Cánh cửa phòng 505 đã mở rộng chờ sẵn.
Cassie đang nằm ngửa và thở bằng miệng.
Giấc ngủ chập chờn.
Con bé được phủ chăn lên đến cổ. Ống thở ôxy luồn dưới chân.
Cindy cũng đang ngủ, một tay để trên bụng, một tay thả lủng lẳng.
Milo đứng cạnh chỗ thiết bị thở nhân tạo.
Một tấm phù hiệu của bệnh viện được gắn trên áo anh: Tiến sỹ Sturgis, bác sĩ, có cả ảnh.
Nhưng mặt thật lại là của một cảnh sát. Một tay anh túm chặt lấy lưng của Chip Jones. Tay kia bẻ gập cánh tay ông ta lại phía sau. Chip kêu lên vì đau đớn. Milo không thèm để ý và ra lệnh cho ông ta phải làm những gì.
Chip mặc áo màu nâu da lạc đà, đi giày thể thao. Lưng ông ta hoàn toàn nằm gọn trong vòng tay cứng như thép của Milo, đôi mắt ánh len vẻ sợ hãi.
Chính sự khiếp sợ của ông ta khiến tôi muốn giết chết ông ta ngay.
Tôi chạy lại chỗ giường và kiểm tra ống truyền nước. Khoa vẫn được gắn keo, ý tưởng của Stephanie. Không có chút gì trong chiếc xi lanh được tiêm vào mạch máu của Cassie. Thật sáng tạo nhưng vẫn còn sơ hở. Chỉ cần vài giây sau là Chip sẽ phát hiện ra sự tăng áp ở ống tiêm và hiểu ra vấn đề.
Tuy nhiên, bây giờ ông ta đã bị Milo khống chế và bắt đầu khóc lóc.
Huenengarth liếm môi và chửi:
- Thằng chó má.
Tôi không nhìn thấy anh ta vào từ lúc nào.
Chip nhìn anh ta trừng trừng, miệng vẫn há hốc vì kinh ngạc. Ông ta đánh rơi cái gì đó trên sàn nhà. Một chiếc xi lanh với mũi tiêm nhỏ xíu. Chiếc xi lanh lăn lông lốc trên tấm thảm. Chip đưa chân ra định giẫm lên nó.
Milo kịp ngăn ông ta lại. Huenengarth đeo găng tay y tế vào và nhặt chiếc xi lanh lên.
Anh ta dứ chiếc xi lanh trước mặt Chip.
Chip khóc, rên rỉ và Huenengarth đáp lại bằng một cử chỉ thô tục.
Tôi đến chỗ Cindy và lay chị ta dậy. Chị ta trở mình nhưng vẫn không thức giấc. Tôi nắm vai chị ta lắc đầu nhưng vẫn không có kết quả. Tôi lắc mạnh hơn và gọi chị ta nhưng cũng vô ích.
Một tách cà phê vẫn còn lưng lưng đặt trên sàn nhà gần cánh tay lủng lẳng của Cindy.
- Mày đã đầu độc cô ta bằng cái gì? - Tôi hỏi Chip.
Ông ta không trả lời. Tôi nhắc lại câu hỏi, ông ta không dám nhìn mọi người mà lảng tránh nhìn xuống nền nhà. Tai ông ta hôm nay có lẽ bị điếc.
- Mày đã cho ông ta uống gì? - Tôi hỏi lại và quay số điện thoại.
Ông ta bĩu môi.
Nhân viên trực tổng đài trả lời và tôi gọi hồi sức cấp cứu khẩn.
Chip vẫn nhìn tôi, mắt trợn ngược.
Huenengarth tiến lại phía ông ta. Milo vẫn giữ ông ta trong tay và hăm doạ:
- Nếu cô ta bị nguy hiểm mà mày không nói cho bọn tao biết thì chính mày sẽ tự chuốc thêm tai họa.
Chip có vẻ như chuẩn bị nói điều gì đó nhưng ròi lại im lặng.
Tôi đến bên giường Cassie nằm.
- Được rồi - Milo nói - Mày sẽ vào tù. Chúng tao sẽ để cho cảnh sát làm rõ mọi chuyện.
Chip nói:
- Có thể là thuốc giảm căng thẳng thần kinh nhưng tôi không đưa cho cô ấy.
- Bao nhiêu? - Tôi hỏi.
- Cô ấy thường uống khoảng bốn mươi mi-li-gam.
Milo nhìn tôi.
- Có thể không nguy hiểm đến tính mạng nhưng liều như vậy là khá cao đối với người như cô ta.
Chip cắt ngang ngay:
- Không hẳn như vậy đâu, cô ta đã quen rồi.
Tôi nói:
- Chắc chắn là thế rồi.
Chip nói:
- Đừng ngớ ngẩn, các ông cứ lục trong người tôi đi xem có tìm thấy tí ma tuý nào không.
Huenengarth nói:
- Mày không còn giữ trong người nữa vì mày đã cho cô ta uống hết cả rồi.
Huenengarth bắt ông ta ngồi xuống, lộn tất cả các túi của ông ta ra nhưng không có gì ngoài một chiếc ví và chùm chìa khoá.
Chip nhìn anh ta không chớp mắt và cười khẽ.
- Có gì buồn cười à, thằng khốn kia?
Chip trả lời:
- Anh đã mắc sai lầm lớn. Nếu tôi không phải là nạn nhân thì tôi thực sự cảm thấy hối tiếc cho anh đấy.
- Vậy sao, thằng khốn.
- Rất hối tiếc là đằng khác.
- Thằng khốn này dám coi việc chúng ta làm là trò hề - Quay sang Chip, anh ta nói - Thế mày nghĩ cái quái gì đang diễn ra ở đây? Mày nghĩ một trong những luật sư của bố mày có thể giúp mày thoát khỏi vụ này hay sao? Bọn tao đã ghi hình được cảnh này muốn giết đứa con đẻ từ việc mày lấy thuốc và tìm cách đưa vào người con bé. Mày có muốn biết chiếc camera ở đâu không?
Chip vẫn tỏ ra cao ngạo nhưng vẻ kinh ngạc đã lộ rõ trong mắt ông ta. Họ vẫn nhìn nhau như kình địch và đi quanh căn phòng. Bất ngờ ông ta gục đầu xuống lẩm bẩm gì đó.
Huenengarth hỏi:
- Làm sao thế? Mày vừa nói gì?
- Không còn gì để bàn bạc nữa.
Huenengarth đến gần hơn.
- Âm mưu giết một người không phải là tội nhẹ đâu. Không hiểu một kẻ thối tha như thế nào mới có ý định giết hại máu mủ của chính mình nhỉ?
Chip vẫn gục đầu không nói gì.
Huenengarth tiếp tục:
- Mày vẫn có thể bắt đầu một âm mưu mới - tranh thủ sự giúp đỡ của các luật sư khi mày đã ở trong tù. Những con người "đáng kính" đó coi trọng cái học thức thối tha của mày đấy.
Chip không cử động. Cơ thể ông ta mềm nhũn và Milo phải gắng sức mới giữ được ông ta đứng vững.
Một tiếng động phát ra từ phía chiếc giường. Cassie trở mình. Chip nhìn con bé.
Con bé lại trở mình nhưng vẫn trong trạng thái hôn mê.
Vẻ kinh ngạc xuất hiện trên khuôn mặt. Chip - thất vọng vì công việc không hoàn thành.
Trông ông ta đáng ghét đến nỗi tôi chỉ muốn cho ông ta một trận nhừ tử ngay lập tức.
Cả ba chúng tôi đều nhận tôi hấy điều này. Căn phòng trở nên rất nhỏ hẹp.
Huenengarth tức đỏ mặt và lồng lộn lên như con bò điên.
Anh ta lẩm bẩm:
- Hy vọng phần còn lại của đời mày sẽ vui vẻ, đồ con hoang.
Anh ta lao ra khỏi phòng.
Khi cánh cửa phòng đóng lại, Chip cười khúc khích nhưng nghe rất rõ.
Milo dẩy ông ta ra phía cửa. Họ vừa ra thì Stephanie đến cùng với tổ cấp cứu.