Tôi đưa cho anh ta những viên thuốc và đi ra cửa.
Ở đầu Đông của tầng năm, mọi người đang đi lại nói chuyện nhưng tôi không để ý đến họ, bấm thang máy và đi xuống tầng hầm. Nhà ăn đóng cửa. Tôi phân vân không biết Chip có chìa khoá vào đó không. Tôi mua một tách cà phê ở máy bán hàng tự động, quay số điện thoại và hỏi thông tin về số của Jennifer Leavitt. Không có thông tin gì.
Trước khi nhân viên tổng đài kịp gác máy, tôi yêu cầu anh ta kiểm tra bất kỳ cái tên Leavitt nào ở huyện Faifrax. Có hai số. Một trong hai số đó gợi lại trong trí nhớ mờ nhạt của tôi về số điện thoại của bố mẹ Jennifer.
Đồng hồ của tôi chỉ chín giờ ba mươi tối. Tôi biết ông Leavitt thường đi nghỉ sớm để chuẩn bị cho ngày làm việc hôm sau bắt đầu lúc năm giờ sáng nhưng vẫn cố gọi.
- Alô?
- Xin lỗi có phải bác Leavitt đấy không ạ? Tôi là bác sĩ Delaware.
- Ồ, chào bác sĩ. Ông khoẻ không?
- Dạ, tôi vẫn khoẻ, thế còn bác?
- Tôi vẫn bình thường.
- Tôi gọi có muộn quá không ạ?
- Ồ, không, không sao. Chúng tôi cũng vừa xem tivi thôi. Nhưng Jenny không có đây. Nó có căn hộ riêng của mình rồi, con bé có tính tự lập cao lắm.
- Vậy thì chắc hai bác rất tự hào về cô ấy.
- Đúng thế. Nó luôn là niềm tự hào của tôi. Bác sĩ có muốn lấy số điện thoại của nó không?
- Có, phiền bác đọc giúp.
- Xin bác sĩ chờ một lát... Con bé ở Westwood cùng với cô bạn gái. Đây rồi, số đây rồi. Nếu nó không có ở đó thì có thể đang ở văn phòng. Nó cũng có cả văn phòng riêngười rồi đó.
- Tuyệt quá - Tôi ghi lại số của cô ta.
- Bác sĩ biết không, chúng tôi rất nhớ con bé, vắng nó nhà cửa vắng vẻ quá.
- Tôi cũng nghĩ vậy.
- Ông đã giúp con bé nhiều, thưa bác sĩ. Vào đại học ở tuổi nó không phải là dễ. Ông nên tự hào về chính mình.
Không có anh trả lời ở căn hộ của Jennifer nhưng khi tôi gọi đến văn phòng thì cô ta nhấc máy ngay:
- Alô, tôi nghe đây?
- Alô, Jennifer đấy à? Alex Delaware đây.
- Chào Alex, anh đã giải quyết xong vụ Munchausen rồi à.
- Đã biết được thủ phạm nhưng chưa rõ nguyên nhân vì sao. Hoá ra, người cha chính là thủ phạm.
- Thật nan giải. Như vậy không phải khi nào cũng là bà mẹ.
- Đúng. Hắn dựa vào giả thuyết thường thấy người mẹ là thủ phạm để hại vợ mình...
- Thật xảo quyệt.
- Hắn tỏ ra là một tay trí thức, hắn là giáo sư đấy.
- Ở đây?
- Không, ở một trường cao đẳng. Nhưng hắn cũng làm một số nghiên cứu ở trường đại học, chính vì vậy tôi gọi cho em. Tôi nghĩ hắn đã đọc rất nhiều về các triệu chứng bệnh học để tạo ra câu chuyện giả che mắt chúng ta. Đứa con đầu của hắn chết vì SIDS, có thể đó cũng là một chuyện giả tạo. Tôi đang phân vân không biết điều đó có đúng không.
- Ồ, không. Điều đó nghe kinh khủng quá.
- Tôi đang nghĩ về hệ thống SAP. Nếu hắn có một tài khoản nào đó ở khoa thì có cách nào tìm ra được không?
- Thư viện lưu lại tất cả hồ sơ của người sử dụng để làm hoá đơn đấy.
- Liệu trong đó có ghi các mục nào đã được tra cứu không?
- Có chứ. Mấy giờ rồi nhỉ? Chín giờ bốn mươi bảy phút. Thư viện vẫn mở. Em sẽ gọi đến đó xem có còn ai đang làm việc không? Tên của người đó là gì?
- Jones, khoa Xã hội học, Trường Cao đẳng Cộng đồng miền Tây Valley.
- Được rồi, anh gác máy đi, em sẽ gọi cho họ và sau đó gọi lại cho anh.
Năm phút sau cô ta gọi lại:
- Đây rồi, Alex. Lão ngốc đó để lại nhiều thứ lắm. Nói chung là hắn đã xem tất cả kho tài liệu của thư viện trên ba chủ đề: Munchausen, cái chết bất đắc kỳ tử của trẻ em và cấu trúc xã hội học của bệnh viện. Ngoài ra còn có hai chủ đề khác nữa là độc tính diazepam và sở thích của phụ nữ đối với kích cỡ của quý của đàn ông. Có cả tên, ngày tháng và giờ chính xác. Ngày mai, em sẽ in ra cho anh.
- Tuyệt vời. Tôi đáng giá cao những thông tin ấy đấy Jennifer.
- Còn một điều nữa, lão ta không phải là người duy nhất sử dụng tài khoản đó đâu. Còn có một chữ ký khác nữa cũng tìm kiếm những thứ đó. Người đó đặt tên là Kristie Kirkash. Anh có biết ai tên đó không?
- Không, nhưng tôi sẽ không ngạc nhiên nếu cô ta còn trẻ, có thể đó là một sinh viên của lão ta. Có thể cô ta còn tham gia chơi bóng chày cùng với hội nữ sinh của trường
- Việc làm của gã giáo sư đó thật bẩn thỉu. Anh nghĩ thế nào?
- Lão ta không bằng một con súc vật.