Theo cái chết của Trưởng lão cùng Triệu Huyên Huyên, liên hoàn đoạt hồn án chấn động một thời rốt cục cũng lắng xuống như bụi bậm.
Đối với kết quả này, Trương Truyện Doanh rất hài lòng, tuy rằng hung thủ không phải chết dưới tay hắn, nhưng dù thế nào cũng đã có thể ăn nói với bên ngoài, cũng coi như đền đáp cho Thập Nhị.
Các thuộc hạ của Trương gia đã bắt đầu vô cùng thuần thục xử lý hiện trường —— kỳ thực cũng không có gì để xử lý, Triệu Huyên Huyên đã hóa thành một đống xương khô, Trưởng lão lại hình thần đều diệt, lngay cả xác rắn cũng không lưu lại. Trương Truyện Doanh sau khi xác định chuyện này liền không quan tâm đến nữa, hắn quay đầu, liếc nhìn Trương Truyện Tỳ một cái.
Trương Truyện Tỳ đang có chút lo lắng mà nhìn chăm chú vào Vương Cẩm. Người kia ngồi trên ghế sa lon, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nơi Trưởng lão biến mất. Người không bị mù đều nhìn ra được Vương Cẩm bị đả kích khá lớn, huống chi Trương Truyện Tỳ lại là một người giỏi đoán ý người khác? Bởi vậy bên trong ánh mắt cậu liền không nhịn được toát ra một ít vẻ lo âu, Trương Truyện Doanh đi đến bên người kêu cậu một tiếng mới thành công đem lực chú ý của Trương Truyện Tỳ kéo lại.
“… Em phải đi về.”
Trương Truyện Tỳ ngẩn ra, chốc lát sau mới phản ứng lại được.
“Phải đi về báo cáo kết quả sao?”
Trương Truyện Doanh ừm một tiếng.
Tuy rằng vụ án giải quyết xong, nhưng vẫn còn lại vài thủ tục vụn vặt, mấy phương diện khác cũng cần hắn đi làm rõ, không phải hung thủ đã đền tội là hắn có thể mặc kệ mấy thứ khác.
Trương Truyện Tỳ thông cảm mà gật gật đầu, hỏi: “Vậy em lúc nào thì đi?”
“Đại khái… ngày kia đi, còn có chút chuyện khác phải xử lý.”
Trương Truyện Tỳ liền gật gật đầu, cũng không hỏi hắn là chuyện gì, ngược lại Trương Truyện Doanh chủ động nói: “Anh, cùng nhau ăn một bữa cơm được không?”
“Cái này…” Trương Truyện Tỳ hơi hơi khó xử, cậu thấy trạng thái của Vương Cẩm, trước mắt sợ ngay cả bản thân cậu cũng khó có thể ra ngoài ăn cơm vui vẻ được, mà yêu cầu này của em trai xác thực rất khó từ chối, tốt xấu gì đây cũng là tiệc chia tay, nói không đi làm sao được? Sauk hi suy nghĩ một phen, cậu vẫn gật đầu một cái, Trương Truyện Doanh liền cao hứng mà cười lên.
“Vậy em đặt được chỗ tốt rồi sẽ thông báo cho anh!”
Nhìn thấy em trai vui vẻ như vậy Trương Truyện Tỳ cũng thanh tĩnh lại, mỉm cười nói: “Ừ, tốt.”
Rất nhanh Trương Truyện Doanh thật cao hứng mang người đi, Trương Truyện Tỳ đóng cửa lại, quay người nhìn về phía Vương Cẩm.
Vương Cẩm ngồi ở trên ghế sa lon, vẫn cứ nhìn nơi kia ngơ ngác mà ngẩn người, nhìn dáng dấp có lẽ vẫn khó tiếp thu kết cục của Trưởng lão. Trương Truyện Tỳ không tiếng động mà thở dài một hơi, cũng cảm thấy cả ngày hôm nay đặc biệt dài dằng dặc, chỉ là lúc này bên ngoài bóng đêm đã sâu, cứ bỏ mặc Vương Cẩm tiếp tục như thế cũng là vô ích, suy nghĩ một chút phá lệ đi lấy nước, yên lặng thay hắn rửa mặt lau tay.
Vương Cẩm không lên tiếng, cậu cũng không lên tiếng, chỉ tình cờ giương mắt nhìn thẳng hắn, rất nhanh liền rũ mắt xuống, tiếp tục động tác.
Từ lần trước sau khi bá vương ngạnh thượng cung, Trương Truyện Tỳ liền không cho Vương Cẩm thấy sắc mặt tốt, nhưng chuyện hôm nay lại làm cậu nhu thuận hiếm thấy, sau khi lau tay xong liền chủ động kéo hắn lên giường nghỉ ngơi, thậm chí sau khi thoáng chần chờ một chút còn ngoan ngoãn tới gần, từ phía sau lưng ôm lấy hắn.
Đại khái dù không có từ nào an ủi nhưng lại Vương Cẩm sự an ủi cực lớn, sau khi trầm mặc một lúc, hắn nắm cánh tay cậu chậm rãi xoay người lại, nhìn cậu chăm chú.
Dừng chốc lát, Vương Cẩm rốt cục mở miệng.
“Tôi… Tôi biết cậu ấy là có tội thì phải chịu… Nhưng mà, vẫn rất khó vượt qua…”
Trương Truyện Tỳ thấp giọng nói: “Ừm, tôi biết.”
Vương Cẩm lặng lẽ nửa ngày, bỗng nhiên lộ ra loại biểu tình rất bi thương, ôm chặc cậu, thanh âm của hắn cơ hồ có chút nghẹn ngào: “Tôi chỉ còn cậu…”
Trương Truyện Tỳ trầm mặc, qua một lúc lâu mới nói ra một câu: “Ừ, tôi biết.” Nói xong tay phải cậu chầm chậm nắm chặt, cũng ôm lấy hắn.
Đây đại khái là lần đầu tiên cậu chính diện đáp lại tình cảm của Vương Cẩm, trong lúc nhất thời hai người đều không tiếp tục nói nữa, chỉ tựa như sưởi ấm lẫn nhau mà ôm chặt đối phương.
Từ xưa tới nay có nhiều truyền thuyết như vậy, chủng tộc khác nhau yêu nhau nhưng có kết quả tốt lại thật sự không nhiều. Đặc biệt là tấm gương nhà Ân* của Trưởng lão cùng Triệu Huyên Huyên, bọn họ phải làm sao để tránh mắc phải sai lầm như vậy?
(Tấm gương nhà Ân: Ý nghĩa là nhà Ân diệt nhà Hạ, con cháu nhà Ân lấy sự diệt vong của nhà Hạ làm tấm gương. Sau này dùng để chỉ người đời sau lấy sự thất bại của người đời trước làm tấm gương)
Vương Cẩm dường như cũng nghĩ đến vấn đề này, qua một hồi bỗng nhiên hơi đẩy cậu ra, hết sức nghiêm túc nhìn cậu nói: “Tôi sẽ không kéo dài tính mạng cho cậu.”
Trương Truyện Tỳ ngẩn ra, bị lời này của hắn chọc cho suýt chút nữa bật cười, trả lời: “Tôi tại sao lại muốn anh thay tôi kéo dài tính mạng? Có rất nhiều việc, bởi vì biết sẽ có một ngày kết thúc cho nên mọi người mới có thể quý trọng nhau gấp bội, chết không có gì đáng sợ, tôi sẽ không có lòng tham như vậy.”
Vương Cẩm ừm một tiếng, qua một lát rồi lại buồn bã nói: “Thiên kiếp của tôi rất nhanh sẽ đến, nếu như gắng gượng không nổi, nói không tôi sẽ đi trước cậu.”
Trương Truyện Tỳ choáng váng, qua vài giây bỗng nhiên lấy dũng khí đem cổ hắn kéo lại, làm bộ dáng phóng khoáng cười nói: “Vậy sao? Vậy chúng ta cũng không được trì hoãn thời gian nữa, sống một ngày, phải vui vẻ một ngày.”
Vương Cẩm thấp giọng nói: “Đúng, sống một ngày, phải vui vẻ một ngày.” Nói xong nhìn chăm chú, qua một hồi mới chậm rãi cúi đầu, ngăn lại môi cậu.
Một đêm triền miên, ngày thứ hai hai người đều ngủ quên. Cũng may Trương Truyện Bích trước đây đã có kinh nghiệm bị anh hai quên chuẩn bị điểm tâm, vừa nhìn thấy trên bàn không có thức ăn, nhóc liền tự động sờ soạng lấy trong túi Trương Truyện Tỳ một tờ tiền xanh biếc, mang theo Hạ Tiểu Niên mau mau xách cặp đi học.
Không ai quấy rối, hai người tự tiếp tục vù vù ngủ, mãi đến khi mặt trời lên cao mới bị điện thoại đánh thức. Vương Cẩm cách điện thoại khá gần, thuận lợi mò lấy nghe máy, không ngờ điện thoại là do Trương Truyện Doanh gọi tới, vừa nghe thanh âm của hắn nhất thời liền nói ra mấy câu khó nghe.
“Tại sao là anh, anh của tôi đâu?!”
Vương Cẩm ngáp một cái, lười biếng nói: “Còn đang ngủ…” Đang nói, Trương Truyện Tỳ cũng đã bị đánh thức, mơ mơ màng màng cà cà sau lưng hắn: “Ai vậy?”
“Em cậu.” Nói xong hắn trở mình đem điện thoại di động cẩn thận đưa cho cậu, ôm cậu nhắm mắt lại, tiếp tục dưỡng thần.
Trương Truyện Tỳ đôi mắt cũng lười mở, hơi thở mong manh, lười biếng dị thường: “Này… Truyện Doanh?”
Trương Truyện Doanh ở bên kia trầm mặc.
Vương Cẩm nghe điện thoại di động của Trương Truyện Tỳ, hai người đều là trạng thái chưa tỉnh ngủ, điều này nói rõ cái gì?
Nửa ngày không nghe thanh âm của em trai, Trương Truyện Tỳ mới miễn cưỡng mở mắt nhìn màn hình một chút, xác định đường truyền không bị cắt.
“Này…?”
Trương Truyện Doanh hít một hơi thật sâu, cật lực duy trì bình tĩnh nói: “Anh, em đặt chỗ rồi, buổi tối là em tới đón anh hay anh tự mình đi xe tới?”
“Ha, anh tự đến… Đặt ở chỗ nào?”
Trương Truyện Doanh liền đem vị trí cùng số phòng nói cho cậu, ngẫm lại liền có chút không yên lòng, cố ý cường điệu nói: “Đây là cuộc họp mặt của hai anh em mình, đừng mang người ngoài đến!”
“…” Điện thoại công năng khuếch đại âm thanh quá tốt, Vương Cẩm nghe rõ rõ ràng ràng câu nói này. Người ngoài, hắn đương nhiên biết là ám chỉ chính hắn, trong lúc nhất thời cũng hết buồn ngủ, mắt lườm một cái khinh bỉ nói: “Thôi đi, ai thèm?”
Trương Truyện Tỳ không biết nên khóc hay cười mà liếc hắn một cái, biết rõ hai người này có chút ngứa mắt nhau, sau khi nói hai câu cho Trương Truyện Doanh tắt máy, cậu cúp điện thoại, quay đầu lại nhìn về phía Vương Cẩm.
Hai người nhận cú điện thoại xong, cơn buồn ngủ đều tiêu tán một ít, tối hôm qua mới tiếp xúc thân mật, lúc này cũng nên nói vài lời tâm tình. Vương Cẩm lập tức giơ hai tay làm tư thế ‘Hoan nghênh nhào vào lòng’, Trương Truyện Tỳ nhịn không được cười lên một tiếng, thành thật không khách khí đâm thẳng đầu vào.
Trương Truyện Tỳ nhiều ít vẫn có chút lo lắng rằng Vương Cẩm sẽ để ý chuyện Truyện Doanh nói hắn là người ngoài, cậu dựa vào trong ngực hắn ngoan ngoãn mặc hắn sờ soạng một hồi liền giả vờ lơ đãng nói: “Này, buổi tối hay là cùng đi ăn cơm đi.” Cậu nghĩ nếu như không cho Vương Cẩm đi, đây chẳng phải là thật sự coi hắn như người ngoài?
Vương Cẩm cười cười, nói: “Không được, không đi.”
“Sao vậy, lời vô nghĩa của Truyện Doanh anh còn tưởng thật?”
Vương Cẩm cười nhạt, vuốt ve cậu nói: “Tôi và cậu ta không hợp, cậu ta có coi tôi như người ngoài hay không, tôi thật ra cũng không để ý.”
Trương Truyện Tỳ ngẩng đầu nhìn hắn, cân nhắc lời này hiển nhiên là có ý tứ ‘Chỉ cần cậu không xem tôi là người ngoài là được’, trong lúc nhất thời tâm tình có chút phức tạp. Một bên là em mình, một bên là người mình yêu, cậu đương nhiên hi vọng hai bên có thể chung sống hòa bình, nhưng không biết tại sao hai người này lại cứ không hợp, làm cho cậu ở giữa cũng có chút khó xử. Bất quá cậu từ trước đến giờ không phải kiểu người để tâm vào chuyện vụn vặt, suy nghĩ một lúc, rất nhanh liền phân ra nặng nhẹ, hào hiệp nói: “Không quản nữa, chúng ta cứ vậy đi, ngược lại Truyện Doanh ngày mai sẽ đi.”
Vương Cẩm nở nụ cười, cưng chiều mà nói: “Ừ, cậu đi đi, tôi ở nhà coi hai đứa nhỏ.”
Trương Truyện Tỳ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Cũng tốt. Nhớ nhắc chúng làm bài tập.”
Hai người lan man nói chuyện phiếm một trận, rất nhanh liền đến buổi chiều.
Tình nhân bên trong tình yêu cuồng nhiệt rất khó chia lìa, hai người hôm qua mới chính thức xác định quan hệ, thật sự là một chút thời gian cũng không muốn tách ra, Trương Truyện Tỳ phiền phiền nhiễu nhiễu chậm chạp chuẩn bị, mắt thấy sắp trễ giờ rốt cục mới đi thay đổi quần áo, chuẩn bị ra khỏi nhà.
Vương Cẩm đưa cậu tới cửa, Trương Truyện Tỳ thay giày lại không lập tức đi, dặn dò nói: “Bọn Truyện Bích sắp tan học, chờ bọn nó trở về anh hâm nóng thức ăn lên là có thể ăn.”
“Ừm.”
“Ăn xong rồi bảo chúng làm bài tập, làm xong mới cho xem phim hoạt hình.”
“Ừm.”
Trương Truyện Tỳ suy nghĩ một chút, nhất thời cũng không nghĩ ra điều gì muốn nói, nhưng lại không cam lòng rời đi như vậy, hai người nhìn nhau một lát, bỗng nhiên không nhịn được đều cười rộ lên.
“Mau đi đi, ” Vương Cẩm cưng chiều mà thay cậu vuốt lại tóc trước trán, âm thanh trầm thấp nói: “Đi sớm về sớm.”
“… Ừm!” Cảm giác có người đợi mình về nhà thật vô cùng kỳ diệu, Trương Truyện Tỳ liền lưu luyến liếc mắt nhìn hắn, rốt cục nở nụ cười, quay người ra cửa.
Mặt trời chiều ngã về tây, trên đường xe cộ đông đúc, mọi người bôn ba ở bên ngoài một ngày đều đang vội vội vàng vàng chạy về nhà. Từ trước đến giờ Trương Truyện Tỳ đều rất khó chịu trước cảnh kẹt xe cao điểm lúc tan tầm thế này, mà ngày hôm nay trong lòng cậu lại tràn đầy thông cảm với tình hình như vậy, nhìn ai cũng thấy vừa mắt, toàn bộ thế giới đều tràn đầy yêu thương.
Sau đó liền đến chỗ ăn cơm, một nhà hàng khá cao cấp. Tiếp viên mặc sườn xám mỉm cười dẫn cậu tiến vào nhã phòng, Trương Truyện Tỳ đi vào cũng không khỏi sững sờ.
Trên bàn tròn to lớn đang ngồi ba người: Trương Truyện Doanh, Trương Truyện Bích, Hạ Tiểu Niên.