Ma vật rục rịch, thu hoạch của hủ nữ cực mạnh, người mang siêu linh lực
Từ nét mặt của Vương Khải Suất nhìn ra được, hắn tựa hồ đã cảm giác được nguy hiểm bên trong.
“Rất có thể hắn đã biết được thân phận của Vệ Minh Á.” Long Tước nói, “Nếu không sẽ không đến mức bị dọa thành như vậy.”
“Phỏng chừng là hiện hình rồi.” Bạch Lâu đột nhiên nói.
Tất cả mọi người khó hiểu nhìn hắn, “Hiện hình?”
“Ừ.” Bạch Lâu gật đầu, nói, “Phù chú mà ta cho hắn là khu quỷ phù, có linh lực khá mỏng.”
“Linh lực là cái gì?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
“Linh lực là một loại lực lượng sạch sẽ, có năng lực tinh lọc.” Long Tước nói, “Không chỉ thần thánh có, ma vật cao cấp cũng có, nhân loại có vài người cũng có, đó là một loại lực lượng mỹ lệ, có thể đối kháng với tà lực dơ bẩn.”
“Linh lực và tà lực à.” Phong Tiểu Vũ vuốt cằm, có vài phần tán thán gật đầu, “Nghe có vẻ thật là lợi hại nga.”
“Đặc điểm lớn nhất của linh lực là có thể thấy được thứ mà tà lực đang che giấu.” Bạch Lâu nói, “Chúng ta qua màn hình TV thì chỉ thấy được vẻ ngoài, chỉ có người chân chính tiếp xúc với hắn, nếu như có linh lực rất mạnh, có thể thấy rõ diện mục thực sự của hắn…” Nói, ngước mắt nhìn Lam Minh, “Ngươi đã gặp rồi, cho nên mới nói ‘da không tệ’ đúng không?”
Lam Minh nhoẻn miệng cười, nói, “Nếu Vương Khải Suất thực sự bởi vì đeo phù chú có linh lực kia mà nhìn thấy diện mục thực sự của lớp da mà Vệ Minh Á đang khoác, không trực tiếp bị hù chết giấc, đã là rất gan dạ rồi.”
“Dọa người như vậy a?” Phong Tiểu Vũ có chút sợ.
Miêu Tiêu Bắc cũng nhíu mày, hỏi, “Vậy… Làm sao bây giờ? Cứ để mặc, Vương Khải Suất có thể sẽ bị ăn tươi?”
Long Tước đứng lên nói, “Như vậy sao được? Hắn chết ta đi đòi tiền ai?” Nói xong, vươn tay túm áo Lam Minh đem người lôi đi, “Được rồi, ăn nhiều như vậy, hoạt động một chút đi!”
Lam Minh bất đắc dĩ bị lôi đi, mọi người cũng đứng dậy xuống lầu, Miêu Tiêu Bắc thở dài, trả tiền…
“Một bữa ăn ở khu ẩm thực tốn hết một nghìn à?!” Mọi người vừa xuống dưới lầu, chợt nghe tiếng gầm gừ của Miêu Tiêu Bắc, vội tiến vào trong xe.
…
Chạy xe tới hiện trường nơi Vương Khải Suất tham gia hoạt động.
Miêu Tiêu Bắc tâm tình đã bình phục một chút, nhưng nhớ lại vẫn có chút đau lòng.
Phong Tiểu Vũ ở một bên an ủi cậu, “Bắc Bắc, anh xem, Cổ Lỗ Y không phải tiện tiện ra một hạt châu rất đáng giá sao?”
“Đúng vậy.” Long Tước gật đầu nói, “Hạt châu này của Cổ Lỗ Y, ngoài chợ đêm ít nhất bán được mấy triệu đô la.”
Lam Minh và Khế Liêu ngẩng mặt lên, nỗ lực đem mấy triệu đô la đổi thành thức ăn… Bất đắc dĩ, hai người đều dốt toán học.
“Tôi sẽ không bán.” Miêu Tiêu Bắc thật cẩn thận thu hồi lại hạt châu, nói, “Đây là của Cổ Lỗ Y, phải để dành cho nó, khi nó trưởng thành muốn buôn bán có thể làm tiền vốn, cưới vợ có thể mua nhà, 2012 còn có thể mua vé tàu.”
…
Tất cả mọi người hết muốn nói gì, Miêu Tiêu Bắc thật sự xem Cổ Lỗ Y như con ruột mà nuôi à?
“Có đúng hay không Cổ Lỗ Y?” Miêu Tiêu Bắc gác chân, bế Cổ Lỗ Y ra đặt lên đùi, lấy tay chọt chọt cằm nó.
Cổ Lỗ Y ôm cổ tay của Miêu Tiêu Bắc, cọ tới cọ lui, trong miệng cô cô kỷ kỷ kêu liên tục, vô cùng thân mật.
Long Tước nắm tay chống cằm, cười nói, “Cứ tiếp tục theo chiều hướng này, phỏng chừng có thể thường xuyên tiện tiện ra hạt châu.”
Miêu Tiêu Bắc nựng nựng má Cổ Lỗ Y, cười tủm tỉm nói với Long Tước, “Nếu như tiếp tục tiện tiện, thì bán đi để mua thức ăn cho các rồng con khác.”
Long Tước mỉm cười gật đầu liếc mắt nhìn Lam Minh, thấp giọng nói, “Cậu ta thật đáng yêu.”
Lam Minh có chút bất đắc dĩ nhìn ra ngoài cửa sổ, ngáp một cái trả lời, “Đó là đương nhiên.”
Khế Liêu nói, “Con Mang đó sau khi bắt được thì khoan làm thịt hắn, hỏi một chút xem đến tột cùng có chuyện gì xảy ra.”
“Bất quá tà lực của Mang hẳn là rất mạnh.” Bạch Lâu cũng có chút nghi hoặc, “Sẽ vì một chú phù nho nhỏ mà hiện hình, nói rõ ra thì tình huống của hắn rất bất ổn định.”
“Nhất định là đã xảy ra chuyện lớn.” Long Tước nhíu mày, “Các ma vật dưới tình huống bất minh mà rục rịch, là điềm báo đáng sợ nhất.”
.
Rất nhanh, xe chạy tới cửa chính của nơi quay phát ngôn quảng cáo mắt kính.
Mọi người xuống xe, Phong Tiểu Vũ ngẩng mặt nhìn hình đôi mắt trên tấm bảng ngoài cửa, nghiêng đầu, “Di? Mắt kính Vũ Phong à? Tên này sao nghe quen quá a… Nghe ở đâu rồi ta?”
“Nhãn hiệu này rất lớn a.” Long Tước nói, “Ta đã từng thấy rất nhiều ngôi sao đến phát ngôn.”
“Ngô…” Phong Tiểu Vũ gãi đầu, nhưng vẫn cảm thấy đã gặp qua ở đâu đó rồi.(Tiệm của nhà nó mà nó còn không nhớ = =lll)
Miêu Tiêu Bắc xuống xe, sau khi đóng cửa xe, hỏi mọi người, “Chúng ta làm gì bây giờ? Trực tiếp chạy ào vào, hay đợi lúc vắng người? Ở đây rất nhiều ký giả a, dù sao cũng không thể trực tiếp động thủ.”
“Biện pháp tốt nhất là đem vật kia dẫn ra.” Khế Liêu xoay mặt nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Tiểu tử kia không phải có ý với ngươi sao? Ngươi đi dẫn hắn ra đi, quẹo vào trong hẻm nhỏ, chúng ta hủy thi diệt tích.”
Miêu Tiêu Bắc nhịn không được giật giật khóe miệng, hỏi, “Dẫn thế nào a?”
“Hmm… Dùng sắc dụ đi!” Bạch Lâu ở một bên ra chủ ý, “Ngươi đi vào, cởi nút áo, lộ ra vai trước mặt hắn đảo một vòng, hắn phỏng chừng theo ngươi ngay lập tức.”
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, liếc xéo Bạch Lâu, Bạch Lâu ngấm ngầm cười.
“Không được.” Lam Minh đem Miêu Tiêu Bắc kéo đến phía sau, nói, “Loại chuyện mạo hiểm này, ta không thể để bảo bối của ta đi làm.”
Miêu Tiêu Bắc mừng vì lúc này Lam Minh còn có chút nhân tính, nhưng tiếng “bảo bối” này vẫn khiến cậu nổi da gà.
“Chi bằng gọi điện thoại kêu Vương Khải Suất ra đi?” Miêu Tiêu Bắc suy nghĩ một chút, hỏi, “Chúng ta chỉ cần bảo chứng anh ta an toàn, Vệ Minh Á thì có thể đợi lúc hắn chỉ có một mình thì hẵng giải quyết.”
Tất cả mọi người trầm mặc, đồng thời xoay mặt nhìn cậu.
“Gì vậy?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu mà nhìn mọi người, nghĩ có phải mình nói sai gì rồi không.
Long Tước nhẹ nhàng thở dài, vỗ vỗ Miêu Tiêu Bắc, nói, “Ta cũng nghĩ như ngươi.” Nói xong, trừng bọn kia, “Lũ các ngươi là đồ đần chỉ biết ăn không biết động não.”
…
Lại trầm mặc một lát sau, Khế Liêu, Bạch Lâu, Phong Tiểu Vũ đồng loạt giơ tay tức giận chỉ vào Long Tước, “Ngươi gạt người!”
Long Tước trên mặt xấu hổ, Miêu Tiêu Bắc đỡ trán, cái gì Thần a ma a quỷ a… Hết thảy đều là đồ ngốc!
Sau đó, Long Tước gọi điện thoại cho Vương Khải Suất, lúc này, Vương Khải Suất đang khẩn trương đứng gần các ký giả, trước đây hắn cực ghét ký giả, có thể tránh xa thì sẽ tránh xa, nhưng hôm nay hắn tận lực chen vào nơi có nhiều người, ban nãy Vệ Minh Á còn rất khách khí nói với hắn, “Một lát cùng nhau đi ăn, ăn cơm xong, tôi tiễn cậu về nhà.”
Nhưng… Vương Khải Suất thấy gương mặt của Vệ Minh Á, không phải, nói chính xác, một lúc thì là vậy, nhưng có một lúc, lại biến thành một gương mặt khác… Gương mặt này đáng sợ đến cực điểm, giống hệt như lệ quỷ bị lóc hết da, ghê tởm nhất chính là gương mặt với lớp da khiếm khuyết thối nát kia lại cúi sát bên cạnh hắn… Hắn thấy mà buồn nôn.
Song song, hắn cũng nghĩ tới, chú phù mà Long Tước bọn họ cho hắn đeo trên cổ kia, phỏng chừng là đối với vài thứ phát huy tác dụng nên hắn mới nhìn thấy, nhưng bây giờ hắn tình nguyện không phát hiện a.
Đang lúc tâm phiền ý loạn, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Thanh âm đột ngột làm cho Vương Khải Suất thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Hắn chậm rãi lấy hơi, móc điện thoại ra vừa nhìn, thì thấy là Long Tước gọi tới, kích động đến tay có chút run lên, vội vàng đón nghe, “Uy?”
“Chúng tôi thấy anh trên TV.”Long Tước nói,“Bây giờanh lập tức ra ngoàiđi,đừng lo mấy chuyện khác, nhanh lên!”
“Ách…” Vương Khải Suất đương nhiên rất muốn đi ra, nhưng, hoạt động phát ngôn còn chưa kết thúc, nếu như bây giờ hắn bỏ chạy, vậy phỏng chừng ngày mai trang nhất của báo là tin tức của hắn, nói hắn đùa giỡn với đối tác bỏ đi trước thời hạn các loại… Hơn nữa hắn rất có thể sẽ mất chén cơm.
“Anh không đi? Muốnđểcon quái vậtđótắc hàm răng tôi cũng không ngăn cản.”
“Đừng… Các người đang ở đâu vậy?” Vương Khải Suất cuối cùng vẫn nghĩ tính mạng của mình tương đối trọng yếu.
“Ngay cửa chính, mau đi ra đi!” Long Tước nói, nháy mắt với mọi người, ý bảo tất cả lên xe!
Rất nhanh, Vương Khải Suất vội vã chạy ra, trên đầu hắn trùm một chiếc áo vest, tựa hồ tận lực không muốn khiến người chú ý.
Sau khi lao ra cửa liền trực tiếp lủi lên xe… Cho nên trong xe càng chật chội.
Khế Liêu và Bạch Lâu xuống xe, Lam Minh bọn họ lái xe rời đi.
.
“Làm tôi sợ muốn chết, cái kia… cái kia là thứ gì vậy?” Vương Khải Suất ngồi trên xe càng không ngừng nói thầm.
“Chẳng phải thứ gì ghê gớm lắm đâu.” Lam Minh nói, “Yên tâm, rất nhanh sẽ giải quyết gọn.”
“Thật sao?” Vương Khải Suất vẫn còn dư kinh mà lẩm bẩm, “Các đồng sự của tôi cũng bị thứ này giết sao? Trước đây tôi vẫn không biết… Thật là đáng sợ.”
“Chúng ta đi đâu?” Lam Minh hỏi Long Tước, “Nếu như Vệ Minh Á phát hiện, phỏng chừng sẽ đuổi theo.”
“Phải đến một nơi vắng vẻ lại rộng rãi.” Long Tước nghĩ, “Chỗ của ta rất rộng, nhưng đám rồng con đều ở đó…”
“Vậy không được!” Miêu Tiêu Bắc kiên quyết phản đối, “Quá mạo hiểm!”
“Bằng không, đến biệt thư của chị hai đi?” Phong Tiểu Vũ hỏi, “Nơi đó tương đối hẻo lánh, không có người ra vào, cũng rất rộng rãi.”
“Danh Vũ không ở đó sao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
“Chị ấy xuất ngoại rồi.” Phong Tiểu Vũ nói, “Em có chìa khóa, nhưng mà nơi đó quá lớn, em không dám ở một mình.”
“Vậy thì đến đó đi.” Miêu Tiêu Bắc nói, “Nhưng lỡ như phá hủy thì Danh Vũ sẽ bão nổi a?”
“Không sao, anh và Cổ Lỗ Y chỉ cần cùng một chỗ cọ cọ vài cái cho chị xem, chị phỏng chừng sẽ trực tiếp manh ngất xỉu, hoặc anh và Lam ca hạn chế cấp(những hành động với rating >17+)một chút, sau đó chị trong lúc kích động, không chừng đem tất cả tài sản đều sang tên cho anh.”
Miêu Tiêu Bắc đen mặt, bất quá vừa nghĩ đến Phong Danh Vũ cậu cũng có chút sợ… Cô nàng này luôn luôn điên điên khùng khùng muốn đem cậu ghép đôi với một tên con trai khác, đồng thời yêu cầu được nhìn đêm tân hôn đầu tiên của bọn họ…
“Nga?” Lam Minh nghe xong, nắm tay chống cằm nhẹ nhàng vịn vào lưng ghế phía sau Miêu Tiêu Bắc, hỏi, “Hạn chế cấp thì thế nào?”
Miêu Tiêu Bắc liếc hắn một cái, bất quá vì an toàn, phải tập trung lái xe.
“Là thế này!” Phong Tiểu Vũ kích động lên, nói, “Chị sẽ rất high! Sau đó bắt đầu thét chói tai!”
“Chị của ngươi vô cùng thú vị.” Lam Minh nhẹ cười cười, Phong Tiểu Vũ nắm chặt nắm tay, nó đã có thể dự kiến được tràng diện Phong Danh Vũ không tiếc tất cả đại giới đem Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc hợp thành một đôi, nhất định rất náo nhiệt!
.
Xe đi lòng vòng, lái vào khu biệt thự trong núi.
Long Tước huýt sáo một tiếng, nói, “Sống ở đây không giàu thì sang, chị của ngươi rất giàu a?”
“Ừ, nhìn không ra à?” Phong Tiểu Vũ vịn vào lưng ghế nói, “Chị hai là đại lão bản.”
Xe ngừng lại trước một căn biệt thự ba tầng.
Mọi người xuống xe.
Phong Tiểu Vũ móc chìa khóa ra mở cửa, mọi người tiến vào sân biệt thự.
“Hmm?” Long Tước đột nhiên sửng sốt, “Thơm quá a.”
“Nga, hoa lan chị hai trồng đó.” Phong Tiểu Vũ giơ tay chỉ vào một vườn lan hoang dã đầy màu sắc, nói, “Đây là bảo bối của chị, chị ngoại trừ trai đẹp, thì thích nhất chính là hoa lan.”
Lam Minh nhìn chằm chằm cây lan một lúc lâu, đột nhiên cười nói, “Thì ra là một Linh Lực Sư.”
“Nhìn hoa nở như thế này, không phải là một Linh Lực Sư thông thường.” Long Tước thấp giọng nói, “Khó lường.”
“Mặc kệ, dù sao linh lực sư cũng không phải người xấu.” Lam Minh nhún nhún vai.
“Ách… Các người đang nói gì vậy?” Vương Khải Suất trắng bệch mặt hỏi mọi người.
“Chỉ là thấy vài thứ tốt mà thôi, nếu ngươi sợ thì vào phòng nấp đi.” Phía sau, Bạch Lâu đi đến.
“Ừm…” Vương Khải Suất vừa mới đáp xong, đột nhiên mở to hai mắt nhìn Bạch Lâu, cùng với Khế Liêu không biết từ lúc nào đã đi tới ngửi mùi hoa, “Các người… Sao nhanh như vậy?”
Miêu Tiêu Bắc cau mày, Khế Liêu thì cười nhạt, “Ngươi nghĩ ô tô rất nhanh sao?”
“Lái xe mà thôi.” Bạch Lâu bịa chuyện, kỳ thực hắn và Khế Liêu là ngồi trên nóc xe theo về.
Vương Khải Suất thở dài một hơi, nói, “Tôi… Tôi muốn uống chút rượu.”
“Nga, chị hai có rất nhiều rượu.” Phong Tiểu Vũ dẫn mọi người vào nhà.
.
Bên trong biệt thự trang trí tinh mỹ, rất ấm áp cũng rất hoa mỹ, toàn bộ căn nhà đều tràn ngập hương hoa lan dễ chịu.
“Cô kỷ cô kỷ.” Cổ Lỗ Y kêu một tiếng, từ trong túi nhô đầu ra, ngưỡng cổ nghiêm mặt hít sâu một hơi, lại “Hô hu” một tiếng thở ra.
Miêu Tiêu Bắc vội nhẹ nhàng ấn nó vào túi.
Vương Khải Suất không thấy rõ ràng, lắc lắc đầu, vừa định hỏi, Phong Tiểu Vũ đã nhanh chóng đưa qua cho hắn một ly rượu, nói, “Uống đi!”
Vương Khải Suất cũng không nhìn, nhấc lên, ừng ực ừng ực dốc cạn.
“Cảm giác thế nào?” Phong Tiểu Vũ hỏi hắn.
“Uhm… cảm giác… Không tồi…” Vương Khải Suất nói xong, ngã quỵ, khò khò ngủ vùi.
Tất cả mọi người sửng sốt, Miêu Tiêu Bắc hỏi Phong Tiểu Vũ, “Em cho anh ta uống cái gì vậy hả?”
“Lấy từ chỗ chị hai cất rượu!” Phong Tiểu Vũ vươn tay đưa chai rượu cho mọi người nhìn.
Mọi người đi qua nhìn, thì thấy trên nhãn hiệu có dán một ghi chú, bên trên viết ——Martell chi tiểu thụ không hề chống cự bản…
Miêu Tiêu Bắc nhíu nhíu khóe miệng, lại nhìn qua những chai khác trên giá để rượu: Tequila chi tiểu thụ đầu hoài tống bão(tự trao thân)bản, Rum chi tiểu công đòi hỏi vô độ bản, Gin chi công thụ tình đầu ý hợp bản, Vodka chi siêu cường quỷ súc công bản, Vermouth chi yêu mị cám dỗ thụ bản…
“A…” Miêu Tiêu Bắc hít một ngụm khí lạnh, tuy rằng không biết là có ý tứ gì, nhưng ít nhất có thể khẳng định, lỡ như Phong Tiểu Vũ vừa nãy lấy nhầm bất luận một chai khác, vậy hậu quả phỏng chừng sẽ rất nghiêm trọng.
“Khiêng lên sofa để hắn ngủ đi.” Long Tước nói, “Như vậy cũng tốt, một hồi đỡ bị hắn vướng chân.”
Khế Liêu giơ tay nắm áo Vương Khải Suất, ném hắn lên trên sofa.
Nhưng đang khi mọi người chuẩn bị ngồi xuống thương lượng một chút, đột nhiên nghe được ngoài cửa phòng khách vang lên tiếng chìa khóa leng keng.
Tất cả mọi người sửng sốt, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy cửa mở ra, một mỹ nữ mặc một thân hồng y gọn gàng kéo một cái vali da hùng hùng hổ hổ đi đến, “Mẹ nó, dám làm cho ta xấu mặt, cái thằng Vương gì đó chết chắc rồi, bà đây không đem ngươi ném cho một đám siêu cấp quỷ súc S thì không tha đâu!”
Cô vừa nói vừa vào cửa, ngẩng đầu…
“A?” Phong Tiểu Vũ giật mình nói, “Chị về rồi hả?”
“Ách… Danh Vũ.” Miêu Tiêu Bắc có chút xấu hổ nhìn nhìn Phong Tiểu Vũ, “Sao lại về lúc này?”
Phong Tiểu Vũ nhún nhún vai.
Long Tước cảm thấy tự tiện vào nhà người khác như vậy có chút xấu hổ, đang định khách khí vài câu, đã thấy Phong Danh Vũ đột nhiên một cước đá lật vali, lao tới nhéo hai lỗ tai Phong Tiểu Vũ, “Phong Tiểu Vũ! Thằng nhóc chết tiệt!”
“Ai nha…” Phong Tiểu Vũ ai ái la lên.
Tất cả mọi người thối lui sang một bên, sao người chị này lại bưu hãn như vậy?
“Cục cưng a!” Phong Danh Vũ sau khi nhéo Phong Tiểu Vũ một hồi, đột nhiên ôm chầm lấy nó bắt đầu hôn, “Sao cưng ngoan như vậy a! Chị hai yêu cưng muốn chết luôn!”
Tất cả mọi người có chút không phản ứng kịp.
Đồng thời, chỉ thấy Phong Danh Vũ ngoảnh mặt lại, trên mặt vẫn cười toe toét, đánh giá từng người từng người một, hạnh phúc nói, “Thật nhiều cực phẩm mỹ nam a!”
“Ách… Chị.” Phong Tiểu Vũ giật giật tay áo Phong Danh Vũ, định nhắc nhở cô b́nh tĩnh một chút, nhưng Phong Danh Vũ đã tiến đến bên cạnh Miêu Tiêu Bắc, vươn tay khoác lên vai cậu nói, “Tiêu Bắc, đã lâu không gặp, cậu càng ngày càng thụ!”
Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Ừ, dạo gần đây luyện vũ đạo nên đang kiểm soát khẩu phần (Nhĩ Nhã: tự động đem thụ[shou]chuyển thành gầy[shòu]).
“Đúng vậy.” Lúc này, Lam Minh không biết từ bao giờ đã xuất hiện ở phía sau Miêu Tiêu Bắc, vươn tay nhẹ nhàng vòng qua ôm gọn thắt lưng cậu, dùng thanh âm trầm thấp, biếng nhác, mà lại khêu gợi nói, “Ngươi càng ngày càng thụ, khiến lòng ta rối bời vô hạn a.”
…
Sau một lát.
“Chị!” Phong Tiểu Vũ vội chạy lên đỡ được Phong Danh Vũ đã ngã xuống, “Chị sao rồi!”
“Chảy máu mũi kìa.” Bạch Lâu đi tới xem, “Có phải bị sốt hay không a?”
“Có cần gọi xe cứu thương không?” Long Tước hỏi.
“Mang ly nước qua đây nha.” Phong Tiểu Vũ vừa ấn vào nhân trung(vùng lõm giữa mũi và miệng)của Phong Danh Vũ, vừa hô, “Ai nha, đây là bị manh, không phải bệnh!”
Một lát, Phong Danh Vũ mới chậm rãi mở mắt, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, “Cuộc đời thật tươi đẹp làm sao…”
“Hô…” Miêu Tiêu Bắc thở dài một hơi, đỡ trán, Lam Minh một bên thì cười ha ha, “Thật thú vị a!”
.
.
__________________
Edit: Tiểu Lạc