Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 125

“Không phải chứ…” Lam Minh bật cười: “Hắn cứ như vậy dùng yêu cứu rỗi thật à?”

“Anh xem những gì ông ta viết trên di chúc này, quá cực đoan.” Tiêu Bắc nhìn di chúc của người đàn ông nọ, lắc đầu: “Sao lại thành ra như thế này chứ.”

Cảnh Diệu Phong nghiên cứu hiện trường, có chút khó hiểu hỏi nhân viên cảnh sát: “Án tử này, người bị hại chết hung thủ cũng chết, còn gì mà tra ?”

“Đúng vậy.” Tiêu Bắc cũng gật đầu: “Chỉ có thể nói là một hồi bi kịch.”

Cấp dưới lại đưa vài phần tư liệu cho Cảnh Diệu Phong: “Tháng này, loại diệt môn thảm án như vậy đã xảy ra ba vụ.”

“A?” Lúc này, mọi người lập tức lên tinh thần _ thật khả nghi !

“Đều là nguyên nhân này?” Mọi người trăm miệng một lời hỏi.

“A, cũng không phải.” Nhân viên cảnh sát giải thích chi tiết vụ án cho Cảnh Diệu Phong, cũng là ba hồi bi kịch. Một vụ là một cặp đôi muốn chia tay, nữ sinh muốn chia tay nhưng nam sinh không chịu. Cuối cùng nam sinh giết nữ sinh cùng người nhà cô bé, rồi tự sát. Còn một vụ, người nam là con nhà giàu, muốn lấy một cô gái gia cảnh bình thường, cha mẹ cậu ta không chịu, còn tự ý sắp xếp cho cậu ta một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối. Cậu ta độc chết ba mẹ mình, bỏ trốn cùng người yêu, bị cảnh sát tìm được, cùng nhau tự tử . Cái cuối cùng lại càng kỳ quái hơn. Một nữ sinh mê mẩn một thần tượng trong phim, viết thư cho thần tượng, nhưng thần tượng thì sao có thể hồi âm cho cô chứ? Sau một tháng vẫn không có hồi âm, nữ sinh nản lòng thoái chí, nói là bị phản bội, tự tử vì tình.

“Oa… thanh niên thời nay sao lại cực đoan như vậy?” Lam Minh nhíu mày: “Nhân loại quả nhiên là muốn tuyệt diệt sao? !”

“Cô kỉ.”

Lúc này, Cổ Lỗ Y trong ba lô cách lớp vải kéo Tiêu Bắc.

Tiêu Bắc bị nó kéo, đau đến nổi da gà, vội vàng mở ba lô ra. Cổ Lỗ Y vươn tay chỉ chỉ radio đang cầm.

Tiêu Bắc ngẩn người, nghĩ nghĩ, hỏi viên cảnh sát: “Trong nhà hung thủ ba án tử có radio không?”

“Radio?” Nhân viên cảnh sát ngẩn người, lập tức phái người đi tra. Tiêu Bắc còn nhờ hỏi thăm bọn họ có thói quen nghe radio không, cảnh sát cũng đi thăm dò luôn.

Bọn Tiêu Bắc về nhà ngồi chờ tin.

Vào nhà, bọn Bạch Lâu Khế Liêu đều đang ngồi trong đại sảnh.

Tiêu Bắc cùng Lam Minh vừa mới ngồi xuống, định tỉ mỉ nghiên cứu sơ vụ án một chút, đột nhiên trên lầu truyền đến tiếng động ầm ĩ. Mọi người còn đang buồn bực khó hiểu, chợt nghe Tiếu Hoa gọi to: “Khế Liêu! Mau đến đây, Khế Liêu!”

Khế Liêu kinh ra một thân mồ hôi, sưu một tiếng chạy lên lầu. Tiêu Bắc cùng Lam Minh cũng vọt lên.

Trong phòng là một đống bừa bộn, Tiếu Hoa đang quỳ trên mặt đất, dùng sức đè một con sói con đang liều mạng giãy dụa lại, trên cánh tay anh đầy vết thương. Mấy con sói con khác trốn một bên cũng đều bị thương. Chúng nó giống như bị kinh hãi, nhìn chằm chằm con sói con bị đè lại, ngao ngao khóc to.

“Chuyện gì vậy?” Khế Liêu nhanh chóng chạy qua, ôm lấy con sói con trong tay Tiếu Hoa, thì thấy hai mắt nó đỏ ửng, đang liều mạng giãy dụa. Móng vuốt sắc nhọn quơ lung tung, nhe răng, hung hãn nói không nên lời, như thế mất kiểm soát.

“Sao có thể như vậy?” Tiêu Bắc cũng thấy ngạc nhiên. Đám sói con không phải sói hoang mà là tiểu người sói, từ khi mới sống ở đây mọi người đã thấy chúng vô cùng ngoan ngoãn và nhu thuận, hơn nữa nhìn kỹ lại thì răng nó còn chưa dài cơ mà.


“Xảy ra chuyện gì?” Khế Liêu túm cổ sói con, thầy nó ngao ngao không ngừng, bộ dáng thống khổ cũng có chút điên cuồng.

Tiêu Bắc hỏi Lam Minh: “Cái này là bệnh dại à?”

Khóe miệng Lam Minh giật giật: “Sao có thể? Người sói không bị lây !”

“Ngao ngao ngao.” Mấy con sói con bên cạnh tranh nhau giải thích với Khế Liêu.

Khế Liêu nghe xong liền há hốc mồm.

“Xảy ra chuyện gì?” Bạch Lâu vội vã cầm hòm thuốc tới băng bó vết thương trên tay Tiếu Hoa.

“Không biết, cả ngày hôm nay Tiểu Thất không chịu ăn gì, tôi cứ nghĩ nó không thoải mái nên mới đem chút sữa nóng đến cho nó.” Tiếu Hoa giải thích với mọi người: “Vừa ôm lấy nó thì đột nhiên phát điên, muốn cắn Ngũ nha đầu, tôi phải đè nó lại , bất quá khí lực của nó cũng lớn thật.”

Tiểu Thất và Ngũ nha đầu đều là tên sói con, đám sói con này có đực có cái. Tiểu Thất là sói đực, là con đang phát điên, còn Ngũ nha đầu là một con sói cái siêu đáng yêu.

Mọi người lại nhìn qua thì thấy Ngũ nha đầu dáng vẻ sợ hãi, run rấy trốn sau lưng Tiểu Bát.

Tiêu Bắc ôm nó lên, thấy trên người bé cũng có vết thương còn đang chảy máu, liền vội vàng bảo Bạch Lâu xem cho bé.

Sau khi đám sói con gào thét xong, Khế Liêu há to miệng, nói với mọi người: “Chúng nó nói sáng hôm nay, Tiểu Thất đột nhiên tỏ tình với Ngũ nha đầu, Ngũ nha đầu cãi nhau với nó rồi lờ nó đi, Tiểu Thất liền trở nên sa sút. Lúc nãy đột nhiên nổi điên loạn cắn, còn muốn cắn chết Ngũ nha đầu sau đó chết cùng nó…”( Tk:thể loại gì đây, trẻ con chưa dứt sữa mà …. =.= )

Khóe miệng mọi người cũng nhịn không được méo xẹo.

“Cô…” Cổ Lỗ Y thì thầm _ người sói phát triển sớm ghê! Cũng không ngượng ngùng! Chả giống Lang Vương của tụi nó. Tiêu Bắc vội vàng che miệng nó.

“Bình thường quả thực chúng nó cũng rất hay cãi nhau.” Khế Liêu nói: “Tiểu Thất và Tiểu Ngũ lớn lên cùng nhau, Tiểu Thất nói thích Tiểu Ngũ cũng không phải ngày một ngày hai, Tiểu Bát và Tiểu Tam là thanh mai trúc mã… nhưng bất quá cũng chỉ là con nít đùa giỡn, như thế nàolại thành ra như vầy? Răng còn chưa dài đã muốn tự tử vì tình, thật là!”

“Bắc Bắc, không đúng.” Lam Minh vỗ Tiêu Bắc: “Giết chết đối phương, sau đó tự sát.”

Tiêu Bắc cũng nhận ra, hỏi đám sói con: “Tiểu Thất có nói cái gì kì quái không?”

Đám sói con lập tức mồm năm miệng mười trả lời, Khế Liêu nhíu mày phiên dịch: “Tiểu Thất nói, dùng tình yêu cứu rỗi…”

Mọi người trợn mắt.

“Mê muội !” Bạch Lâu băng bó cho Tiểu Ngũ và Tiếu Hoa xong, bắt đầu xem cho mấy con sói con khác, vừa nói với Tiêu Bắc: “Bắc Bắc, nó có thể đã trúng thanh âm chú, bởi vì thể chất hơi yếu nên mới trúng chiêu, cậu cởi bỏ cho nó đi.”

“A… Được!” Tiêu Bắc từng thấy trong Vũ Dạ Tập có hướng dẫn giải thanh âm chú như thế nào, chỉ cần vài động tác là được .

“Có bạc hà không?” Tiêu Bắc hỏi.

“Trong bếp có đó.” Bạch Lâu chỉ phòng bếp, Cảnh Diệu Phong cùng Lam Minh hai tên vô dụng đi vào, tìm nửa ngày cũng không biết bạc hà là cái nào, liền dứt khoát bưng tất cả gia vị ra .

Tiêu Bắc lấy ra một miếng, mặc dù là lá khô nhưng cũng không sao, sau khi ngâm nước cho nở ra bảo Khế Liêu ôm sói con đến thì rót lên người nó. Sau đó Tiêu Bắc vỗ ba cái lên đỉnh đầu sói con, khẽ đọc một đoạn chú văn, cuối cùng búng tay một cái.

Đôi mắt đỏ ửng của sói con nhạt dần, rũ đầu, bộ dáng kiệt sức, ngơ ngác nhìn mọi người.

“Ô ô.” Tiểu Ngũ kêu nó hai tiếng, Tiểu Thất lập tức ỉu xìu, ai ai rên rỉ tựa hồ rất thống khổ.

“Nó không sao chứ?” Khế Liêu lo lắng hỏi Bạch Lâu.

“Không sao, chú ngữ đã giải trừ, để tôi xem vết thương cho nó.” Vừa nói vừa bế lấy sói con, Tiểu Thất buồn thiu, ũ rũ nằm trên mặt bàn, mặc cho Bạch Lâu loay hoay.

Cuối cùng toàn bộ vết thương được băng bó xong, Tiêu Bắc đặt nó lên sa lon. Nó bị thương rất nặng, bốn chân đều bị bong gân. Tiếu Hoa cũng có chút áy náy, dù sao nó vẫn chỉ là một con sói con. Nhưng nếu như không dùng sức đè lại, nó sẽ giãy ra, khí lực rất lớn.

“Không sao đâu.” Khế Liêu kéo Tiếu Hoa qua kiểm tra thương thế trên cánh tay :”Lần này, cảm ơn anh…”

Tiếu Hoa sững sờ nhìn Khế Liêu, trên mặt Khế Liêu cuối cùng cũng lộ ra nụ cười: “Nếu anh không cản nó, nói không chừng chúng nó đều đã chết cả rồi.”

Tiếu Hoa nhìn chằm chằm Khế Liêu thật lâu, lén lút rút tay lại _ tiểu tử này bắt đầu bình tĩnh như thế từ bao giờ vậy, vừa nghĩ vừa che ngực, tim đập nhanh quá!

Tiểu Ngũ bò lên sô pha, nằm bên cạnh Tiểu Thất, dùng mũi cọ cọ nó vô cùng thân thiết giúp nó liếm miệng vết thương.

Mấy con sói con cũng tới an ủi. Cổ Lỗ Y vẫy cánh bay đến, ngồi cùng chúng nó thì thà thì thầm không biết đang nói gì đó, có thể là đang hỏi kỹ lại.

“Kỳ lạ.” Lam Minh ngồi trên bàn, nhìn Khế Liêu.

Khế Liêu cũng cau mày: “Không sai.”

Tiêu Bắc giúp Bạch Lâu thu dọn bông băng, vừa nói: “Quả thật rất giống những án tử kia, bị tình cảm làm phiền não, sau đó có những hành động cực đoan.”

“Nhưng người bị hại là người, tụi nó là sói.” Cảnh Diệu Phong khó hiểu: “Có liên hệ gì sao?”

“Có thể là vì đều từng nghe qua chương trình 《Midnight Voice 》 kia.” Tiêu Bắc mở miệng: “Câu ‘ dùng tình yêu cứu rỗi’, có khi nào chứa hàm ý nào đó không bình thường không?”



Mọi người bận rộn một trận, đến tối, nhân viên cảnh sát đến báo cáo kết quả điều tra có một phát hiện kinh người. Hoá ra những hung thủ kia đều có thói quen nghe radio, hơn nữa nghe nói đều rất thích chương trình 《Midnight Voice 》, thậm chí là sùng bái Tiểu Nguyệt.

“Đây là điểm trùng hợp duy nhất giữa người chết.” Cảnh Diệu Phong cùng mọi người thảo luận một chút, quyết định tối nay sẽ nghe chương trình 《 Midnight Voice 》 kia, thử xem vị Tiểu Nguyệt kia rốt cục có phải Âm ma hay không.

Chớp mắt đã gần đến nửa đêm .

Mọi người tụ tập trong phòng khách, chờ đến 12h.

” Nếu như Âm ma có thể thông qua âm thanh đem tai hoạ đến cho người khác vậy chẳng phải cô ta là ma vật rất mạnh sao?” Tiêu Bắc ngồi trên sa lon, gác chân lên tai, tay mu bàn chân kéo giãn. Tuy động tác có chút biến thái, bất quá không thể không thừa nhận sự mềm dẻo thật quá kinh người, Lam Minh nhìn mà nuốt nước miếng.

“Ân, bình thường Âm ma thi chú đều chỉ có thể nhằm vào một đối tượng nhất định, không thể gây hại trong phạm vi lớn. Sở dĩ Tiểu Thất bị ảnh hướng có lẽ là do gần đây nó không thoải mái, hơn nữa thể chất cũng yếu.” Bạch Lâu giải thích cho Tiêu Bắc.

“Đúng vậy.” Khế Liêu gật đầu: “Tiểu Thất bị hen suyễn nên mới đưa đến đây cho nó dưỡng bệnh bên người Tiêu Bắc. Đáng ra nó đã chết non nhưng sau khi chữa trị thì tốt hơn nhiều , bất quá thân thể quả thực rất yếu.”

“Sẽ tốt hơn ngay.” Long Tước lấy máu của Tiêu Bắc trữ trong tủ lạnh ra, bỏ một chút vào sữa cho Tiểu Thất uống.

Tiểu Thất tự biết đã làm sai, đáng thương rũ đầu cụp đuôi, còn chảy nước mắt, mọi người thấy mà đau lòng.

“Cô kỉ.” Cổ Lỗ Y thuật lại nguyên nhân Tiểu Thất phát bệnh.

Nghe nói hôm qua Tiểu Thất lúc ở ngoài phòng tình cờ nghe được chương trình Midnight Voice, sau đó trở nên ngơ ngác. Sáng nay lại cảm thấy trướng đầu, sau đó trong đầu nổi lên ý niệm điên cuồng. Nó thổ lộ với Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ không để ý tới nó, nó cảm giác mình bị phản bội nên muốn cùng Tiểu Ngũ tự tử. Không thể sống cùng một chỗ, thì chết cùng một chỗ cũng được!

“Quả là ý niệm rất điên cuồng.” Tiêu Bắc lắc đầu, đột nhiên nghĩ tới điều gì: “Đúng rồi… có thể thông qua tín hiệu radio, theo dõi Tiểu Nguyệt, sau đó điều tra xem cô ta là ai.”

“Theo dõi tín hiệu có khó lắm không?” Mọi người thay Tiêu Bắc lau mồ hôi, hơn nữa lại không biết năng lực âm ma nguy hiểm cỡ nào, biết đâu có nguy hiểm.

“Tôi muốn một chút.” Tiêu Bắc rất kiên trì.

“Dẫn tôi đi nữa.” Lam Minh đột nhiên mở miệng.

“A?” Tiêu Bắc giật mình nhìn hắn: “Dẫn anh đi như thế nào?”

“Cậu cầm tay tôi, tôi sẽ đuổi theo ý thức của cậu.” Lam Minh vươn tay cho Tiêu Bắc: “Lấy năng lực hiện tại của cậu hẳn là có thể !”

Tiêu Bắc gật đầu.

Lúc này, đồng hồ vang lên ba tiếng “Bong bong bong”. Sphinx vung đuôi, phấn khởi: “Bắt đầu rồi! Phải nắm chặt, bằng không sau đêm nay có thể sẽ còn có người chết!”

Mọi người gật đầu, bày trận sẵn sàng nghênh đón quân địch.

Đúng nửa đêm, 《 Midnight Voice 》 đúng hẹn lại lên, giọng nói ôn hoà làm cho người khác cảm thấy thoải mái của Tiểu Nguyệt lại vang lên.

Tiêu Bắc cầm tay Lam Minh, bắt đầu đuổi theo giọng nói của Tiểu Nguyệt.

Chỉ là loại truy tìm này trước nay chưa từng làm, lúc đầu Tiêu Bắc không biết phải làm sao, chỉ cảm giác mình vừa tiến vào một không gian hắc ám. Giọng nói của Tiểu Nguyệt truyền đến, vô cùng rõ ràng tựa như ngay bên tai nhưng lại sờ không được, tìm không thấy đường ra.


Tiêu Bắc đang bối rối, bả vai bị người khác vỗ một cái, cảm giác quen thuộc, giọng nói của Lam Minh lập tức làm cậu bình tĩnh lại: “Bắc Bắc, đừng hoảng hốt, từ từ tìm!”

Tiêu Bắc hít sâu một hơi, quay qua thì thấy Lam Minh đã đứng bên cạnh .

“Anh thật có thể vào?” Tiêu Bắc có chút kinh hỉ, tuy cậu thường hay sử dụng năng lực này, nhưng nói thật, mỗi lần cậu đều rất sợ hãi, đặc biệt là khi dùng ý thức truy tìm ác ma hung ác, hoặc trực tiếp tới hiện trường hung án máu chảy đầm đìa! Lúc này Lam Minh có thể đi vào, chứng tỏ từ nay về sau hắn cũng có thể… Nghĩ tới đây, Tiêu Bắc lắc đầu, từ khi nào thì mình trở nên yếu ớt như vậy? Quá ỷ lại vào Lam Minh, tiểu tử này lại lên mặt cho coi!

“Giọng nói cũng có thể bám theo, chỉ cần tìm được một đầu dây là có thể tìm được cô ta!” Lam Minh cũng không biết suy nghĩ của Tiêu Bắc, nghiêm túc nhắc nhở.

Tiêu Bắc gật đầu, ổn định tâm tình, cẩn thận tìm kiếm.

Giọng nói Tiểu Nguyệt càng không ngừng truyền đến, đột nhiên… trong bóng đêm Tiêu Bắc loáng thoáng thấy được thứ gì đó, một dải lụa mày trắng hơi mờ… dải lụa tựa hồ đang bồng bềnh theo gió, mà tiết tấu và cảm giác phi thường phù hợp với giọng nói của Tiểu Nguyệt.

Tiêu Bắc trước mắt sáng ngời, chụp mạnh lấy: “Thấy rồi!”

Sau đó, cậu có cảm giác mình bị kéo đi, rất nhanh, xuyên qua không khí… men theo giọng nói thoát khỏi không gian hắc ám. Lam Minh vẫn ở bên cạnh, cầm chặt tay cậu đi theo .

Theo sóng điện bay qua nửa thành phố, Tiêu Bắc rốt cục cũng ngừng lại ngoài cửa sổ lầu tám của một toà nhà cao tầng… bên trong đúng là đài phát thanh.

Trong phòng thu âm, một cô gái còn trẻ đang ngồi. Dáng vẻ nhã nhặn, tóc dài xõa vai vô cùng thục nữ, thoạt nhìn có vẻ khá bình thường. Trên tay cô cầm một ít bản thảo, đang thu âm _ đây là Tiểu Nguyệt!

Tiêu Bắc cùng Lam Minh lơ lửng ngoài cửa sổ, nhìn vào phòng phát thanh… dĩ nhiên không ai có thể phát hiện bọn họ, kể cả Tiểu Nguyệt.

Lúc này, đã có điện thoại gọi đến, kết nối, phần lớn đều là vướng mắc chuyện tình cảm, Tiểu Nguyệt cổ vũ bọn họ, cho bọn họ dũng khí đối mặt với tình yêu. Cũng giống như hôm qua, những nhận xét của cô rất khôn ngoan, có thể làm mọi người đang ở trong vướng mắc tìm được hy vọng.

“Cũng không có gì kì lạ.” Tiêu Bắc nhìn Lam Minh bên cạnh, lại một lần nữa cảm khái này thật quá tốt! Tuy có chút ỷ lại Lam Minh, tìm kiếm cảm giác an toàn từ hắn cũng có chút vô ích, nhưng ít nhất cũng không cần phải lo lắng hãi hùng .

“Có thể phải có gì đó kích thì cô ta mới thi chú.” Lam Minh nghĩ tới điểm giống nhau giữa những người chết: “Những người chết đều là chuyện tình yêu bị ngăn cản hoặc là phản bội.”

“Ừh, đúng là có chuyện này!” Tiêu Bắc gật đầu, lúc này, lại một cuộc điện thoại gọi tới, giọng nói quen thuộc _ là Hi Tắc Nhĩ.

Tiêu Bắc cùng Lam Minh lập tức minh bạch, mọi người bên kia cũng đã phát hiện ra, phải kích thích Tiểu Nguyệt thử xem cô ta có biến hoá gì không.

“Tiểu Nguyệt…” Trùng hợp hai ngày nay Hi Tắc Nhĩ đang nghiên cứu một bộ phim, nên diễn rất thật: “Tôi đã yêu một người không nên yêu.”

Tiêu Bắc cùng Lam Minh rùng mình, cái này… không biết là ai biên soạn đây. Bất quá rõ ràng thần sắc Tiểu Nguyệt đã có biến hóa, hai người chui vào phòng để nhìn cho kĩ thì thấy so với vừa rồi Tiểu Nguyệt tựa hồ chăm chú hơn.

“Bạn đã yêu người không nên yêu là sao ?” Tiểu Nguyệt hỏi lại.

“Cô ấy và tôi không môn đăng hộ đối, nhưng chúng tôi thật lòng yêu nhau. Vì sao mọi người xung quanh đều muốn ngăn cản chúng tôi cùng một chỗ?”

Hi Tắc Nhĩ vừa nói, vừa nhìn Cổ Lỗ Y đối diện đang cầm giấy, nhắc lời: “Tôi cảm thấy tôi sắp chịu không nổi nữa rồi.”

Nội dung cùng lời thoại cẩu huyết này là do Long Tước và Phong Danh Vũ soạn cho.

Tiêu Bắc cùng Lam Minh để ý thấy… sau khi Hi Tắc Nhĩ nói mấy chữ ‘ sắp chịu không nổi nữa ’ , thần sắc trên mặt Tiểu Nguyệt nháy mắt thay đổi! Vẻ nhu hòa không còn sót lại chút gì, biến thành vẻ dữ tợn nói không nên lời!