Chuyện trên thế gian này, đại khái phải nói đến một chữ “duyên”. Trưởng lão đều chê các cô gái này phiền phức, chỉ có Triệu Huyên Huyên vừa xuất hiện, tâm Trưởng lão đột nhiên như có cái gì va vào, trong lúc nhất thời thất hồn lạc phách, nhìn có chút ngây dại.
Chuyện phát sinh kế tiếp liền thuận lý thành chương, Triệu Huyên Huyên xấu hổ ném cái vòng của mình vào trúng tượng đá, nhóm mấy cô gái liền đùa giỡn rồi cười rộ lên, nói với nàng là sắp tới nàng sẽ có chuyện tình duyên, tượng đá này nếu có linh, không chừng đêm nay sẽ đi vào giấc mộng của nàng.
Triệu Huyên Huyên khi đó mới mười sáu, mười bảy tuổi, chính là cái tuổi có nhiều mộng mơ nhất, trong lúc nhất thời không khỏi vừa vui vừa thẹn vuốt tóc mà cười, đó là hành động e thẹn vô cùng đáng yêu của thiếu nữ, quả thực là không gì tả nổi.
Chuyện này người nói vô tâm, người nghe hữu ý, lời nói đùa vui của mấy cô gái lại làm cho lòng Trưởng lão bỗng nhiên hơi động. Y thân là yêu tộc, vốn tính tình không thận trọng cho lắm, cũng không cần phải theo khuông khổ lương tâm đạo đức giống như con người, giờ khắc này y chỉ cảm thấy mình rất có tình ý với cô gái này, vì vậy đêm đó liền hóa thành người lẻn vào trong khuê phòng của Triệu Huyên Huyên.
Đáng thương cho Triệu Huyên Huyên nửa mê nửa tỉnh, mơ mơ màng màng, mơ hồ cảm thấy có một anh chàng anh tuấn đang đến, cười hỏi”Câu chuyện hôm nay ở miếu Tướng quân, nàng còn nhớ rõ không?” nói xong liền cùng nàng trải qua một đêm xuân, nhu tình mật ý trong đó, không thể nói hết.
Triệu Huyên Huyên trong lòng tất nhiên vừa sợ vừa vui lại vừa thẹn thùng, nàng quả nhiên cho là tượng đá kia hiển linh, đây là một đoạn nhân duyên được trời định, thời điểm động tình liền không nhịn được gọi đối phương một tiếng tướng công, ai ngờ đâu một tiếng tướng công này lại trùng hợp Phong Chính cho Trưởng lão, cảm tình yêu thích cùng với ân tình Phong Chính, Trưởng lão cũng mừng rỡ như điên, sau lần đó liền hàng đêm đến đây gặp gỡ. Mà Triệu Huyên Huyên tuy rằng biết rõ y tuyệt đối không phải người phàm, nhưng vì tin tưởng nhân duyên tiền định nên cũng ân ái không nghi ngờ, mỗi khi đêm đến hai người đều cùng chung chăn gối hệt như phu thê.
Cứ như vậy qua hơn một tháng, đột nhiên xảy ra bất thường: Triệu Huyên Huyên có thai.
Trong xã hội phong kiến nếu chưa kết hôn mà lại mang thai, kết cục cũng có thể dự đoán được. Cũng may Trưởng lão cũng không phải người thường, trước lúc nàng bị ngâm lồng heo liền quyết đoán ra tay cứu nàng đi, mà đứa bé kia thế nhưng bất hạnh sẩy thai. Sau đó y đem đầu đuôi câu chuyện từng chút nói ra để Triệu Huyên Huyên thông cảm, sau đó hai vợ chồng liền ẩn cư thâm sơn, càng ngày càng ân ái, liền sống một cuộc sống hạnh phúc cùng nhau.
—— Đây nếu như là một câu chuyện cổ tích, như vậy thì cần phải dừng lại ở đây. Chỉ tiếc… chuyện cũ này vẫn còn có phần sau.
Hai người họ sau khi trải qua thời gian ân ái, chỉ cảm thấy cả đời này vẫn chưa đủ, họ muốn được đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không chia cách nhau, Trưởng lão liền dạy nàng tu đạo, nhưng biện pháp tu luyện của yêu quái cũng không thích hợp với con người, tu luyện chẳng những không đem lại ích lợi mà còn xảy ra sự cố, thậm chí còn thiếu chút nữa lấy mạng nhỏ của Triệu Huyên Huyên.
Lần đó quả nhiên khiến Trưởng lão sợ hãi, sau khi vất vả cứu được nàng liền lập tức đi tìm kím phương pháp trường thọ của nhân loại…
“Cậu tìm phương pháp trường thọ, chính là tà thuật kéo dài tính mạng kia?”
Trưởng lão trầm mặc một lúc lâu, thở dài một tiếng.
“Ngày đó tôi thực là không muốn cùng cô ấy chia lìa, bởi vậy dù cho biết rõ phép thuật kia một khi dính vào sẽ sa vào Tà đạo, nhưng cũng đành phải vậy…”
Vương Cẩm và Trương Truyện Tỳ cũng yên lặng không nói, cảm khái vạn phần.
Cho nên nói duyên nợ giữa người và ngườingoại trừ thiện duyên cũng còn có nghiệt duyên. Nếu như hai người họ không có gặp gỡ, vậy khởi đầu của họ sẽ không liên quan đến nhau. Y tu chính đạo của y, tương lai nói không chừng ngày nào đó sẽ thành chính quả; mà cô ấy cũng sẽ giống như những cô gái khác, lấy chồng sinh con, sống cuộc sống bình thường, hoặc sinh lão bệnh tử, hoặc chết trong chiến loạn, sau đó vô luận loại luân hồi nào cũng sẽ không có quan hệ gì với y.
Mà hai người cố tình lại gặp nhau như vậy, một người hỏng danh tiết, một người trở thành Tà đạo, xác thực rất khó nói đời trước rốt cuộc là ai nợ ai nhiều hơn.
“Sống mãi không chết, dung mạo mãi không thay đổi, anh nói đây là một chuyện tốt sao?” Trương Truyện Tỳ hiển nhiên cũng không tán thành loại hành vi này, lắc đầu cười nói: “Lòng người rất dễ dàng thay đổi. Sống càng lâu, khả năng thay đổi lại càng nhiều, huống chi thế giới bên ngoài biến chuyển từng ngày, ai dám đảm bảo chính mình vẫn luôn giữ được tình cảm ban đầu mãi không thay đổi? A, tin chuyện này, anh cũng thật là…” Môi cậu giật giật, nhìn dáng dấp dường như muốn nói ‘Ngây thơ’, nhưng giờ phút này từ ấy lại càng giống ‘Ấu trĩ’, cái này, không nể mặt sư thì cũng nể mặt phật, chung quy phải để cho Vương Cẩm giữ chút mặt mũi, đành phải miễn cưỡng đem từ kia nuốt trở vào, không phản đối lắc đầu cười.
Trưởng lão nghe vậy sắc mặt liền có chút âm trầm, lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, chỉ tiếc lúc đó tôi cũng không hiểu đạo lý này…”
Vương Cẩm cau mày nói: “Sao, Triệu Huyên Huyên thay đổi tình cảm?!” Thần sắc ngữ khí của hắn dường như vô cùng không vui vì Trưởng lão bị phụ lòng.
Trưởng lão cúi đầu cười cười nói: “Cũng không phải cô ấy thay lòng đổi dạ, chỉ là ở nơi phồn hoa thế này, cám dỗ cũng ngày càng nhiều…”
Trong núi năm tháng tẻ nhạt dài dằng dặc, một ngày như thế này, một năm cũng là như thế này, mười năm tám năm mấy trăm năm, một chút biến hóa cũng không.
Triệu Huyên Huyên rốt cuộc vẫn còn tuổi trẻ, làm sao chịu được cô quạnh như thế, liền năn nỉ Trưởng lão dẫn cô vào đời, trở lại nhân gian sinh hoạt.
“Tôi đương nhiên là đáp ứng… Khi đó hoàn cảnh bên ngoài không được tốt, nhưng cũng không có gì gây trở ngại cho chúng tôi, chúng tôi đến phương bắc bắt đầu buôn bán đồ cổ… Lúc mới bắt đầu tốt vô cùng, tôi ngoại giao, cô ấy lo việc gia đình, cũng không quá mức khác biệt so với những cặp vợ chồng bình thường. Vốn định như vậy cũng không tồi, ai, nhưng không ngờ hoàn cảnh bên ngoài dần thay đổi đến mức tôi cũng không hiểu được… Triều đình bị lật đổ, vua bị mất quyền, bọn phụ nữ cũng không muốn an ổn trong nhà, ồn ào la hét đòi được tiếp nhận giáo dục, đòi được tự do yêu đương.”
Trương Truyện Tỳ căng thẳng da mặt, sợ mình bật cười. Hắn tưởng Dân quốc sơ kỳ nữ tính muốn lật trời, đối lúc đó lão Cổ bảng người mà nói e sợ này cũng thật là một cái khó có thể tiếp thu việc.
Trưởng lão than thở: “Sau đó ở phương bắc thế cuộc bất ổn, chúng tôi liền đi phía nam, hừ, phía nam bầu không khí còn tân tiến hơn, phụ nữ mặc áo hở ngực đi lại đầy đường, bây giờ đương nhiên là không sao, nhưng khi đó tôi thực sự cảm thấy: Không ra cái thể thống gì! … Nhưng hết cách rồi, bầu không khí như vậy, đành phải nhập gia tùy tục…”
Biến hóa bắt nguồn từ khi Triệu Huyên Huyên lần đầu tiên đi vũ hội. Đó là một vụ làm ăn, phía tổ chức yêu cầu phải dẫn theo bạn gái.
Công bằng mà nói, Trưởng lão cũng không phải loại người phong kiến bảo thủ, tuy rằng y quả thật không muốn vợ mình xuất đầu lộ diện, nhưng y cũng biết Triệu Huyên Huyên vô cùng yêu thích mấy trò tiêu khiển của phương Tây, cho nên liền mang theo cô ấy cùng ra ngoài.
Đêm đó Triệu Huyên Huyên vừa xuất hiện, xinh đẹp đến động lòng người!
Trong một đám phụ nữ mặc lễ phục của Tây Dương, cô mặc một thân sườn xám ngắn tay màu xanh nhạt vừa bảo thủ lại thuần túy phương Đông, sườn xám rất rộng, thậm chí còn không nhìn ra eo cô ấy, nhưng không biết tại sao lại tạo cho cô ấy một sự thướt tha, nổi bật như một đóa sen trắng.
Đêm đó vô số đàn ông chú ý đến cô, đại khái là cảm giác được mọi người ngưỡng mộ bao quanh rất rốt, sau đêm đó, lòng hư vinh của Triệu Huyên Huyên từ rất lâu đã không được thể hiện, dần dần bắt đầu dần lộ ra.