Hannibal rời khỏi cái bàn, nơi cậu đã bày tất cả những giấy tờ của Bob và những ghi chép mà cậu đã thêm vào. Hannibal lại rút thêm một chiếc khăn giấy mới từ cái hộp lớn mà bà Barton cho, rồi ra đứng ở cửa sổ nhìn về phía bắc vịnh. Không thấy thuyền buồm nhỏ nào!
Bà Barton bước vào mang một ly sữa và vài cái bánh.
- Hannibal à, cháu có muốn ăn một miếng không? - Bà hỏi - Trời ơi! Hai đứa kia chưa về nữa sao? Không biết hai đứa đi đâu?
- Cháu không biết - Hannibal lắc đầu trả lời - Hai bạn nói là sẽ về ăn trưa, cháu tin hai bạn. Có lẽ họ đã gặp rắc rối?
- Thôi đi! Thôi đi! Lo lắng cũng chẳng giúp ích được gì! - Bà Barton nói - Có lẽ hai đứa đi câu cá trên một khối đá nào đó ngoài khơi, rồi quên giờ.
Bà bước ra, có vẻ khá bận rộn. Hannibal ngồi vào bàn trở lại, vừa gặm mấy miếng bánh vừa đọc những ghi chép.
Trong đầu, Hannibal cố gắng tổng hợp lại tất cả những sự việc đã biết. Hai mươi lăm năm trước đây, cái chết của cô Sally Farrington đáng thương cùng với trò đùa vô duyên của một vài thanh niên đã cho ra đời truyền thuyết về một con ma trên đảo Bộ Xương. Trong suốt một thời gian, không ai thấy con ma nữa. Sau đó, từ mười năm trở lại đây, người ta lại thông báo là thấy nó khá thường xuyên, nhưng luôn luôn từ miệng những người đánh cá không đáng tin cậy lắm. Hậu quả là không ai dám đến đảo nữa.
Sau đó hãng làm phim đến sửa công viên giải trí để quay một bộ phim. Các nhà làm phim đã gặp phải một chiến dịch trộm cắp và phá hoại có mục đích - Hannibal gần như chắc chắn - là muốn đuổi đoàn làm phim đi.
Chuyện ma có liên quan gì với những rắc rối của đoàn làm phim không? Có hay không có?
Hannibal trong lúc ngẫm đi nghĩ lại về câu hỏi này, thì cánh cửa mở ra. Jeff Morton bước vào, nét mặt bực bội.
- Này, em có thấy Chris Markos đâu không? - Jeff hỏi.
- Không thấy, từ lúc ăn sáng đến giờ - Hannibal trả lời - Bob và Peter đi thuyền cùng Chris. Mà vẫn chưa về.
- Đi tàu suốt ngày! - Jeff thốt lên, mặt đột ngột đỏ gay vì tức giận. Nhưng sáng nay cả hai đã mượn hai bộ đồ lặn của anh, nói là đi tập lặn!
Mặt anh sầm lại.
- Em có nghĩ là cả hai đi lặn với thằng ngốc Hy Lạp kia, hy vọng tìm kho báu không? - Jeff hỏi.
Hannibal và Jeff nhìn nhau, bắt đầu thấy lo lắng.
- Phải đi tìm tụi nó - Jeff quyết định - Lỡ có chuyện gì xảy ra với tụi nó. Nếu vậy, sau tất cả những gì đã xảy ra ở đây...
Anh không nói hết câu, nhưng nét mặt giận dữ.
- Đi Hannibal! Ta đi ngay!
Hannibal quên cả bệnh cảm lạnh, quên những bí ẩn của đảo Bộ Xương, và chỉ còn nghĩ đến việc tìm ra Bob, Peter và Chris. Cậu đi theo Jeff ra biển, nơi có một chiếc tàu nhỏ có gắn động cơ, đang neo ở cầu tàu.
Cả hai leo lên tàu, nổ máy, và tàu chạy qua vịnh như tên bắn.
Hannibal rất muốn hỏi Jeff xem ý anh muốn nói gì khi nói câu: "sau tất cả những gì đã xảy ra ở đây...”, nhưng rõ ràng anh không muốn nói chuyện. Dù sao, do tiếng ồn ào của động cơ, có nói chuyện cũng khó nghe.
Tàu chạy thẳng đến cầu tàu đảo Bộ Xương, nơi chiếc tàu lớn đang đậu.
- Ta sẽ cần nhiều chỗ chở ba thằng kia về, nếu tìm thấy - Jeff giải thích, và nhảy lên tàu lớn. Ngoài ra, - anh nói thêm như tiên đoán điềm dữ, - nếu lỡ anh cần lặn, thì phải có sẵn bộ đồ lặn.
Bob và Peter không có tính liều lĩnh. Hai bạn không thể nào là nạn nhân của một tai nạn ngu ngốc được. Nhưng Hannibal hiểu rằng không phải tai nạn nào cũng do bất cẩn mà xảy ra. Đôi khi, chuyện bất ngờ lại đến...
Jeff khởi động máy của chiếc tàu lớn, và bắt đầu tìm kiếm. Trước tiên, Jeff đi vòng qua đảo Bộ Xương. Rồi anh chạy dọc theo dãy đá ngầm giữa đảo lớn và đảo Con Chó. Cuối cùng, anh chạy hai vòng liên tiếp xung quanh đảo Con Chó.
- Không thấy đâu hết! - Jeff nói với Hannibal, rồi tắt máy cho tàu trôi. Chiếc thuyền buồm nhỏ không có trong khu vực vịnh này. Khả năng duy nhất còn lại mà anh có thể tưởng tượng, là tụi nó chạy sang phần phía đông vịnh. Ta sẽ đi một vòng ra đó và xem xét bờ từng mét một.
Hannibal đồng tình. Jeff hạ một tay cầm, máy nổ trở lại và tàu rời xa đảo.
Trong khi đó, trong cái hang dưới biển, Bob, Peter và Chris đang trèo trên một gờ đá phủ đầy rêu. Nước đen đã lên đến tận eo. Ba bạn không còn biết mình đã ở trong đó được bao lâu rồi nữa. Nhưng xa dưới đáy, nơi có cái lỗ mạch nước phun, ánh sáng đã yếu đi, trong khi thủy triều đã dâng lên ít nhất cũng vài mét.
Lúc đầu, ba bạn quá kích động, đến nỗi chỉ nghĩ đến những đồng tiền vàng tìm được đó. Ba bạn đã thu nhặt được khoảng năm chục đồng tiền vàng, và chúng chứa đầy trong một cái túi nhỏ mà Chris đã mang theo. Thật ra không phải là số tiền lớn lắm, nhưng tìm thấy được bao nhiêu cũng là đáng kinh ngạc.
Đột nhiên, Chris nhận thấy thủy triều đang lên.
- Ê! Ta nên ra khỏi đây! - Chris kêu lên vui vẻ - Có lẽ ta đã tìm hết vàng rồi.
- Phải, từ khoảng nửa tiếng, bọn mình không tìm thấy được gì thêm - Peter thừa nhận - Mình đói muốn chết. Chắc là trễ lắm rồi.
Peter bơi đầu, là người đầu tiên nhìn thấy xác thuyền buồm bị lồng khít vào lỗ hang. Nó bị đẩy vào cái lỗ hình con mắt, cột buồm và buồm nằm bên trong. Dòng hải lưu làm cho nó bị kẹt chặt vào đó, trong khi đỉnh cột buồm đâm sâu vào một khe nứt.
Chiếc đèn pin của Peter cho phép nhìn thấy mọi chi tiết. Khoảng trống giữa thuyền và đá nhỏ hơn ba mươi centimét. Không thể nào chui lọt qua đó được. Ba bạn đã bị mắc bẫy!
Bob và Peter bơi lại gần tàu và cố gắng đẩy nó đi. Nhưng kết quả duy nhất là chính hai cậu bị đẩy lui ra sau trong khi con tàu không nhúc nhích.
Đúng lúc đó, Chris bơi ngang qua như tên bắn giữa hai thám tử. Chris kịp thời nhìn thấy chiếc thuyền, đủ thời gian để hiểu rõ tình thế rồi quay trở về hang thật nhanh, vì cậu phải thở lại, trước khi hết không khí trong phổi.
Đột nhiên, Peter và Bob nhận thấy không khí trữ trong bình cũng sắp hết. Hai cậu cố gắng thêm một lần để đẩy thuyền ra khỏi lối đi nhưng hoài công.
Một phút sau, cả ba lại ngồi trên gò đá.
- Xui quá! Rắc rối thật! - Chris kêu - Thủy triều làm kẹt tàu!
- Phải, rõ ràng quá - Peter nhận xét với một giọng rầu rĩ. Ai lại ngờ một chuyện như thế có thể xảy ra?
- Lúc nãy mình có để ý là hải lưu làm tàu dịch chuyển - Bob xen vào - Nhưng không ngờ lại đẩy con tàu ngay lỗ vào hang! Bọn mình sẽ làm gì đây?
Sự im lặng kéo dài. Rồi Chris nói:
- Bây giờ thủy triều đang lên. Nó đẩy tàu vào trong. Có thể khi thủy triều xuống, nó sẽ đẩy tàu ra. Mình nghĩ là chúng ta chỉ còn hy vọng vào điều đó.
- Đúng, nhưng thủy triều sẽ không thay đổi trước vài tiếng! - Peter càu nhàu - Rồi khi thủy triều xuống, lỡ nó không đẩy được tàu ra thì sao?
- Ngay trước mắt, bọn mình phải đối phó với một vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều!
- Vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều à? - Chris lập lại - Ý cậu nói sao?
- Nhìn kìa! - Bob chĩa đèn pin lên trên cao. Ngay trên đầu ba bạn là vòm hang ẩm ướt và rong rêu bám đầy.
- Thấy không? - Bob nói tiếp - Khi thủy triều lên, hang đầy nước. Nếu chờ thủy triều thay đổi, bọn mình sẽ ở dưới nước!
Nước biển dâng lên từ từ và vỗ bập bềnh xung quanh ba bạn. Không ai nói gì. Peter và Chris hiểu rằng Bob nói đúng.
Đúng lúc đó, trong chiếc thuyền máy chạy thật nhanh xa đảo. Hannibal la lên một tiếng:
- Anh Jeff. - Hannibal kêu - Quay lại! Em nhìn thấy một cái gì đó trên bờ.
Jeff Morton nhíu mày, nhưng cũng lái tàu quay lại. Một phút sau, tàu đổ bộ xuống một bãi biển nhỏ xíu. Hannibal nhảy ra khỏi tàu chạy dọc theo bờ về chỗ ghềnh đá, nơi cậu nhìn thấy quần áo của các bạn mình.
Jeff chạy vội đến khi Hannibal đang lục lạo giữa đồng quần áo đã khô.
- Đúng quần áo của ba bạn! - Hannibal hổn hển reo lên - Chắc là các bạn ở gần đây thôi Có thể đang lặn phía bên kia đảo. Để em đi xem.
Jeff Morton thắc mắc nhìn đống áo quần.
- Nhưng không có tàu của tụi nó ở đây! Jeff thốt lên - Tụi nó bỏ quần áo lại, rồi đi bằng tàu với thiết bị lặn, không hiểu để làm gì. Ta nên...
Hannibal không còn đứng đó để nghe nữa. Cậu leo lên đồi đá nhỏ ngay giữa đảo, di chuyển nhanh hơn thường lệ nhiều.
Cậu lên tới đỉnh, nhìn sang bên kia. Trong chốc lát, Hannibal không chịu chấp nhận là mình không thấy gì hết. Cậu đã tin chắc là sẽ thấy ba bạn hoặc chiếc tàu. Nhưng không có gì hết, tuyệt đối không có gì hết.
Tuyệt vọng, và không còn giấu nổi sự lo lắng đang tăng dần. Hannibal ngồi sụp xuống khối đá.
Jeff hổn hển bắt kịp Hannibal.
- Ta đã đi vòng đảo rồi - Jeff nói - Không có tụi nó, đáng lẽ em phải biết trước chứ. Tụi nó đi đâu nhỉ?
Jeff tức tối lượm một viên đá ném xuống dốc. Đá rơi vào một chỗ trũng, lăn trên khối đá rồi rớt mất xuống một cái lỗ rộng khoảng hai mươi centimét. Ngay sau đó nghe cộp nhẹ từ phía dưới.
Hannibal không chú ý lắm.
- Phải, anh nói đúng - Hannibal nói với Jeff - Tốt hơn hết là sang phía đông của vịnh tìm. Mặc dù em không hiểu tại sao các bạn bỏ quần áo ở lại đây...!
Jeff đứng dậy.
- Đi nhanh thôi - Jeff nói - không được chậm trễ. Anh nghĩ ta phải báo động cho cảnh sát tuần tra bờ biển, để giúp ta tìm kiếm. Trời sắp tối rồi, và chúng ta cần tất cả viện trợ có thể có được.
Jeff bắt đầu bước xuống dốc để trở về tàu, Hannibal đi theo. Cậu biết rằng Chris, Peter và Bob đang gặp khó khăn. Thậm chí trong trí tưởng tượng, Hannibal còn nghe thấy ba bạn kêu cứu, và tất nhiên là Hannibal không thể trả lời, vì cậu không biết ba bạn đang ở đâu. Nhưng hình như Hannibal vẫn nghe thấy tiếng ba bạn, nghe rất rõ, y như...
- Úi chà! Hannibal thét lên. Cậu quay lui và trở lên dốc, chân chạy hết tốc lực. Làm ngơ trước tiếng kêu ngạc nhiên của Jeff, Hannibal lao đến cái lỗ nhỏ trong đá, lỗ mạch nước phun, và nằm sấp xuống ngay bên cạnh.
Hannibal kê miệng ngay phía trên lỗ la lên:
- Bob! Peter ơi! Các cậu có ở dưới đó không?
Im lặng. Tim đập thình thịch, Hannibal tự nhủ rằng đây chỉ là một ý nghĩ điên rồ. Làm sao các bạn có thể ở đảo dược...
Rồi đột nhiên, từ dưới lỗ vang lên, nhỏ nhưng rõ, tiếng Peter trả lời:
- Babal ơi! Bọn mình gặp rắc rối! Nếu thủy triều lên cao nữa, bọn mình sẽ bị chết đuối! Cậu hãy cứu bọn mình ra khỏi đây!