lão sư cũng dã nói, tuyệt dối không dược dể Hỏa Thần lấy dược Lôi Đình Tổ Phù. Vì thế ta sẽ đốc toàn lực ngăn cản.

Đường Tâm Liên biết thực lực Lâm Động không tầm thường, tuy chỉ là Sinh Huyền Cảnh viên mãn nhưng có thể giết cường giả Tử Huyền Cảnh tiểu thành. Có điều Hỏa Thần và Từ Tu đều là Tử Huyền Cảnh đại thành, hon nữa chúng đều thâm sầu khó lường, thủ đoạn vô số, tuyệt đối không dễ đối phó.

- Ngươi muốn động thủ trước thì cứ tự nhiên.

Lâm Động cười, lúc này hắn không muốn tranh giành gì với Đường Tâm Liên. Hắn không muốn nổi danh gì cả, chỉ cần hoàn thành lời căn dặn của Ma La và lấy lại được đạo bản nguyên kia là được. Trận Tranh Bá Chiến này, nếu Đường Tâm Liên giải quyết được Hỏa Thần và Từ Tu thì hắn cũng bớt dược phiền phức...

Đông Lâm Trấn nhìn Lâm Động một lúc, cười rồi nhìn bọn Hoàng Lăng ở phía sau, nói:

- Đi, Vô Lượng Sơn không xa nữa.

Dứt lời, nàng không chút do dự, mái tóc tung bay, thân hình biến thành đạo hồng quang bay vút đi, phía sau là Lâm Động và Mộ Linh San.

Chặng đường tiếp theo cũng không có nhiều trở ngại, chưa đến mười phút mà Lâm Động đã cảm thấy rừng rậm bớt dần, tầm mắt nhanh chóng mở rộng, một ngọn núi nguy nga hùng vĩ đứng sừng sững hiện ra trước mắt.

- Đây chính là Vô Lượng Sơn sao...

Lâm Động dừng trên một cành cầy to, ngẩng lên nhìn ngọn núi khổng lồ không nhìn thấy ngọn, ở sường núi là lớp mây mù dày đặc khiến người ta không thể nhìn lên đỉnh. Chỉ là, dựa vào Lôi Đình Tổ Phù hắn cảm nhận được một luồng năng lượng quen thuộc đang 0 trên đỉnh núi gọi hắn.

Đó là lôi đình bản nguyên tách ra từ Lôi Đình Tổ Phù.

Dưới chân núi lúc này đã có đông nghịt người. Ánh mắt họ đều rục cháy nhìn lên ngọn núi khổng lồ.

Đây mới là chiến trường cuối cùng.

Bọn Lâm Động xuất hiện cũng gây chú ý cho không ít người. Đương nhiên phần lớn là nhìn Đường Tâm Liên, ánh mắt đầy kiêng dè, ngưỡng mộ.

- Ha ha, các ngươi đến hơi muộn.

Một tiếng cười khẽ truyền tới từ đằng sau, là Tiểu Tượng Vương Châu Trạch.

- Dọc đường gặp Hỏa Thần nên giao đấu một chút.

Đường Tâm Liên nói.

-Ồ?

. Châu Trạch nheo mắt.

- Thế nào?

- Rất mạnh. Vẻ mặt Đường Tâm Liên có phần ngưng trọng. Nàng biết rất rõ sức công kích của mình mạnh cỡ nào, nhưng lại bị Hỏa Thần dễ đàng hóa giải, rõ ràng thực lực của kẻ đến từ Nguyên Môn ở Đông Huyền Vực này khá lợi hại.

Châu Trạch khẽ gật dầu, dược Đường Tâm Liên nói là rất mạnh thì chắc hẳn thực lực vô cùng lớn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Cường già ở đây cũng không ít...

Lâm Động nhìn khu vực dưới chân núi, có phần kinh ngạc. Hắn cảm nhận được không ít luồng khí tức mạnh mẽ.

- Vượt qua được vô vàn tầng đào thải để đến được đây, có ai không phải cao thủ. Tân Tú Bảng tuy rất có uy tín nhưng cũng không thể bao gồm tất cả cường giả trẻ tuổi ở Loạn Ma Hải. vẫn có những người mới nổi không thể coi thường được.

Lâm Động gật đầu, định nói gì thì nhận thấy Mộ Linh San bỗng tỏa hàn khí. Hắn khựng người, quay lại thì thấy tiểu cô nương dang nhìn về phía xa với sắc mặt khó

Lâm Động nhìn theo hướng ấy, chỉ thấy ở đó có hai thân ảnh dừng trên dồi. Hai người này dáng người cao to, hai cánh tay đổ trần, lông mày rậm lan tỏa sát khí, trên trán là một dạo hoa văn ánh sáng, là một con huyết sa hung dữ.

Bên cạnh nam tử đó là một thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn, gương mặt khá xinh, nhưng đầy ngạo khí.

Khí tức của hai người này đều khá hùng hồn, đặc biệt là nam tử mặt dầy sát khí kia, thực lực dù chưa đạt đến Tử Huyền Cảnh đại thành nhưng cũng gần đến đó rồi.

Hiển nhiên hắn cũng nhận ra ánh mắt của hai người Lâm Động. Hắn chỉ nhìn Lâm Động một chút rồi nhìn sang Mộ Linh San, cười nham hiểm.

Còn Mộ Linh San thì nhếch môi coi thường.

- Chúng là...

Lâm Động nhíu mày.

- Hai kẻ khốn kiếp Huyết Ma Sa tộc.

Mộ Linh San nghiến răng, lời nói dầy giận dữ, rõ ràng dã có ân oán từ trước với hai người này.

- Thì ra là người của Huyết Ma Sa tộc...

Lúc này Lâm Động mới hiểu, chủng tộc này có ân oán không nhỏ với Bất Tử Thánh Kinh tộc. Chắc trước dây Mộ Linh San cũng từng chạm mắt chúng.

- Nam tử kia Sa Lực, thiếu nữ kia là Sa Linh, là hai đệ tử chân truyền của Huyết Ma Sa tộc. Có danh tiếng không nhỏ trong lửa đệ tử trẻ tuổi...

Đường Tâm Liên cũng chú ý tới hai người đó, lên tiếng.

Lâm Động gật đầu, hắn nhận ra sự thiếu thiện ý của chúng, và nó là nhằm vào Mộ Linh San.

Lâm Động khẽ xoa đầu Mộ Linh San cười. Tuy không phải nhằm vào hắn nhưng nếu chúng định làm gì Mộ Linh San, đương nhiên hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

- ừm.

Mộ Linh San gật đầu, rồi trừng mắt lườm thiếu nữ kia, khóe miệng nhếch lên coi thường.

- Tiểu nha đầu, ngươi muốn chết hả?!

Thiếu nữ kia thấy vậy, sắc mặt lập tức lạnh băng, tay siết lại, huyết quang trào dâng biến thành huyết tiễn bắn thẳng về phía Mộ Linh San.

Lâm Động thấy thiếu nữ đó ra tay ác độc như vậy, sắc mặt lạnh băng, vung tay lên, một luồng kình phong bùng phát đánh huyết tiễn quay ngược trở lại bắn về phía thiếu nữ đó với khí thế mạnh hơn. ị

Nam tử bên cạnh giơ tay tóm lấy huyết tiễn bóp vỡ tan, ngẩng lên gườm gườm nhìn, Lâm Động:

- Ngươi muốn chết?

- Hai người nói thế nào cũng là người của Huyết Ma Sa tộc, sao lại không có giáo dưỡng như vậy?

Lâm Động bình thản nói.

Thiếu nữ kia nghe vậy mắt tái xanh, còn nam tử kia bùng phát sát ý, bề mặt thân thể hiện huyết quang.

Cường giả ở xung quanh thấy hai bên bỗng nhiên dối dầu đều khựng người, nhưng cũng không nói gì. Cả hai đều không phải tầm thường, nếu đánh nhau thì cũng tốt...

- Vô Lượng Thập Đỉnh sắp mờ rồi, lấy phong ấn dã rồi nói.

Đường Tâm Liên khẽ nói.

Lâm Động gật đầu.

Khi Đường Tâm Liên nói xong không lâu, trên đỉnh núi khổng lồ bỗng có ánh sáng bắn xuống, mây mù cuộn trào, mười đỉnh núi xuất hiện trước mắt mọi người. Ở trên đỉnh thấp thoáng có ánh quang ấn.

Dưới chân núi có tiếng xôn xao lan tòa, không ít người mắt đều đó rực.

- Lâm Động, mỗi người một ngọn núi, có lấy được phong ấn không phải xem thực lực rồi.

Đường Tâm Liên nhìn quang ấn, nói.

- ừm.

- Động thủ!

Đường Tâm Liên hô lên rồi bay thẳng lên một ngọn núi.

Vút vút vút!

Ngay sau đó, vô số cường giả cũng lập tức động thân, tiếng gió rít vang lên không ngớt.

- Linh San, muội cũng chọn một ngọn núi đi.

Lâm Động nhìn Mộ Linh San.

Mộ Linh San phấn khích gật đầu, rồi ôm Sinh Tử Quan Cái bay lên một ngọn núi.

Lâm Động cười rồi cũng chọn cho mình một ngọn núi.

- Sa Lực ca, muội đi xé rách mồm tiểu nha đầu đó!

Sa Linh vẻ mặt đầy hàn y nhìn Mộ Linh San, nói.

- Còn kẻ kia, giao cho ta. Ta sẽ cho hắn phải trả giá vì những gì đã nói.

Nam tử kia vẻ mặt tối tăm nói.

Dứt lời, hai người nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng tách ra.

Dưới chân núi cường giả đến đông như kiến. Sự yên tĩnh ở Vô Lượng Sơn đã hoàn toàn bị phá vỡ. Chiến trường cuối cùng đang đón trận chiến đấu cuối cùng...