Vụ Bí Ẩn: Người Mù Ăn Xin Có Vết Thẹo

Chương 21

NHỮNG ĐIỀU LÀM RÕ CUỐI CÙNG

Một tuần sau vụ đắm chiếc Maria II, Ba Thám Tử Trẻ lại lên đường đi về hướng bắc một lần nữa. Ba bạn đáp lại lời mời của ông Hector Sebastian. Nhà văn đón ba thám tử trên thềm nhà hàng CharliC cũ. Trong gian phòng rộng lớn nhìn ra biển, Don đang dọn xong bữa buffet hấp dẫn.

DOn thông báo những món ăn ngon mà ông vừa bày, và những câu quảng cáo nghe trên truyền hình, được ông dùng rất nhiều. Sau đó, ông cúi chào và rút lui.

Ông Sebastian thở dài.

- Nếu không có truyền hình quảng cáo về đồ ăn, không biết Don có biết nấu bếp không nữa. Trái dưa leo, ông ấy cũng không biết mua.

- Dù sao - Peter liếc nhìn về bàn ăn, vẫn có vẻ ngon quá.

- Mời các cậu cứ tự nhiên!

Cách chế biến của Don không ngon như vẻ bề ngoài, nhưng Ba Thám Tử Trẻ lịch sự ăn hết: không nên làm cho người có thiện chí buồn lòng!

- Còn bây giờ ta hãy nói về ông mù có vết thẹo và bóp tiền của tôi. Tôi xin thú nhận là tôi rất tò mò. Tôi có nói chuyện nhiều lần với cô Denicola, nhưng tính khí của cô rất giống màu tóc của cô. Cô trở nên bốc lửa khi có ai nói đến cái tên Ernesto Villalobos hay bạn của hắn trước mặt mình. Cô như muốn tắt thở vì tức giận.

- Do bọn cướp làm đắm tàu của cô hả? Peter hỏi.

- Không. Do cảnh sát không chịu cho cô gặp mặt bọn chúng. Sợ cô lao vào bọn chúng!

Hannibal phá lên cười.

- Rõ ràng đây là một người có cá tính. Cô không thích bị lừa!

- Có lẽ chẳng ai thích bị như vậy! Trong khi đó, vì quá lo xào đi xào lại cơn giận và thương lượng về tiền bảo hiểm để mua chiếc Maria III, cô không kể cho tôi nghe dược bao nhiêu. Nên tôi đành phải hỏi các cậu! Tôi từng làm thám tử suốt nhiều năm, nên tôi nghĩ mình có quyền được biết nhiều hơn những gì báo chí kể!

- Bác có muốn đọc ghi chép của cháu về vụ này không? Bob đề nghị.

Hector Sebastian cúi mình:

- Tôi sẽ rất lấy làm vinh dự - ông tuyên bố và lấy xấp giấy kẹp mà Bob đưa.

Suốt một hồi, ông im lặng đọc. Khi đến trang chót, ông vẫn không nói một hồi, mắt nhìn xa xa.

- Có những lúc ta phải lấy làm mừng rằng con người ta có tính xấu. Nếu Shelby Tuckerman không tham lam như vậy thì hắn đã không lấy bóp tiền của tôi và các cậu đã không phát hiện ra vụ buôn vũ khí khủng khiếp kia. Biết bao nhiêu người vô tội đã phải chết nếu con tàu đi đến bến.

Hannibal gật đầu.

- Dĩ nhiên là sẽ có những người như Erny tiếp tục ủng hộ bọn nổi loạn và gây chết người. Nhưng ít nhất ta cũng cứu mạng được một số.

- Theo ghi chép tôi vừa mới đọc, thì ông Bonell được hoàn toàn vô tội, Hector Sebastian nói.

- Bác ấy chưa hề bị nghi ngờ thật sự - thám tử trưởng nói. Và Erny và đồng bọn đã làm cho bác được minh oan. Bọn chúng quá tức giận Shelby nên bọn chúng đã khai hết. Bọn chúng coi Shelby như tên phản bội, chỉ giả bộ làm một trung gian trung thành trong khi đó lại biến thủ tiền vào túi riêng của mình. Có nhiều nhóm nhỏ, giống như nhóm của Erny, đang tích cực quyên góp tiền để ủng hộ phe cộng hoà Mesa d’Oro. Shelby thu những khoản tiền mà các trưởng nhóm giao cho hắn, mang về nhà bác Bonell dưới dạng đồ ăn đông lạnh và chất vào ngăn đá tủ lạnh nhà bác. Rồi cứ mỗi tháng một lần, hắn bay đi Mêhicô để giao tiền cho những người trung thành với Rodriguez... thật ra một phần số tiền thôi. Erny và bọn kia buộc tội hắn đã biến thủ một phần lớn các khoản tiền này để cho vào túi hắn. Và điều này có lẽ là sự thật.

- Shelby chính là Alejandro, đúng không?

- Alejandro là tên thứ nhì của hắn. Hannibal giải thích. Mẹ hắn quê ở Mesa d’Oro. Bà là một tên khủng bố. Buộc phải chạy trốn khỏi nước mình, bà đã lấy một người Mỹ tên là Tuckerman làm chồng. Shelby mang tên của cha mình, còn thứ nhì là tên của ông ngoại: Alejandro. Shelby mang quốc tịch Mỹ, nhưng được mẹ vừa nuôi dạy vừa thuyết phục cho hắn tin hắn là nhà quý tộc Mesa d Oro và lý tưởng là trên tất cả. Bà này vừa năng động vừa hữu hiệu. Bà có tài hùng biện, biết nói chuyện với đám đông, biết cách thuyết phục người ta đóng góp những số tiền lớn cho Mesa d Oro. Sau khi bà chết cách đây vài năm, Shelby định nối nghiệp bà. Nhưng hắn không giỏi ăn nói bằng mẹ hắn. Nên hắn đành phải chịu giữ vai trò trung gian.

- Làm sao các cậu biết hắn giữ một phần chiến lợi phẩm từ vụ cướp ngân hàng? Hector Sebastian hỏi.

- Cháu không biết chắc, nhưng đoán cũng dễ thôi. Vả lại cháu cũng phải nói một cái gì đó để níu Erny và Shelby lại và để cho bác Bonell kịp đi gọi cảnh sát. Mặt khác, cháu sợ những gì Shelby sẽ làm nếu Erny và bọn kia lên tàu Maria II và để hắn lại phía sau. Hai mẹ con bà Denicola và ba đứa tụi cháu là nhân chứng phiền phức, đúng không? Và nếu Shelby vô hiệu hoá được bác Bonell, thì hắn cũng có thể làm cho hai người kia và tụi cháu im lặng mãi mãi...

Hannibal rùng mình ngưng nói.

- Đúng - Hector Sebastian nói. Tình thế rất nguy kịch. Các cậu đã rất may mắn là Erny đã bắt Shelby phải theo chúng lên tàu Maria I... Còn về vụ buôn vũ khí, công ty xuất nhập khẩu ở Oxnard thật ra là gì?

- Strauss và đồng bọn buôn đồ ăn cắp - Bob giải thích. Lô vũ khí và đạn dược xuất xứ từ những xe tải quân đội bị đánh cướp, bên bờ Đông. Thợ lặn đã lấy lên được nhiều súng, nhờ vậy mà nhận dạng được lô vũ khí. Strauss và người của hắn đã biến mất, bỏ tất cả lại tại chỗ. Mà công ty Pacific States cũng trên bờ phá sản.

- Chắc là rất khó khi phải lãnh độ một vụ làm ăn lương thiện khi có những vụ khác nằm bên ngoài pháp luật - Hector Sebastian tuyên bố. Còn cô nàng chuyên về hoá trang... cô gái đã nói chuyện trước đám đông vào hôm có buổi họp... Cô ấy ra sao rồi ?

- Gracie Montoya không thuộc vụ âm mưu - Peter giải thích. Gia đình chị ấy quê quán ở Mesa d’Oro và chị ấy tin tưởng vào lý tưởng của phe cộng hoà, thế thôi.

- Đó là truyền thống, Hannibal thở dài. Cha mẹ truyền niềm tin chính trị lại cho con cái. Nhưng hình như chị Gracie đã thay đổi cách suy nghĩ. Chị ấy cho rằng quyên góp tiền cho một người bị đày đi Mêhicô là bình thường, nhưng đã rất phẫn nộ khi biết rằng số tiền này dùng để mua vũ khí giết hại người vô tội.

- Cảnh sát có hỏi chị ấy về cuộc nói chuyện với Erny - Bob nói thêm. Erny muốn mời chị ấy đi chơi cùng, mà chị ấy từ chối. Vậy thôi!

Hector Sebastian trả lại ghi chép cho Bob.

- Bản tóm tắt vụ việc rất hay, ông nói. Tôi cũng không viết hay hơn dược.

Bob đỏ mặt.

- À các bạn ơi, Hector Sebastian mỉm cười nói tiếp, dường như tôi đã hứa là sẽ cho các cậu đi chơi một chuyến trên canô máy của tôi. Tất nhiên là tôi không lái nghề bằng Eileen Denicola. Nhưng tôi sẽ hết sức cố gắng, tuy không dám hứa là sẽ đánh chìm được một chiếc tàu cướp. Nhưng mà biết đâu? Điều bất ngờ chính là gia vị của cuộc sống, phải không?