Giống như chú chó con đang mọc răng không có cái gì để cắn, tôi quay xe và lái ra khỏi bãi đậu lên phía Hillhurst hướng về nhà hàng ở đỉnh của dãy phố mà Milo từng quảng cáo nhưng tôi thì chưa từng tới đó một mình. Thức ăn theo trường phái cổ, các bức ảnh tự chụp của những vĩ nhân, bờ tường màu đen đầy mẩu thuốc lá.
Một cái biển đặt ở hành lang nói rằng nhà hàng sẽ không phục vụ trong vòng 30 phút nữa những quầy cocktail thì vẫn nhận đơn đặt hàng sandwich.
Một phụ nữ trung niên có mái tóc màu đỏ đang làm việc sau quầy bar. Một số thực khách đang ngồi ở vòng chân ngựa có đêm nhai kẹo cao su và ăn vài thứ đồ miễn phí trong khi mắt dán vào màn hình tivi chiếu cảnh đua xe. Chiếc tivi được đặt trên kệ tường, làm tôi nhớ tới cái đã nhìn thấy trong phòng con bé Cassie.
Bệnh viện... luôn ngự trị trong suy nghĩ của tôi hàng bao năm trước. Tôi tháo cà-vạt, ngồi xuống, gọi một chiếc sandwich và cốc bia. Khi người phục vụ quay sang chuẩn bị, tôi bèn ra chiếc điện thoại công cộng ở sau quầy bar và gọi tới Trung tâm Parker.
- Trung tâm lưu trữ đây - Giọng Milo.
- Tiến sỹ Sturgis đó phải không?
- Á, ước gì tôi không phải là ông tiến sỹ Khó gần đó. Thôi, hãy vào việc luôn đi.
- Thật xin lỗi vì đã chậm gọi cho anh - Tôi nói - Nhưng tôi có chút vướng mắc phải giải quyết với Vicki Bottomley, rồi sau đó lại đến thăm Cassie và bố mẹ con bé.
- Có gì mới không?
- Không nhiều, ngoại trừ việc gia đình nhà Jones có vẻ lạnh lùng.
- Có vẻ anh đã làm cho họ cảnh giác. Anh đã tiếp cận họ quá gần.
- Tôi chẳng hiểu tại sao. Chẳng hạn như tôi và Vicki, thì chúng tôi đã có một màn kịch - tôi cố gắng phá vỡ sự yên lặng của bà ta, còn bà ta thì cho rằng tôi đã nghi oan bà ta làm hại con bé Cassie. Thế là tôi hỏi thẳng luôn có phải bà ta làm gì hại tới con bé không, dẫn đến một cuộc chiến hạt nhân gay gắt. Kết quả, bà ta đã kể cho tôi câu chuyện hoàn toàn mới toanh và trong sáng về đứa con trai của mình, và cho tôi biết thêm một điều mà tôi chưa từng biết: Reggie đã tặng bà ta một cuốn sách nhân "Ngày của Mẹ". Cuốn sách nói về những y tá ở New Jersey giết hại trẻ em.
- Quà tặng. Anh có nghĩ bà ta ngầm nói với anh điều gì chăng.
- Tôi chịu thôi. Có thể tôi sẽ bảo Stephanie loại bà ta ra khỏi vụ này để xem chuyện gì xảy ra. Nếu Stephanie là người đáng tin. Thêm nữa là chuyện của Dawn Herbert. Ngoài việc bị giết ra, cô ta còn là một kẻ ăn cắp vặt.
Tôi nói cho anh về giả thuyết của tôi.
- Anh nghĩ sao?
- Ừ - Milo đáp - Câu hỏi của anh thì hay thật nhưng những thông tin anh đưa ra lại không có trong cơ sở dữ liệu của chúng tôi rồi.
- Nghĩa là nói chuyện lúc này chưa hợp lắm?
- Đúng thế - Một vài giây sau Milo hạ thấp giọng - Mấy gã sếp cảnh sát đang tới thăm. Có vẻ như sắp có một cuộc họp vào cuối tuần này. Tôi sẽ nghỉ trong vòng 5 phút nữa. Vậy chúng ta cùng ăn trưa hoặc ăn tối sớm nhé - khoảng nửa tiếng nữa được không?
- Thôi, tôi đánh chén trước đây - Tôi nói.
- Bạn bè thế đấy. Anh đang ở đâu thế?
Tôi nói cho Milo biết chỗ tôi đang gọi điện về.
Với giọng nhẹ nhàng anh nói:
- Tốt. Hãy gọi cho tôi một súp đậu với xương đùi, một gà nhồi ngũ cốc kèm gia vị.
- Ông ơi, người ta đang làm bánh mỳ kẹp thịt thôi.
- Thì đến lúc tôi tới, họ sẽ làm xong. Nói với họ là món đó dành cho tôi. Anh nhớ tới thực đơn của tôi chưa?
- Súp xương, và gà nhồi, tôi nhớ rồi.
- Họ sẽ trình diễn kiểu nấu nướng theo ba mươi chín bước đấy, anh nên cho bộ nhớ của mình hoạt động một chút bằng cách tính toán vừa đủ thời gian cho họ làm để mọi thứ không bị nguội lạnh.
Tôi quay lại quầy rượu, truyền đạt thực đơn yêu cầu của Milo cho người phục vụ, và bảo cô ta tạm dừng món sandwich của tôi cho tới khi anh đến. Cô ta gật đầu, gọi món gà sau đó lấy bia cho tôi cùng món quả hạnh ngọt. Tôi hỏi xem cô có tờ báo nào không.
- Xin lỗi - Cô ta nói và nhìn về phía những người đang uống rượu - ở đây không có ai đọc báo. Ông thử ra ngoài xem có không.
Tôi đi ra ngoài và ngó thấy bốn chiếc máy bán báo tự động nhưng có tới ba chiếc đã hết nhẵn. Chiếc duy nhất còn lại thì toàn loại báo khổ nhỏ đăng những chuệyn lặt vặt như tình dục an toàn, những cô gái mại dâm...
Tôi quay vào trong hội trường lớn.
Khoảng hơn nửa tiếng sau thì Milo xuất hiện. Anh vừa đi qua chỗ quầy bar vào khu vực ăn uống vừa vẫy tay gọi tôi. Tôi cầm ly bia của mình và đi theo anh. Hôm nay anh bỏ cà-vạt của mình vào trong dải dây lưng vốn đã không rộng rãi gì cho lắm so với vòng bụng của anh. Có mấy người xung quanh ngẩng lên nhìn anh nhưng Milo không nhận ra. Nhưng tôi biết anh rất vui khi thấy mình còn ra dáng một tay cớm.
Phòng ăn chính vẫn vắng tanh, chỉ có một người đang lau chùi mấy tấm thảm. Nhân viên phục vụ đã có tuổi xuất hiện mang theo mấy ổ bánh mỳ, đồ uống của Milo, một dĩa hạt tiêu anh đào và hạt ô liu nhồi.
- Mang luôn cho anh ta đi - Milo nói với nhân viên phục vụ.
- Vâng, thưa ngài Sturgis.
Khi nhân viên phục vụ đi khỏi, Milo cầm ly bia của tôi và bông đùa vài câu rồi chúng tôi đi vào chủ đề chính.
Milo hỏi:
- Làm thế nào anh phát hiện ra cái chết của Dawn Herbert?
- Tôi moi từ chủ nhà cũ của cô ta - Tôi trả lời và tóm tắt lại câu chuyện của tôi với Bobby và Ben Murtaugh.
- Họ có đáng tin cậy không?
Tôi gật đầu và nói:
- Họ có vẻ vẫn còn khá xúc động:
- Nếu vậy thôi thì vẫn chưa có gì mới về trường hợp này cả. Hồ sơ của cô ta có ghi một đơn vị bên quân đội. Tuy nhiên, cũng chỉ là những thông tin về con người bạo dâm thôi, không có chứng cớ về ngoại hình của cô ta.
- Lại là một trường hợp khó nữa đây.
- Đúng thế. Hay nhất là thằng khốn nào đó đã giết cô ta lại gây ra thêm một vụ nữa và bị bắt. Cô ta bị đập đầu, cắt cổ họng và còn có một vật gì đó bằng gỗ cắm vào chỗ kín nữa. Nhân viên pháp y còn tìm thấy những mảnh vụn. Đó là tất cả những gì họ có được về bề ngoài. Vụ giết người xảy ra gần câu lạc bộ rock bên ngoài một công ty dệt may ở quận Union cách Trung tâm hội nghị không xa.
- Trung tâm hội nghị Moody Mayan.
- Đúng, anh nghe ở đâu điều đó?
- Ở gia đình Murtaughs.
- Họ đúng một nửa. Đó là hàng cầm đồ Mayan đã ngừng hoạt động vài tuần trước đó.
- Vì vụ giết người?
- Không, mà nếu có ảnh hưởng thì cũng chỉ làm cho công việc kinh doanh của họ tốt lên thôi. Chúng ta đang nói chuyện về bọn chuyên đi mò mẫm ban đêm. Bọn trẻ con đổ đốn từ Bretwood và Beverly Hills đến đây gào thét nhảy nhót. Máu me hay ruột gan ai đó văng ra ngoài chỉ làm cho chúng chú ý nhiều hơn thôi.
- Điều đó phù hợp với những gì mà gia đình nhà Murtaughs nói về Herbert. Ban ngày là sinh viên đại học nhưng ban đêm thì lại đi kiếm ăn. Cô ta dùng loại thuốc nhuộm tóc có thể gội sạch ngay sáng hôm sau.
- Canh bạc Los Angeles đây. Không gì có thể bấu víu vào cả. Tuy nhiên, hãng cầm đồ đó bị đóng cửa có lẽ là vì bọn chơi bời cảm thấy chán nhanh quá. Chúng thích di chuyển liên tục từ chỗ này sang chỗ khác. Đúng là một ẩn số của cuộc sống.
Tôi làm động tác đồng ý như kiểu kịch câm. Milo cười.
Tôi hỏi:
- Anh có biết câu lạc bộ này không?
- Không, nhưng nói chung là giống nhau cả thôi. Chỉ dựng lên tạm bợ vài đêm, không có giấy phép hành nghề, không có giấy phép pha rượu. Có khi bọn họ chiếm ngay một ngôi nhà bỏ hoang nào đó chẳng thèm trả tiền thuê và cứ thế hoạt động. Nếu chủ nhà phát hiện ra hay bên cứu hoả đến để dẹp thì họ đã chuồn sạch rồi.
Milo nâng ly uống một hơi mạnh khiến bọt tràn cả lên mép. Đưa tay lên lau nhanh mép, Milo tiếp:
- Theo đơn vị bên quân đội, một người phục vụ quầy rượu nhìn thấy cô ta rời câu lạc bộ vào khoảng hai giờ sáng cùng với một gã nữa. Anh chàng nhận ra Herbert vì cô ta đã đến khiêu vũ nhiều lần và là một trong số ít cô gái mà bọn họ hào phóng cho vào. Nhưng anh không thể miêu tả gì thêm về gã đó ngoài việc hắn trông có vẻ dong dỏng và lớn tuổi hơn cô ta. Giờ này phù hợp với giờ mà bên pháp y đưa ra về thời điểm cô ta bị giết. Nhân viên pháp y còn tìm thấy cocain và cồn trong máu cô ta.
- Có nhiều không?
- Đủ để làm cô ta mất tỉnh táo.
- Người chủ nhà nói cô ta khá đàng hoàng - nghiên cứu sinh về sinh toán.
- Đúng, đúng. Cô ta tươm, khá tươm. Vụ giết người xảy ra cách câu lạc bộ vài dãy nhà trong chiếc Mazda nhỏ của cô ta, chìa khoá vẫn còn cắm trong ổ.
- Cô ta bị giết trong xe?
- Ngay trên ghế tài xế. Cô ta ngã gục cả sang bên ghế bên cạnh. Mãi đến sáng, hai người đi trực ca đêm về mới phát hiện ra xác cô ta. Máu rỉ từ trong xe xuống đường phố thành vũng.
Nhân viên bồi bàn mang cho tôi ly bia, một bát súp lườn gà và cho Milo súp đậu. Ông ta chờ cho đến khi Milo nếm thử và khen ngon mới gật đầu đi ra.
Có lẽ đang đói nên anh cắm đầu cắm cổ húp thêm vài thìa nữa mới ngẩng lên nói tiếp:
- Mui của chiếc Mazda lúc đó dựng lên những lại không có chút màu nào trên đó cả vì vậy nhân viên pháp y cho rằng khi vụ việc xảy ra mui xe cụp xuống. Vết máu bắn ra cũng cho thấy hung thủ giết cô ta đứng ở ngoài xe bên phía ghế ngồi của tài xế chỉ có thể hơi chéo với cô ta về phía sau. Hắp đập vào đầu cô ta. Khám nghiệm xương sọ cho thấy cú đánh đó có thể làm cô ta bắn ra ngoài hoặc có thể giết chết ngay cô ta. Sau đó hắn dùng một vật gì đó cắt cổ cô ta. Rồi có thể cô ta đã chết và hắn làm động tác hiếp dâm.
- Có vẻ như hắn giết cô ta nhiều lần, hành động của kẻ điên cuồng.
- Hoặc có thể hắn rất cẩn thận. Hắn còn đủ bình tĩnh để dựng mui xe lên cơ mà.
- Cô ta có khiêu vũ với ai trong câu lạc bộ không?
- Không ai biết về việc này. Lý do duy nhất mà người phục vụ quầy bar nhớ cô ta đã rời khỏi câu lạc bộ vì anh chàng đứng ngay ở chỗ hút thuốc ngay bên ngoài.
- Anh ta không bị nghi ngờ sao?
- Không. Có điều này tôi cần nhắc nhở anh: Hung thủ có sự chuẩn bị trước, anh hãy nghĩ đến những thứ vũ khí mà hắn dùng. Chúng ta đang nói chuyện về một tay giết người. Có thể ai đó dò xét hoặc rình mò câu lạc bộ vì ở đó có rất nhiều đàn bà. Hắn đợi chính xác đến lúc người mình cần xuất hiện. Có thể hắn tính toán trước, hoặc có thể hắn may mắn chọn đúng thời điểm là đêm đó. Vụ việc xảy ra ở góc phố yên ắng tối om trong khi mui xe lại cụp xuống. Có khác nào đó là sự chuẩn bị sẵn điều kiện thuận lợi cho hắn hành sự.
- Có thể thế.
- Cô ta là sinh viên phải không? Cô ta không biết cả đến trật tự logic một rồi đến hai. Tôi không có ý đổ lỗi cho nạn nhân nhưng có vẻ bản năng tự vệ của cô ấy không cao. Cô ta đánh cắp cái gì?
Tôi vừa ăn súp vừa kể cho anh nghe câu chuyện:
- Gia đình nhà Murtaughs nói cô ta có khá nhiều tiền ngay cả khi đã bỏ việc. Và anh lại vừa nói cô ta có cocain trong máu. Có thể có liên quan đến tống tiền, phải không? Cô ta biết chuyện một đứa bé nhà Jones chết và đứa khác liên tục nhập bệnh viện vì những căn bệnh không rõ lý do. Cô ta đánh cắp chứng cứ và cố gắng khai thác nó. Và bây giờ thì cô ta cũng thiệt mang như Ashmore.
Milo chậm rãi đặt chiếc ly của mình xuống bàn:
- Có vẻ đó là bước tiến lớn từ những căn cứ lặt vặt đấy, Alex. Nhưng cũng không loại trừ yếu tố tâm lý đã gây ra kết cục bi thương của cô ta. Cô ta có tiền từ đâu, chúng ta vẫn chưa biết gia đình cô ta có chu cấp hay không. Có thể đó là một tài sản chứ không phải cô ta đi vay, cũng có thể chính cô ta buôn ma tuý.
- Nếu được gia đình cấp tiền thì tại sao cô ta phải đi thuê căn phòng hẹp rẻ tiền của gia đình nhà Murtaughs?
- Sự đóng giả nghèo khổ thôi. Chúng ta đã biết cô ta thích đóng kịch mà. Những thứ cô ăn cắp của chủ nhà cũng không hợp lý, nó không phải vì mục đích lợi nhuận. Có thể đó là điều mà chúng ta phải làm rõ. Đối với tôi thì dường như cô ta là con người vô tổ chức chứ không phải là người có thể nghĩ ra và thực hiện một kế hoạch tống tiền bài bản.
- Không ai nói là cô ta thành thạo trong chuyện đó cả. Cứ xem kết cục của cô ta thì biết.
Anh nhìn quanh căn phòng trống không như thể bất chợt nhân ra mình bị nghe lén, uống cạn cốc bia rồi ve vẩy chiếc thìa trong bát súp như trẻ con chơi thuyền trong ao vậy.
- Kết cục của cô ta? Vậy ai giết cô ta? Ông bố? Bà mẹ? Hay ông nội?
- Sao anh lại không nghĩ đến bàn tay một kẻ được thuê làm chuyện đó? Những người như họ sẽ không trực tiếp làm chuyện bẩn thỉu thế đâu.
- Thuê giống như một triệu chứng tâm lý mà sẽ không ai phát hiện ra nếu nó không lặp lại. Khỉ thật, có thể Ashmore cũng liên quan và có thể kẻ nào đó được thuê làm tất cả chuyện này.
- Anh có vẻ khéo tưởng tượng đấy. Anh chỉ ngồi tán gẫu, chơi đùa với bọn trẻ con mà nghĩ ra được điều đó à?
Anh tiếp tục ăn súp rồi mới trả lời:
- Nghe này Alex, tôi đã biết anh đủ lâu để hiểu đầu óc của anh làm việc thế nào. Tôi không cho rằng anh chỉ tưởng tượng mà có được những suy luận này đâu.
- Có thể thế - Tôi nói - nhưng dù sao thì cũng rất tội nghiệp cho Cassie vì chúng ta chưa làm được gì cho con bé cả.
Phần thực đơn còn lại của chúng tôi được mang lên. Tôi quan sát Milo chậm rãi xẻ thịt như một bác sĩ phẫu thuật - động tác mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Anh nói tiếp:
- Công việc về tâm lý dởm và cô ta cũng chỉ là trợ lý dởm cho Ashmore thôi.
- Ashmore là chủ của cô ta. Ông ta sở hữu máy tính và đã tiến hành kiểm tra chất độc đối với Chad Jones. Việc ông ta biết những gì Herbert làm là hoàn toàn logic. Thậm chí ngay cả khi ông ta không biết thì kẻ giết cô ta cũng sẽ quan tâm đến ông ấy.
- Tại sao ông ta lại có thể liên quan đến việc tống tiền? Ông ta vốn là người giàu có cơ mà?
- Ông ta đầu tư vào bất động sản và rồi bị thua lỗ. Điều gì sẽ xảy ra nếu ông ta lâm vào tình trạng khốn cùng? Có thể ông ta đã không chấm dứt trò chơi này như vợ ông ta nói đâu. Thua lỗ và cần có tiền để bù lại. Người giàu như Rockerfeller cũng có thể trở thành nghèo, một canh bạc mà.
- Nhưng tại sao ông ta lại cần Herbert làm đối tác?
- Ai nói là ông ta cần? Có thể chính cô ta tự tìm hiểu trong máy tính của ông ta và âm thầm làm việc riêng của mình.
Anh không nói gì, lặng lẽ lau miệng mặc dù chưa ăn chút thịt gà nào. Tôi tiếp:
- Tuy nhiên, có một vấn đề đó là Ashmore bị giết hai tháng sau khi Herbert chết. Nếu hai vụ này có liên quan thì tại sao khoảng cách lại lâu như vậy?
Anh gõ gõ ngón tay lên mặt bàn:
- Đó cũng là một cách nghĩ. Ashmore lúc đầu không biét Herbert làm gì nhưng sau đó thì phát hiện ra từ những dữ liệu mà cô ta lưu trong máy tính. Và hoặc ông ta đã lợi dụng kiếm tiền hoặc đã tiết lộ nhầm với ai đó.
- Có một sự ăn khớp với những điều mà tôi chứng kiến sáng hôm đó. Huenengarth - người phụ trách an ninh - đã lấy đi chiếc máy tính của Ashmore, ngay sau cái chết của ông ta. Ấn tượng đầu tiên của tôi là gã ta đã nắm được những bí mật của Ashmore. Nhưng cái gì đằng sau Huenengarth thì chưa rõ. Những số liệu. Gã ta làm việc cho Plumb thì cũng có nghĩa là gã làm việc cho Chuck Jones. Một kiểu tay sai trong làm ăn mà. Hơn nữa, khi tôi nói chuyện với bà Ashmore hôm qua, cái tên Huenengarth cũng xuất hiện. Gã là người đã gọi điện đến để bày tỏ sự cảm thông của bệnh viện. Việc làm rất lạ đối với người phụ trách an ninh đúng không? Vậy thì rất có thể ý đồ của gã ta là xem Ashmore để máy tính ở nhà không và nếu có thì sẽ đến lấy đi.
Milo nhìn xuống đĩa thịt của mình và cuối cùng thì cũng phải ăn một cách miễn cưỡng. Tôi biết anh đã ăn đủ và hơi tự trách mình vì đã làm hỏng bữa tối của bạn.
- Sự vận động ngầm nhưng vẫn còn là giả thuyết.
- Tôi đồng ý nhưng chúng ta nên nghỉ ngơi một chút đi.
Anh đặt chiếc dĩa của mình xuống và nói:
- Có một sai lầm cơ bản Alex ạ. Nếu ông nội Chuck Jones biết người đã giết Chad, bỏ tiền ra để mua sự im lặng và thuê tên giết người thì tại sao ông ta lại để cho Cassie được đưa vào bệnh viện đó?
- Có thể khi Herbert hay Ashmore tống tiền ông ta thì ông ta mới biết.
- Ngay cả như vậy thì tại sao ông ta lại không đưa Cassie đến một nơi nào khác để chữa bệnh? Tại sao ông ta lại muốn cô bé gặp phải những bác sĩ đã chữa trị cho Chad và để cho họ có cơ hội làm lại phi vụ tống tiền như lần trước? Rõ ràng là gia đình này có vấn đề. Tình trạng của Cassie vẫn chưa cải thiện chút nào. Chính anh nói là Jones con đã đề cập đến chuyện có sai lầm về y tế. Cũng có thể ông bố bà mẹ là những người gây chuyện và ông nội đứng ra bảo vệ họ. Nhưng nếu ông nội Chuck Jones biết Cassie bị đầu độc thì tại sao ông ta lại không ngăn chặn?
- Có thể ông ta cũng chẳng tốt đẹp gì.
- Anh muốn nói đến vấn đề tâm lý của cả gia đình?
- Anh nghĩ mọi chuyện xuất phát từ đâu?
- Tôi không biết.
- Có thể ông bố Chuck Jones là tay lạm dụng và ông con Chip Jones cũng học theo. Những việc hắn làm đối với bệnh viện đã chứng minh điều này.
- Tham vọng tiền bạc là một chuyện, Alex ạ. Nhưng nhẫn tâm nhìn cháu gái mình chịu đựng những cơn co giật lại là chuyện khác.
- Đúng. Có thể tất cả chỉ là chuyện tưởng tượng. Nhưng anh nên ăn một chút nữa đi.
Milo cười, cầm chiếc dĩa lên nhưng cả hai chúng tôi đều hiểu không ai muốn ăn thêm nữa.
Milo nói:
- Huenengarth, cso thể không có nhiều cái tên như thế trong hồ sơ. Tên thật là gì?
- Presley.
Anh lại cười:
- Tôi sẽ nghiên cứu lại Ashmore và Stephanie xem thế nào. Nói chung thì cả hai người bọn họ đều tốt chỉ trừ việc ông ta không kịp trả tiền phạt giao thông trước khi chết, còn cô ta thì cũng mới chỉ bị phạt vì tội lái xe trong khi say rượu mấy năm trước đây thôi.
- Lái xe trong khi say rượu?
- Đúng. Cô ta gây ra tai nạn nhưng không có thương vong gì, sau đó cô ta bị gửi đi thử thách hình như ở AA hay một trung tâm điều trị gì đó.
- Đó là lý do cô ta thay đổi.
- Cô ta thay đổi thế nào?
- Mảnh mai hơn. Bắt đầu dùng đồ trang điểm, ăn diện hơn. Cô ta còn có cả máy pha cà phê trong phòng làm việc riêng. Có vẻ là tay nghiền cà phê đấy.
- Có thể. Cà phê là chất thay thế sau khi từ bỏ hơi cồn.
- Anh thấy có gì đáng chú ý không?
- Cái gì? Vụ phạt lái xe? Anh có thấy cô ta còn uống không?
- Không, nhưng tôi cũng chưa kiểm tra.
- Có quan hệ rõ ràng nào giữa việc dùng rượu và hội chứng Munchausen không?
- Không, nhưng cho dù thế nào đi nữa thì dùng rượu cũng chỉ làm mọi việc xấu đi thôi. Và nếu cô ta có triệu chứng Munchausen lạm dụng, loạn luân, bệnh hoạn - thì tôi có thể hiểu tại sao cô ta lại đập phá chai lọ.
Anh nhún vai:
- Thế thì anh tự trả lời câu hỏi của mình rồi, ít nhất thì cô ta cũng có những điều muốn quên, cũng giống như hầu hết chúng ta thôi.